Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 202: Trở về Tuyết Liên Cung
Chỉ trong phút chốc ba vị Địa Tiên lần lượt ngã xuống, hình thần câu diệt. Đám tu sĩ xung quanh nhiều người đứng còn không vững, run rẩy ngã dưới đất. Địa Tiên là gì chứ, là tầng thứ cao nhất phàm giai, từ sau đại chiến Phong Thần các thần tiên rời khỏi nhân gian thì trong tiềm thức của người tu hành hạ giới Địa Tiên đã trở nên cao không với tới.
Cả đời chưa chắc đã gặp được Địa Tiên một lần huống chi được xem họ thi triển thần thông, thế mà hôm nay tại Phiêu Tuyết Lĩnh, Địa Tiên lại lần lượt xuất hiện tới bốn vị, và sau đó lại từng người một ngã xuống bỏ mạng.
Điều đó nói lên rằng có là Địa Tiên cao cao tại thượng cũng không phải vô địch, không phải bất tử, họ vẫn sẽ chết. Đây sẽ là một sự kiện chấn động giới tu chân phàm giai trong thời gian sắp tới,
Từng cột sét vẫn điên cuồng dội xuống, Đồng Cốt Lâu giơ cốt thuẫn chống đỡ, tất cả lôi đình đều có uy lực ngang với đòn đánh mà hắn từng gây ra cho đại trận hộ sơn.
“ Chết tiệt, chờ đó cho ta, ta mà thoát được thì Tuyết Liên Cung ngươi không bao giờ yên ổn.” Đồng Cốt Lâu nghiến răng gắt lên, hắn gắng gượng móc trong túi ra một lá bùa màu lục bóp nát.
Đây là Dịch không phù, một loại bùa rất hiếm thấy, nó có thể mang theo chủ nhân dịch chuyển một khoảng cách ngắn, kể cả là đang ở trong pháp trận cấp Địa Tiên cũng sẽ nhanh chóng thoát được, đây là bùa giữ mạng hắn tìm được từ một di tích chiến trường cổ, chỉ có thể xài một lần, không ngờ lại phải dùng nó ở đây.
Ánh sáng màu lục loé lên, Đồng Cốt Lâu biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện ở bên ngoài gần xác ba chiếc pháp thuyền đổ nát.
“ Haha, tiện nhân, vọng tưởng giết được lão tử sao, đừng có mơ.” Hắn quay lại ngó nghiêng xung quanh, các tu sĩ kia vẫn đứng chỉ trỏ bàn tán, hắn cũng đã cảm nhận được vài lão già đang điệu thấp quan sát ở nơi nào đó.
“ Đã ăn không được vậy thì phá cho hôi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thế thái nhân tình, để xem bọn tu sĩ trung thổ đối xử ra sao với Tuyết Liên Cung.”
Đồng Cốt Lâu lầm bầm, hắn tính nói lớn cho tất cả mọi người ở đây biết về chuyện Tiên linh thạch, chỉ cần hô lên Tuyết Liên Cung có mỏ Tiên Linh thạch, dù chưa biết thực sự là có hay không, nhưng chỉ cần bọn Địa Tiên kia tin là có thì rắc rối sẽ ập lên đầu Đãng Hồng Trần liên tục.
Hắn tin không ai có thể bỏ qua được mị hoặc của Tiên linh thạch, công bố chuyện này ra khiến tứ đại bộ châu xâu xé nhau, hắn là tán tu, chủ cần ẩn nấp chờ thời cơ ngư ông đắc lợi là được.
Đãng Hồng Trần khi thấy Đồng Cốt Lâu thoát được đã đoán tiếp theo hắn sẽ phơi bày chuyện Tiên linh thạch ra, nàng đứng bật dậy nhíu mày, không ngờ hắn sở hữu bùa dịch chuyển, bây giờ nàng bất lực, xông ra giết hắn diệt khẩu là không có khả năng, nếu để thiên hạ này biết dưới chân Tuyết Liên Cung là một mỏ tiên linh thạch lớn thì rắc rối sẽ kéo đến không dứt.
Đang lúc Đồng Cốt Lâu tính há miệng công bố mọi chuyện thì bỗng một lần nữa trên đầu hắn mây đen kéo đến, từng cột sét thô to đủ màu sắc không để hắn kịp phát ra âm thanh gì đã giáng xuống liên tục.
“ Ầm.. Ầm... đùng... đoàng....” Các Địa Tiên ở ngoài run rẩy, họ có cảm tưởng như mình đang đối mặt với những tia sét lúc độ kiếp phi thăng, biển sét chớp giật toàn bộ đều trút về hướng Đồng Cốt Lâu.
Năm phút sau, mây đen tan đi, trên đất không còn thấy tên hài cốt kia nữa, chỉ còn một khúc xương sống lưng nằm lẫn trong đống tro khét lẹt. Vài tia sét cũng nhắm đến mấy tu sĩ còn sót lại của ba đại phái kia mà tận diệt.
“ Chết... chết rồi... Đồng Cốt Lâu chết luôn rồi.” Tu sĩ nào đó hét lên, sau đó là một tràng náo loạn, bốn vị Địa Tiên dẫn theo toàn bộ tinh nhuệ thế lực tiến vào trung thổ cuối cùng đều bỏ mạng tại đây, không ai còn xác để đưa về.
Đãng Hồng Trần ngỡ ngàng, sau đó nở một nụ cười hạnh phúc, “ Là chàng ấy, chắc chắn là chàng ấy đã về.”
Chu Cương Liệt thu tay lại, vừa rồi chính hắn đã dùng lôi pháp diệt đi Đồng Cốt Lâu bịt miệng, “ Muốn chơi mưu kế thì phải có đủ thực lực.” Hắn thả một câu rồi đứng dậy.
Diệt sạch những kẻ đến từ hải ngoại để bịt miệng là cách tốt nhất, cũng may mắn là toàn bộ những tên biết về việc tiên linh thạch đều đã chết ở đây, vì lý do đưa ra là trả thù cho đệ tử đã chết nên thế lực còn ở hải ngoại không hề biết chuyện ba chiến thuyền xuất quân đi cướp tiên linh thạch.
Chẳng ai rõ tại sao Đồng Cốt Lâu rõ ràng đã thoát khỏi sát trận nhưng vẫn bị sấm sét còn kinh khủng hơn đánh chết, họ cho rằng đây cũng là thủ đoạn của Đãng Hồng Trần.
Ngày hôm nay ghi dấu một sự kiện đặc biệt, ba thế lực Đông Hải Hải Sa Môn, Viêm Ngục Đảo và Kim Ngân Đảo kết hợp với tà tu Đồng Cốt Lâu tiến vào đất liền muốn vây diệt một thế lực là Tuyết Liên Cung, ai dè đá phải thiết bản.
Tuyết Liên Cung nội tình thâm hậu không những đã thủ vững không ngã mà còn giết ngược ba phái kia, toàn bộ đệ tử, trưởng lão, môn chủ, đảo chủ và ba vị lão tổ đều bỏ mình, không ai sống sót, tán tu Đồng Cốt Lâu cũng chịu chung số phận.
Tuyết Liên Cung một trận chiến thành danh, phô bày ra thực lực kinh khủng, giúp trung thổ giữ được thể diện, tiếng hoan hô vang lên khắp Phiêu Tuyết Lĩnh, các tu sĩ hết sức sùng bái phấn khởi vì ngoại địch đã trả giá.
Hướng Thừa Thiên gật gù, hắn đã chọn đúng trận doanh, Thái Kính Dương cũng tự nhủ phải nhanh chóng vứt bỏ hận thù cũ với họ, Tống Lãng thì âm thầm rời đi trở về Thành Đô.
Lúc này mọi người mới chú ý đến ba cái xác thuyền đã vỡ nát, đây là tài liệu đắt tiền khó gặp, còn có cái xương cột sống của Đồng Cốt Lâu để lại nữa, ai nấy đều âm thầm nuốt nước bọt tham lam, nhưng đây là chiến lợi phẩm của Tuyết Liên Cung, ai dám động vào.
“ Cảm tạ các vị đã lo lắng có mặt ở đây, những thứ ngoài đó chúng ta không cần, ai thích lấy cứ lấy đi.” Giọng thánh thót của Đãng Hồng Trần vang lên, chúng tu sĩ hoan hô rồI thi nhau vọt tới hôi của.
Hai bàn tay từ hư không hiện ra cùng nắm về phía xương sống Chân Tiên, “ hừ”, sau đó người ta nghe ở trên không trung từng hồi âm thanh ầm ầm giao đấu. Ngày hôm ấy có hai vị Địa Tiên già lão đánh nhau chí tử vì tranh đoạt đồ vật, cũng không biết xương sống Chân Tiên cuối cùng thuộc về ai.
Đãng Hồng Trần dẫn theo Hi Nguyệt, Nguyệt Nga, Ân Tử Bình, A Khắc Thiên Kiều, Mộng Vân, còn có cả Trương Bạch Lan hai vú bò sữa quá khổ nảy tưng tưng, Tiểu Nhu đi phía sau phu nhân, đằng sau nữa là mấy vị trưởng lão.
Các nàng vừa ra khỏi đại sảnh đã thấy vài bóng người đứng đó, mà hán tử dẫn đầu là hình bóng mà từng người không thể nào quên được, vóc dáng cao lớn oai vệ, khuôn mặt nghiên nghị gần gũi, mái tóc dài được cột xoã ra sau, hàm râu quai nón được tỉa tót gọn gàng lộ ra vẻ nam tính.
Còn ai khác ngoài tình lang, sư phụ, chủ nhân của các nàng cơ chứ, không để ý đến đám người theo sau, lấy Đãng Hồng Trần dẫn đầu từng nàng vây lấy hắn mà ôm chầm.
Hi Nguyệt vứt luôn hình tượng cung chủ lạnh lùng hằng ngày, Nguyệt Nga vẫn bộ dáng hồn nhiên nhí nhảnh, Ân Tử Bình hiền lành nữ tính, A Khắc Thiên Kiều nhiệt tình nóng bỏng, Mộng Vân yêu diễm mị hoặc, Trương Bạch Lan thục phụ đảm đang, Tiểu Nhu thì chỉ cười tươi đứng sau nhìn.
Chu Cương Liệt cũng vòng hai tay ra ôm lấy các nàng, từng khuôn mặt thân quen xinh đẹp mà hắn luôn nhớ kĩ. Ngay khi Đồng Cốt Lâu bị sét đánh chết Đãng Hồng Trần đã nhận ra, đại trận này không thể có uy lực như thế, chỉ có thể là Chu Cương Liệt đã ra tay nên nàng vội báo cho chúng nữ chạy ra đón, cùng lúc đó thì hắn cũng dẫn mọi người vượt qua đại trận đi vào trong.
“ Chu Lang, thiếp nhớ chàng lắm.” Đãng Hồng Trần không hề giữ dáng vẻ cô tổ cao quý thường ngày, nàng như một tiểu tình nhân lâu ngày gặp lại người yêu, như con gấu túi bám chặt lấy hắn mà dụi đầu nũng nịu.
“ Haha, ta cũng rất nhớ các nàng, mau vào trong chúng ta cùng nói chuyện.” Chu Cương Liệt nhìn quanh chúng nữ một vòng rồi dẫn đầu đi vào. Đám trưởng lão ở đây đều biết quan hệ phức tạp của mấy nữ và người đàn ông này nên lặng lẽ lui ra làm công việc của mình nhường không gian riêng cho họ.
0 bình luận