Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 206: Hình xăm trên hột le
Quách Tương Như đồng tử co rụt lại, bà ta không chết mà còn bị rơi vào tay kẻ địch, thế này thì khác gì sống không bằng chết cơ chứ.
Bàn tay đưa ra sau nắm chặt cố sức vận chân khí hòng thoát ra ngoài, nhưng bà ta đã nghĩ nhiều rồi, Chu Cương Liệt đã sớm phong ấn tu vi đan điền tránh để ả giãy thoát.
“ Các ngươi muốn làm gì? Giỏi thì cho ta chết thống khoái đi, đừng giở trò bắt tù binh, ta không bao giờ khuất phục đâu.” Ánh mắt ả liếc xéo sắc lẹm.
“ Chà chà, đã rơi vào tay ta còn hung hăng như vậy, yên tâm, ta không những không giết ngươi mà còn giúp ngươi hồi phục cho tốt nữa.” Đãng Hồng Trần khoanh tay cười nhẹ.
“ Hừ, nếu đã không giết ta thì mau thả ta đi, ta hứa trở về Đông Hải sẽ không bao giờ đặt chân đến đất liền, cũng không có ý định trả thù nữa.” Giọng Quách Tương Như khẽ dịu lại, bà ta biết bản thân đang ở thế yếu, cần phải cúi đầu mới mong thoát chết.
“ Ta thì không ý kiến gì, nhưng hỏi thử tình lang của ta xem chàng ấy có tha cho ngươi không.” Đãng Hồng Trần không ngần ngại nép vào lòng Chu Cương Liệt.
Tình lang của Đãng Hồng Trần? Trong thông tin thu thập được thì chưa hề có ai nhắc đến cô ta có người tình, Liên Hoa Am lúc trước là đạo quan tu hành làm sao lại có nam nhân được.
Quách Tương Như ngẩn người nhìn tên nam nhân vóc dáng cao lớn đang nheo mắt nhìn lại mình, Chu Cương Liệt hài hước nói.
“ Tham lam tiên linh thạch mà tận ngoài Đông Hải tiến công vây giết đạo lữ của ta, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha thứ, dành cả phần đời còn lại ở Tuyết Liên Cung chuộc lỗi đi, đệ tử của ngươi đều đã bị ta xử lý rồi, chả còn gì cho ngươi vướng bận nữa đâu.”
Âm thanh của hắn lọt vào tai Quách Tương Như cứ tựa ma quỷ, hắn muốn giam cầm mình cả đời, hắn muốn mình phục tùng Tuyết Liên Cung, hắn sát hại toàn bộ đệ tử Kim Ngân Đảo.
“ Đừng có mơ, các ngươi giết ta đi, ta thà chết cũng không ở đây, thắng làm vua thua làm giặc, mau giết ta đi.” Bà ta bỏ qua nỗi sợ hãi, nhào đến mong kẻ thù ra tay giết mình, đám đệ tử đã chết hết, bà ta đã thành người cô đơn không tha thiết gì nữa cả.
Chu Cương Liệt búng tay, Quách Tương Như lập tức dính định thân thuật cứng đơ một chỗ, ánh mắt ả vẫn giãy dụa không phục như muốn ăn tươi nuốt sống toàn bộ người ở đây.
“ Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng, ngươi sẽ sống phần đời còn lại dưới thân phận chó cái của Tuyết Liên Cung ta, trước đó phải mài đi cái thói cao cao tại thượng để ngươi ngoan ngoãn biết thân biết phận đã.” Chu Cương Liệt nắm lấy tóc Quách Tương Như kéo đầu ả lên, nghe người đàn ông này dùng những lời ô ngôn uế ngữ muốn biến mình thành cái gì mà chó cái, bà ta khẽ run lên, tóc gáy dựng đứng.
“ Trước tiên nên cho ả ta trẻ đẹp lại xíu, bộ dáng già nua này ta không hứng thú.” Chu Cương Liệt móc ra ba viên Dương căn đan, bóp họng Quách Tương Như nhét vào.
Nghe hắn chê mình già, ả ta hết sức bức xúc, không có người phụ nữ nào không tức giận khi có kẻ động chạm đến nhan sắc và tuổi tác cả, Quách Tương Như cố vùng vằn không chịu ăn nhưng tu vi cơ bản đã bị phong bế, hắn dễ dàng ép bà ta nuốt xuống dương căn đan.
“ Ặc ặc... ngươi đã cho ta uống cái gì?” Vừa được hắn giải định thân, Quách Tương Như đã bò trên đất cố ói thứ vừa uống ra nhưng nó đã sớm hoà tan vào cơ thể.
“ Thứ tốt, có thể khiến thọ nguyên của ngươi tăng gấp đôi, thể chất được cải thiện, loại bỏ độc tố và tạp chất tích tụ trong cơ thể lâu ngày, dưỡng nhan bổ khí, phản lão hoàn đồng.” Nguyệt Nga liệt kê một lượt tác dụng của dương căn đan.
Quách Tương Như càng nghe càng tròn xoe mắt, có thứ đan dược khủng bố như vậy? Mà dù có thì sao chúng lại để mình ăn?
Chưa để bà ta kịp suy nghĩ thêm, cơ thể đã xuất hiện phản ứng, bên trong thể nội như có cái lò nung, Quách Tương Như đổ mồ hôi nằm bệt trên đất, từng tế bào, kinh mạch, máu thịt, xương cốt xảy ra biến hoá, cảm giác thư thái chạy dọc khắp người, những tạp chất tích tụ trong cơ thể như làn khói thoát ra khỏi lỗ chân lông bốc lên tiêu biến.
Chúng nữ vây xem, Quách Tương Như lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà biến đổi, từng nếp nhăn trên khuôn mặt biến mất, làn da cũng căng mịn hồng hào, bộ dáng một lão ẩu ngoài năm mươi bỗng chốc trẻ hoá, vì đây là Địa Tiên trung kì nên Chu Cương Liệt cho liều mạnh một lần ba viên.
Cơ thể được tân trang, Quách Tương Như cảm giác như mình quay lại tuổi ba mươi đầy xuân sắc, toàn bộ vết thương, sẹo đều lành lại, hai vú có dấu hiệu xệ xuống tuổi xế chiều cũng một lần nữa vểnh lên bạo mãn.
Quá trình mất nửa canh giờ thì hoàn thành, Quách Tương Như mở mắt lồm cồm bò dậy ngó nghiêng ngó dọc thân thể mình. Lời cô nàng kia nói vậy mà là thật, thứ đan dược kia vậy mà đã khiến nàng từ một phụ nữ già nua trở về lứa tuổi ba mươi.
Nhan sắc này, thời gian vô tình đã lấy đi của nàng, bây giờ đã trở lại. Chu Cương Liệt cùng chúng nữ cũng lom lom nhìn, quả nhiên bọn tu sĩ bàn luận không sai, Quách Tương Như không hổ là một trong những mĩ nhân đẹp nhất hải ngoại khi xưa.
Mái tóc bồng bềnh như sóng nước uốn lượn màu hơi ngã nâu, lông mày lá liễu, đôi mắt dài hẹp với bờ mi cong vút, mũi thẳng cao, đôi môi trái tim đỏ mọng, cằm thon gọn.
Cơ thể cân đối thon thả, nàng là kiểu người dáng hình thon dài, vòng eo con kiến một vòng tay có thể ôm trọn, nhưng chỗ cần lớn sẽ lớn, cặp vú vừa tay tròn trịa đội lên lớp áo, mông thịt nảy nở, đùi ngọc dài chắc khoẻ.
Quả thực hình tượng của Quách Tương Như rất giống với vị Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu kia, đôi mắt liếc sắt lẹm, nếu kẻ nào yếu hèn nhìn vào sẽ vô thức bị nàng chấn nhiếp không dám mạo phạm.
Chu Cương Liệt đánh giá nữ nhân này, kiệt ngạo bất tuân, rất cứng rắn sắc bén, vì lợi ích có thể bất chấp, nhưng nội tâm thì lại yếu mềm, đám đệ tử chết sạch khiến nàng ta rất đau lòng không thiết sống nữa, có tình có nghĩa.
Nhưng có kiệt ngạo cứng đầu đến đâu qua tay hắn cũng phải ngoan ngoãn mà thôi, cả ngày nữ nhân này đưa cái bản mặt nhăn nhó như ai thiếu tiền nàng ta khiến hắn không vui.
Sau một hồi ngơ ngác, vẻ mặt Quách Tương Như lại trở về như cũ, mày liễu nhíu lại, mắt xếch liếc lên.
“ Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nàng vẫn không thể hiểu tại sao bọn họ lại cho mình ăn loại đan dược thần kì như vậy, ý đồ của chúng là gì?
“ Hứ, ngươi nên cảm thấy may mắn vì lọt vào mắt xanh của sư phụ ta, từ nay làm tốt thân phận tình nô của mình đi, rồi ngươi sẽ nhanh chóng quen và thích cảm giác trở thành chó cái cho ngài ấy thôi.” Hi Nguyệt lạnh nhạt nói.
Không để Quách Tương Như thắc mắc lâu, thân thể nàng lần nữa bị Chu Cương Liệt định trụ, nâng lên lơ lửng, hắn tiến tới, trong ánh mắt hoảng hốt không cam lòng của nàng, hắn nắm lấy những mảnh vải đã sớm bị sét đánh cháy loang lổ kéo xuống.
“ Xoẹt... rẹt....”
“ Không... ngươi... súc sinh, mau buông ta ra, ta không muốn....” Quách Tương Như hét lên, nàng đã biết hắn định làm gì, cho nàng uống đan dược trẻ lại sau đó cưỡng hiếp, đôi mắt vốn sắc xảo nay lại vô cùng sợ hãi, giọt lệ lăn dài trên má, nàng có thể chịu bất cứ loại nhục hình nào kể cả cái chết nhưng tuyệt đối không thể thất tiết.
Chu Cương Liệt thì chả quan tâm, hắn nhanh chóng xé bỏ hết toàn bộ váy áo kể cả yếm và tiết khố của nàng, thân thể hồng phấn loã lồ đã hiện ra trước mắt.
Quách Tương Như rất muốn cắn lưỡi tự tử nhưng với thể lực của Địa Tiên cắn lưỡi thì cũng không thể chết nổi.
Hắn ngắm nhìn toà kì quan trước mắt, làn da hồng hào, cặp tuyết lê vừa vặn thích mắt, cặp mông núng nính khiến người ta muốn vỗ cho một phát.
Gò mu của nàng cong cong, phía trên là lông mu được tỉa tót gọn gàng không che được cái khe dọc chạy về phía sau, hắn điều khiển cho hai đùi nàng tách ra.
Quách Tương Như mặt đỏ như gấc, mồ hôi nhễ nhại, môi mím chặt, nơi tư mật của mình đã bại lộ trước người đàn ông khác, nàng làm sao sống nổi nữa.
Hai môi lớn bên ngoài khép chặt cố che giấu quan cảnh bên trong, tay hắn đưa xuống, vạch hai múi thịt ra, bên trong là môi nhỏ không có tí thịt thừa, hồng hào như thiếu nữ, hột le như viên ruby đỏ e ấp ẩn giấu, dưới niệu đạo là cái lỗ thịt mà nam nhân nào cũng muốn sở hữu, nó đóng chặt không muốn cho kẻ xâm nhập kia nhìn vào.
Chu Cương Liệt cũng không định xâm phạm âm đạo nàng, hắn có mục đích khác, ngón tay hắn nhắm về hột le của Quách Tương Như mà gãy nhẹ, cảm giác bất ngờ khiến nàng giật thót, lần đầu có nam nhân động chạm vào âm hạch của nàng.
Hắn lấy ra một cái trứng rung, bật hết công suất rồi dí vào viên ngọc trai đó, nơi nhạy cảm bị từng trận rung động kích thích khiến cơ thể nàng tự phản ứng lại, cái hột le dần dần săn cứng lên lòi ra khỏi chỗ nấp.
Đến khi nó đã đạt kích thước phù hợp, Chu Cương Liệt cúi xuống đưa răng cắn nhẹ, Quách Tương Như hét toáng lên, thân thể nàng bị giữ yên không thể cục cựa nếu không chắc chắn hông sẽ hẩy thật cao.
Hắn dùng hai hàm răng kéo cho âm vật của nàng lộ hẳn ra, sau đó hắn móc ra một cây kim nhọn, lầm bầm chú ngữ rồi một tay vịn lồn tay kia lấy kim nhỏ vẽ vời gì đó.
Vì đây là chỗ nhạy cảm, Quách Tương Như cảm giác như hàng vạn con kiến đang bò cắn trên cái hột le của mình, năm phút sau Chu Cương Liệt hài lòng đứng dậy.
Chúng nữ rất tò mò hắn đã làm gì nên cúi đầu nhìn vào háng Quách Tương Như, các nàng tinh mắt đã thấy trên cái hạt ngọc thịt đỏ thẳm kia lúc này có thêm một cái hình vẽ trái tim tinh xảo nhỏ xíu.
“ Chàng vẽ cái gì vậy?” Đãng Hồng Trần hỏi.
“ Nô Lệ ấn kí, cái này sẽ khiến cô ta nhanh chóng ngoan ngoãn.” Chu Cương Liệt không hề giấu giếm nói.
Đúng vậy, hắn đã dùng Thuần nô Bí điển – Nô lệ ấn kí khắc lên hột le của Quách Tương Như một hình xăm nhỏ xíu. Điểm đặc biệt của nô lệ ấn kí là có thể khắc vào bất cứ đâu trên thân thể nữ nhân, hắn đã từng khắc sau khe đít, trên bụng dưới, bây giờ là khắc trực tiếp lên hột le.
Để nữ nhân kiêu ngạo này nhanh chóng phục tùng chỉ có thể dùng đến Thuần nô bí điển chơi cho đến khi nàng phục tùng. Quách Tương Như đôi mắt ngấn lệ nhìn Chu Cương Liệt như kẻ thù truyền kiếp, nàng hận hắn thấu xương, muốn giết hắn, phanh thây xẻ thịt hắn rồi chết cũng chấp nhận.
“ Đây chỉ là bước đầu thôi, còn nhiều trò hơn chờ đợi nàng lắm.” Chu Cương Liệt cười vang, đưa tay búng lên hột le còn đang săn cứng của nàng khiến Quách Tương Như lại một lần nữa hét lớn.
0 bình luận