Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 201: Lần lượt ngã xuống
Cả tu sĩ trung thổ lẫn hải ngoại đều ngơ ngác, họ vừa nghe thấy gì? Đồng Cốt Lâu tay run run nhấc cốt đao chĩa về hướng Tuyết Liên Cung quát lớn.
“ Tiện nhân, hèn nhát ỷ vào cái xác rùa này trốn không ra còn ở đó mạnh mồm, có giỏi ngươi ra tay ta xem nào, lão tử đã có thể phá được một lớp thì cũng sẽ phá lớp thứ hai thứ ba đến khi moi được ngươi ra, lúc đó ta sẽ biến ngươi thành tình nô quỳ dưới chân ta cầu xin.”
Những tu sĩ kia nghe tên hài cốt này buông lời nhục mạ Đãng Hồng Trần mà cay cú nghiến răng trèo trẹo, từ khi nào mà bọn ngoại lai bên ngoài lại ngang nhiên ở đây lớn giọng đòi biến người của trung thổ thành tình nô.
Đây là sự sỉ nhục trực tiếp, họ chỉ là những tu sĩ nhỏ yếu thì không thể làm gì, nhưng còn bọn đại lão của tứ đại bộ châu ở đâu? Những kẻ cao cao tại thượng xưng hùng xưng bá đất liền ở đâu?
Chu Cương Liệt cũng cảm nhận được vài cỗ khí cơ Địa Tiên không kém gì Đồng Cốt Lâu đang ẩn nấp gần đây nhưng từ đầu đến cuối chỉ quan sát không có ý định trợ giúp. Dù sao trên tay hắn là xương sống Chân Tiên, không ai dại mà lấy thân mình thử chiến lực của Đồng Cốt Lâu cả.
“ Ngươi nói nhảm quá nhiều, cút.” Tiếng Đãng Hồng Trần từ sơn môn vọng xuống. Trước ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường, lớp bảo hộ kia lượn lờ ánh sáng, sau đó là cảnh tượng không ai có thể ngờ được.
Từ trong lớp quang mang, những đòn công kích dày đặc như mưa trút xuống chỗ ba hạm thuyền và bốn Địa Tiên.
Nhìn những đòn công kích từ đại trận bắn ra, các tu sĩ hơi ngờ ngợ, sau đó họ giật mình nhận ra, đây chẳng phải là mấy đòn pháo kích lúc nãy Địa Hải Chu bắn lên núi hay sao?
“ Con mẹ nó, trận pháp này còn có thể phản lại đòn đánh, mau phòng thủ.” Hoàng Thái Cực hét lên chửi đổng, tay vung vẩy hai sợi xích đánh tan từng đòn thần công pháo.
Cả Lục Côn và Quách Tương Như cũng chật vật chống đỡ, Đồng Cốt Lâu vung cốt đao đánh bay mấy chục viên pháo kích, nhưng số lượng trả lại dày đặc vẫn có vài luồng sáng bắn trúng ba chiếc Địa Hải Chu khiến một đám đệ tử xui xẻo đứng trên thuyền chết không kịp ngáp.
Địa Hải Chu ăn phải đòn trả đũa của chính nó, bị bắn thủng mấy lỗ rồi ầm ầm rơi xuống đất vỡ tan tành, chỉ có vài đệ tử tu vi cao chút kịp thời bay lên thoát nạn, còn bao nhiêu đều bị diệt sạch.
“ Hủy rồi, ba cỗ chiến hạm kia bị hủy rồi.” Tu sĩ xung quanh hò reo, có người hả hê, có người chê cười, có người vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc vì sự bá đạo của trận pháp Tuyết Liên Cung.
Ba đại phái hải ngoại rầm rộ mang thuyền chiến vượt đất liền đánh đến tận sâu trong lòng trung thổ, đám đệ tử ỷ có Địa Tiên chống lưng nên mặc sức lộng hành không xem tu sĩ bản thổ ra gì bây giờ đã rơi rụng ngay dưới chân Tuyết Liên Cung, đệ tử chết gần hết.
“ Đáng hận, tiện nhân, ta phải lột da mặt ngươi xuống báo thù cho đệ tử của ta.” Quách Tương Như nhìn những đồ đệ của mình lần lượt bỏ mạng mà cay đắng nghiến răng trèo trẹo.
Lục Côn và Hoàng Thái Cực cũng cảm xúc tương tự, họ mang tới đất liền toàn là tinh anh đệ tử chính là để thị uy, cho tu sĩ bản thổ xem chất lượng đệ tử của hải ngoại, thế mà phút chốc đã bị giết gần hết, ngay cả Địa Hải Chu phải mất tài lực trăm năm mới sở hữu được cũng bị phá hủy, ai cũng âm thầm chảy máu trong tim vì tiếc của.
“ Đừng loạn, ta không tin trận pháp này còn có thể tiếp tục duy trì, tông môn cấp Địa Tiên sơ kì dù sao cũng phải có giới hạn, chống đỡ qua đợt này ta sẽ phá nát trận pháp đó, các ngươi không có đường lui nữa, cách duy nhất để bổ sung mọi thiệt hại là giết lên núi, chỉ cần chiếm được Tuyết Liên Cung thì mọi sự hi sinh đều có ích.” Đồng Cốt Lâu vung đao quát lên cảnh tỉnh ba vị Địa Tiên đang nhụt chí, bản thân hắn thì chả quan tâm đám đệ tử nhãi nhép kia, hắn vốn là tán tu một mình độc lai độc vãng.
Ba người chỉ có thể nhìn nhau thở dài rồi cật lực hộ vệ cho những đệ tử còn sót lại, chốc lát sau, những đợt pháo kích phản xạ lại đã bị đẩy lùi hết.
“ Ác nữ, ngươi làm chết đám đệ tử của ta, hận thù càng chồng chất, ta thề nếu phá được đại trận, ta sẽ giết tất cả đệ tử của ngươi, lột da cắt đầu chúng cúng tế linh hồn đệ tử của ta.” Quách Tương Như vốn khó chịu bây giờ gần như là điên tiết chỉ phất trần lên núi mà quát.
“ Haha, bọn các ngươi không nói võ đức ở hải ngoại giết đi hai đệ tử của ta, hôm nay ta dùng mạng của đám đệ tử các ngươi tế bái cho hai đứa chúng nó, xem như là huề nhau.” Đãng Hồng Trần cười trêu ngươi.
“ Tiền bối, giờ phải làm thế nào?” Lục Côn hướng Đồng Cốt Lâu hỏi.
“ Tiếp tục hỗ trợ ta phá trận, nó chỉ phản được đòn công kích của Địa Hải Chu, không thấy phản những chiêu thức của chúng ta chứng tỏ hộ sơn đại trận này cũng có khuyết điểm, để xem vỏ của chúng cứng hay xương sống của ta cứng hơn.”
Lấy Đồng Cốt Lâu dẫn đầu, bốn Địa Tiên lại hăng máu nhào đến tung từng đòn mười phần sức mạnh đánh lên đại trận, vòng quanh tráo thứ hai nhanh chóng bị đập vỡ và đúng như dự đoán của mọi người ở đây, bên trong lại có lớp trận pháp thứ ba.
Nhưng bốn vị Địa Tiên giờ không còn quan tâm gì nữa, dùng toàn lực tập trung vào việc đánh phá trận pháp, Đãng Hồng Trần ngồi trên chỉ vị bên trong điện, bên dưới là gần mười vị trưởng lão và các tỷ muội, nàng khẽ nhếch môi búng tay.
“ Thu lưới!”
Ngay khi mọi người đều nghĩ lớp trận pháp thứ ba sẽ nhanh chóng bị phá thì bỗng một loạt trận văn sáng loá lên, vòng quanh tráo thứ nhất và thứ hai bỗng phục hồi.
Sự việc diễn ra quá nhanh nên không ai kịp phản ứng, Đồng Cốt Lâu, Lục Côn, Hoàng Thái Cực và Quách Tương Như đã bị vây hãm giữa ba toà đại trận.
“ Không xong, mắc mưu rồi.” Đồng Cốt Lâu hoảng hồn quay ngược lại muốn đánh vỡ từng lớp trận thoát ra, hắn đã cảm nhận được nguy cơ chết người, tâm lý của Địa Tiên dù hoảng cũng nhanh chóng nhìn nhận sự việc, ba người kia cũng hợp nhau giúp hắn phá trận.
“ Các ngươi tưởng trận pháp này không phản chấn được công kích của các ngươi sao? Vậy thì xin mời các vị đi chết.” Sau câu nói của Đãng Hồng Trần, ba lớp đại trận bốc lên từng luồng năng lượng sau đó tụ lại thành một đám mây đen trên trời.
“ Nguy to, mau chống đỡ, trận pháp này hút lấy công kích của chúng ta làm năng lượng để phát động sát trận ẩn giấu bên trong.” Đồng Cốt Lâu kiến thức uyên bác, cốt đao trên tay thay đổi hình dạng thành một cái cốt thuẫn giơ lên đầu. Ba người kia nghe vậy cũng giật mình bày bố phòng ngự.
Những tu sĩ ngoài kia đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có người không tin vào mắt mình, dụi dụi con ngươi, mồm há hốc, ngay cả những nhân vật cấp Tán Tiên như Hướng Thừa Thiên, hay Thái Kính Dương đều biểu cảm y hệt, họ thầm thấy may mắn vì đã hợp tác với Tuyết Liên Cung.
Tống Lãng mím môi, tay nắm chặt run run, không ngờ ba đại phái liên thủ, xuất hiện cả Địa Tiên tối đỉnh có xương cốt Chân Tiên cũng không làm gì được Đãng Hồng Trần, như thế này thì còn làm sao mà đánh. Mấy khí tức Địa Tiên ẩn nấp quan sát cũng khẽ run lên, Tuyết Liên Cung này không thể động vào.
Mây đen áp đỉnh, vô tận lực lượng quần vũ, từng tia lôi điện rền vang bầu trời, sau đó đánh thẳng xuống đầu bốn Địa Tiên trong trận. Uy lực của nó kinh khủng y hệt những chiêu thức mà họ từng đánh vào trận, ra bao nhiêu lực thì giờ sẽ bị trả lại bấy nhiêu.
Lục Côn thân già đang cao to lực lưỡng cũng thu nhỏ trở lại thành lão hói còng lưng, thủy thuẫn hắn bố trí dần nứt vỡ, một cột sét to đùng hướng về phía hắn mà đánh.
“ Con mẹ nó còn có thể phản lại những đòn đánh của tiền bối, nguy rồi.” Lục Côn hét to, khiên nước trên tay vỡ vụn, một cánh tay của hắn bị sét đánh cháy thành tro, trong lúc hắn đau đớn vật vã chưa kịp phòng bị thì tia lôi điện tiếp theo đã giáng xuống.
“ Không.....” Lão già hét lớn sau đó bất lực bị lôi điện nuốt chửng, một vị Địa Tiên hải ngoại cứ thế vẫn lạc, thân xác và linh hồn đều bị đánh thành tro bụi.
“ Ta không cam tâm... “ Hoàng Thái Cực bên này cũng chịu số phận y hệt, hai sợi xích của hắn đã bị lôi đình đánh nát, cả người cháy khét bốc khói đen, chỉ có phế hét lên phẫn uất rồi bị đánh thành tro bụi.
“ Đãng Hồng Trần, mau thu lại sát trận, chúng ta chịu thua, ta sẽ lui về Đông Hải không bao giờ đặt chân vào đất liền nữa.” Quách Tương Như chật vật chống đỡ, bà ta có tu vi hơn hai tên kia nên vẫn có thể gắn gượng thêm, nhưng nếu vẫn bị lôi đình đánh như thế này thì không lâu nữa cũng sẽ nối gót chết theo.
Không có tiếng trả lời, Đãng Hồng Trần cơ bản chả quan tâm bọn chúng, năm cột sét xuất hiện nhắm thẳng vào đầu Quách Tương Như, bà ta đã sức cùng lực kiệt, phất trần rơi xuống, quần áo trên cơ thể cũng cháy lỗ chỗ. Bà ta nhắm mắt đợi cái chết của mình, lòng tràn đầy ân hận vì sự tham lam của bản thân. Chỉ vì Tiên linh thạch mà khiến bản thân và chúng đệ tử bỏ mạng.
“ Đùng đùng đùng....” Chỗ bà ta đứng chỉ còn tro bụi, Xích Luyện tiên tử Quách Tương Như một thời là mĩ nhân hàng đầu Đông Hải cứ thế vĩnh viễn bỏ mạng lại đây.
0 bình luận