Chương 210: Chi phối cảm xúc

Quách Tương Như chịu ăn đồ ăn có thuốc là thành công bước đầu trong kế hoạch khiến nàng ngoan ngoãn của Chu Cương Liệt. Loại dược thủy cho vào trong đồ ăn đó được hắn tìm hiểu kĩ càng từ thiên địa đan lô, có tên là Cảm dục linh thủy, công dụng rất đa dạng, thứ nhất là khiến cơ thể của người uống dần trở nên nhạy cảm hơn so với bình thường. Thứ hai là mọi cảm xúc đều bị tăng cao hơn, ví dụ nếu một nữ nhân hứng tình thì người uống phải linh thủy đó sẽ hứng gấp mấy lần người không uống. Thứ ba là người uống sẽ trở nên thành thật hơn với cảm xúc bản thân, dược thủy sẽ tác động lên não bộ khiến người trúng phải dược sẽ khó kìm chế được việc bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ. Bước kế tiếp chính là kích thích cho nàng ta nhịn không nổi nữa. Hai ngày tiếp theo Ân Tử Bình và Mộng Vân vẫn đúng buổi mang thức ăn chứa Cảm dục linh thủy cho Quách Tương Như ăn, Chu Cương Liệt thì không đến viện của chúng nữ để chơi nữa mà mang các nàng đến phòng sát vách nơi nhốt mĩ nhân hải ngoại kia để làm tình. Quách Tương Như hai ngày này sống trong khổ sở thê thảm, ngoài việc đúng bữa sẽ có người đem đồ ăn đến, mỗi ngày nàng sẽ được dẫn đi đến phòng gần đó tắm rửa vệ sinh xong lại quay về phòng cũ, họ không hề có đá động gì tới nàng cả. Vì uống phải dược thủy tác động thần trí nên sức tưởng tượng của nàng này bay rất xa, ngày đầu tiên nàng bị bắt tới đây đã bị tên râu ria to con kia xé đồ, xem hết cơ thể thậm chí còn cắn âm vật của nàng, xăm hình trái tim lên đó nữa. Theo nàng đoán chắc không lâu nữa bản thân sẽ bị hắn đè xuống cưỡng hiếp, nàng còn tự tưởng tượng viễn cảnh tên vạm vỡ đó đè lên người mình thế nào, nàng la hét chống cự trong bất lực ra sao cuối cùng bị hắn gian dâm đến tơi tả. Hoặc có khi trí não nàng tự viết ra kịch bản, tên đê tiện kia vừa định hiếp dâm mình thì người mà nàng mong chờ bấy lâu bỗng xuất hiện xé xác tên đó ra rồi bế lấy nàng, hai người rời khỏi nơi địa ngục này. Quách Tương Như không hề phát giác bản thân dần dần trở nên đa cảm, không ai đưa cho nàng bất cứ món quần áo nào, ban đầu nàng còn ngại ngùng dùng ga giường che đậy, nhưng dần dà cơ thể dường như thích ứng với việc khoả thân, nàng chả thèm che đậy gì sất. Ban tối mới là thời khắc khiến vị mĩ nữ này khổ ải nhất, dù tên kia không có làm gì nàng nhưng vẫn bị nàng gắn cái mác dâm tặc ác nhân, hắn kéo đủ loại phụ nữ đến phòng sát vách, chả thèm cách âm hay ngăn chặn tiếng ồn mà thoả sức ân ái. Đám nữ nhân mà hắn đem về cũng là cái loại kĩ nữ dâm loàn, các nàng không hề ngại ngùng gì rên la thậm chí phát ngôn những lời thô tục nhất. Qua những lời nói của họ trong lúc làm tình càng khiến trí óc đang tràn đầy nhạy cảm của Quách Tương Như bay xa hơn. Tên nam tử cao to kia mới là chủ nhân của Tuyết Liên Cung này, hắn là Chân Tiên, là tầng cấp mà cái loại rẻ rách Giả Tiên như Đồng Cốt Lâu cả đời không thể với tới, nghe tu vi của hắn nàng càng thêm tuyệt vọng. Hắn có đến ba cái dương vật??? Nàng đã từng suy nghĩ đến cảnh bản thân bị tên đó đè xuống dưới thân hãm hiếp, bây giờ lại tưởng tượng đến chuyện nếu mình bị cùng lúc ba cái dương căn hiếp thì sẽ như thế nào.... Cơ mà mấy nữ nhân kia rên rỉ nghe rất sướng đâu có đau đớn gì. Rồi thân phận của từng người trong đám nữ cũng được nàng khám phá, có Đãng Hồng Trần cô tổ cấp Địa Tiên kia, có cung chủ Tuyết Liên Cung, có phó cung chủ vốn là công chúa Sở quốc. Có những nữ nhân được hắn cứu giúp, có tên nam nhân phế vật nào đó bế cả vợ mình lên dâng cho dâm tặc chơi, có cả vợ của Quốc công Sở quốc, thậm chí cả Thái Hậu và Hoàng Hậu Đại Chu!!!! Tên dâm tặc này không hề kiêng nể gì lại ra tay với bao nhiêu là nữ tử cấm kị như vậy. Thân thể Quách Tương Như hai ngày này dần phát sinh biến hoá, mỗi đêm nghe phòng kế bên vang lên tiếng nam nữ giao hoan thì nàng lại trở nên mẫn cảm hơn. Hai núm vú cứng ngắc, da thịt hồng hồng, mặt đỏ ửng, giữa khe đùi từng dòng nước âm ỉ chảy ra, đôi khi nhiễu xuống ướt cả tấm ga giường. Quách Tương Như ngứa ngáy vô cùng, tay đưa xuống tìm cách khiến cho chỗ đó bớt đi khó chịu, cái hột le với hình xăm thì cứ chĩa lên cao lòi ra khỏi múi lồn. Sáng nay, Chu Cương Liệt mở cửa phòng giam một mình tiến vào, Quách Tương Như thấy tên xấu xa đó thì vội lui người về sau lấy ga giường che thân. “ Ngươi rốt cuộc muốn làm gì ta?” nàng vẫn theo thói quen liếc mắt sắt lẹm nhìn chằm chằm hắn, nhưng trong tia phản kháng yếu ớt đó kèm theo sự quẫn bách khổ sở. “ Haha, ta không tính làm gì hết, hình như nàng có tâm sự, có thể kể ta nghe hay không?” Chu Cương Liệt ngồi lên đầu giường cười hoà ái. “ Hứ, đừng tỏ ra đạo mạo, ta nghe hết những chuyện ngươi làm rồi, bắt cóc cả vợ người ta, Thái Hậu, Hoàng Hậu, cưỡng ép người ta thành nô lệ, ngươi không tốt lành gì hết, có giỏi thì cũng biến ta trở thành y như bọn họ đi.” Nàng vẫn lớn giọng gay gắt. “ Hiểu lầm, nàng thử hỏi bọn họ xem, đa số đều là nữ nhân số khổ được ta cứu vớt, thậm chí nếu không có ta ra tay thì họ đã sớm chết hoặc vùi dập cuộc đời trong tay bọn đàn ông khác, ta tự nhận mình cũng có chút thiện tâm, sao lại trở thành ác nhân rồi.” Chu Cương Liệt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khẽ cười giải thích. Quách Tương Như đuối lý, qua những gì nàng nghe được thì đúng là hầu hết nữ tử đều được hắn cứu giúp mang ơn mà nguyện trao thân, có những nữ nhân đáng lẽ là kẻ thù bị giết cũng được hắn tha tội mà theo hầu hạ. “ Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng không muốn nói đến vấn đề này nữa nên lái qua chuyện khác. “ Ta thấy nàng mang quá nhiều tâm sự nên muốn cùng nàng bộc bạch thôi.” Hắn nheo mắt cười hì hì. “ Quên đi, đừng hòng dùng miệng lưỡi dụ dỗ ta.” Quách Tương Như quay người cuộn cơ thể vào trong ga giường để cho hắn cái lưng không thèm nói chuyện. Chu Cương Liệt bò đến khẽ thổi một phát vào cái gáy trắng ngần của nàng, Cảm dục linh thủy vốn khiến cơ thể nàng nhạy cảm cực độ, da gà nổi lên, Quách Tương Như hoảng hốt lăn một vòng rơi xuống giường. Không đợi nàng tiếp đất, bàn tay Chu Cương Liệt đã ôm lấy eo nàng kéo trở lại, để nàng nằm gọn trong lòng mình. Quách Tương Như sau giây phút ngơ ngác vội giãy dụa, nàng sắp bị hiếp rồi, quả nhiên hắn đến đây để cưỡng đoạt nàng. “ Mau buông ra, dâm tặc, huhu, bỏ ta ra, ta không muốn.” Nước mắt chực trào, nàng ấm ức khóc như lê hoa đái vũ. Chu Cương Liệt để nàng nằm trên giường, lùi người lại đưa hai tay lên, “ Coi nào, ta đã làm gì đâu? Chỉ kéo nàng lại khỏi ngã thôi mà.” Quách Tương Như ngưng khóc, nhìn hắn đầy cảnh giác. “ Kể ta nghe mọi chuyện về nàng đi, nếu nàng còn có vướng bận hay khổ sở gì ta có thể giúp.” Giọng Chu Cương Liệt mang theo quan tâm, đôi mắt cương nghị chính khí nên dù hành động của hắn có dâm tà thì người ta vẫn tự nhiên cảm thấy tin tưởng. Quách Tương Như nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tự dưng cảm xúc lại dâng trào muốn bộc bạch mọi chuyện ra. Nàng gật gật đầu, Chu Cương Liệt ngồi nghiêm chỉnh trên đầu giường nghe nàng nói.
0 bình luận
aaa