Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 199: Vững như bàn thạch
Đám tu sĩ xung quanh xôn xao về sự xuất hiện của vị Địa Tiên thứ tư, qua nhiều người bàn luận thì mới có kẻ nhận ra thân phận của hắn.
Đồng Cốt Lâu, Địa Tiên hậu kỳ đỉnh phong, là một tên tán tu tà ác hoạt động ngoài hải ngoại. Ai nấy đều hít một hơi khí lạnh, có cả Địa Tiên tối đỉnh ở đây, phen này Tuyết Liên Cung khó thoát.
Ba pháp thuyền lần lượt bay lên, từ hai bên hông và phía trước mũi thuyền bỗng lần lượt mọc ra những khẩu thần công dài nhắm về phía sơn môn phía trên.
Ba chiếc chiến thuyền này được gọi là Địa Hải Chu, ngoài công dụng di chuyển thì nó còn là một món pháp bảo cấp Địa Tiên được một vị luyện khí sư ở hải ngoại chế tạo. Độ bền và sức công phá của nó không kém gì với một vị Địa Tiên hàng thật.
Giá trị của nó cũng rất đắt đỏ, bình thường một tông môn giàu có, tài lực và thực lực phải mạnh mới có thể sở hữu một đến hai chiếc.
Muốn sử dụng nó cần phải tiêu hao một loại đá gọi là Linh thạch, linh thạch về bản chất thì khá giống Tiên linh thạch, đều ẩn chứa nguồn năng lượng nén dồi dào, nhưng Linh thạch chỉ có linh khí và là tài nguyên cơ bản mỗi tông phái đều có, mỏ linh thạch có ở khắp nơi chỉ cần là chỗ có nguồn linh khí tốt.
Hơn nữa tạp chất trong linh thạch rất cao, hiếm có linh thạch nào sạch sẽ mười phần vì vậy tu sĩ sẽ không dùng nó để hấp thụ trực tiếp, chỉ có thể bố trí trận pháp hoặc làm nguyên liệu cho các loại pháp khí pháp bảo.
Đám đệ tử trên thuyền thay nhau vận chuyển từng tảng linh thạch màu lục bảo bỏ vào trong pháp trận bố trí phía sau pháo, linh thạch nhanh chóng biến mất, bị trận pháp phân rã thành năng lượng cung cấp cho thần công.
“ Đã nạp xong năng lượng, chuẩn bị khai hoả.” Một Hoá Thần đứng trên mũi thuyền phất cờ, hai thuyền kia cũng có hai tên giống vậy.
Các đệ tử theo chỉ lệnh hướng nòng pháo về cùng một phía, Chu Cương Liệt lần đầu thấy người ta chơi súng thần công ở thời đại này nên rất hào hứng chăm chú xem, các tu sĩ trên bờ cũng đời nào thấy pháp bảo dạng này, trầm trồ chỉ trỏ khen ngợi.
“ Bắn!!!!”
Ba tên Hoá Thần phẩy cờ, từng họng pháo loé sáng, sau đó là từng quả cầu năng lượng màu trắng tích tụ lại đến một kích cỡ nhất định rồi ầm ầm bạo tạc về phía sơn môn Tuyết Liên Cung.
Nó không giống mấy viên bi sắt thường thấy ở mấy khẩu thần công của phàm nhân cổ đại mà giống như đại pháo bắn ra tia laze hủy diệt hơn.
Những tu sĩ trung thổ há hốc mồm, nhất là các Tán Tiên, họ cảm nhận được từ khoả đạn pháo đó sức công phá mãnh liệt chưa từng có, nếu là họ đứng trước đầu pháo thì có khi cũng tan xác luôn.
Đây là pháp bảo cấp Địa Tiên, công kích của nó gây ra cũng là cấp Địa Tiên đủ để san bằng nơi này thành bình địa.
“ Tuyết Liên Cung xong rồi, hết cứu.” Có người lắc đầu thở dài.
Mỗi chiếc Địa Hải Chu có mười khoả thần công, vị chi là ba mươi khẩu, tương đương với ba mươi phát công kích cấp Địa Tiên đánh lên sơn môn đại trận. Đãng Hồng Trần kia chỉ mới là Địa Tiên sơ kì thì có thể bố trí trận pháp mạnh đến đâu cơ chứ.
Ai cũng có nhận định, ăn một loạt pháo kích này Tuyết Liên Cung không bị san bằng thì cũng tiêu điều xơ xác.
“ Ầm ầm ầm.... đùng đoàng....”
Một loạt âm thanh chát chúa vàng lên, khói lửa mịt mù che khuất tầm nhìn, ba mươi phát đạn đã đánh lên hộ sơn đại trận.
Đồng Cốt Lâu nhếch cái môi xúc xích cười nhạt, Lục Côn, Hoàng Thái Cực cũng phấn khởi ngước cổ lên quan sát, chỉ có Quách Tương Như vẫn giữ điệu bộ khó chịu nhìn chằm chằm.
“ Ực.” Tiếng tu sĩ nào đó nuốt nước bọt, uy lực của thần công này quả thật xưa nay chưa từng thấy, bọn hải ngoại lại sở hữu thứ pháp bảo khủng như vậy, quả là chuyện đáng lo của trung thổ.
Họ đâu biết dù có là hải ngoại thì để sở hữu loại pháp thuyền này cũng là cực kì khó khăn, tiêu hao tài lực cả trăm năm tích cóp là ít, vị luyện khí sư cấp Địa Tiên kia phải mất mấy năm ròng mới hoàn thành một chiếc.
Đám nữ nhân và cả Quan Tùng đều kinh ngạc trước sức công phá khủng bố của chiếc pháp thuyền kia, chỉ có Chu Cương Liệt bĩu môi, uy lực cũng kinh đấy nhưng muốn phá trận của hắn bằng thứ đồ chơi này thì mơ đi.
Khói lửa dần tán đi, mọi người những tưởng sẽ chứng kiến khung cảnh tang hoang của Tuyết Liên Cung, nhưng sự thật trước mắt làm cho tất cả những người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm không tin được.
Tuyết Liên Cung vẫn sừng sững không đổ, quang tráo bảo vệ xung quanh không có một vết trầy, ba mươi đợt công kích cấp Địa Tiên đánh vào đại trận như đá chìm đáy biển.
“ Không thể nào... sao... Sao có thể như vậy?” Lục Côn nghiến răng nhìn chằm chằm.
“ Chưa... chưa đổ, Tuyết Liên Cung vẫn chưa đổ, phòng thủ thành công rồi...” một tu sĩ nào đó lắp bắp hét lên.
Tiếng nói của hắn cũng nổ ra một tràng hoan hô của các tu sĩ xung quanh, mọi người phấn khởi vô cùng khi bọn ngoại lai kia thất bại, cũng vô cùng nể phục trước thực lực của Tuyết Liên Cung.
Quách Tương Như biểu cảm còn khó chịu hơn, bản thân bà ta là Địa Tiên trung kì hơn hai tên Lục Côn và Hoàng Thái Cực một tiểu cảnh giới nhưng nếu để bà ta đối đầu trực diện với ba mươi đòn tấn công đại pháo kia thì cũng chỉ có nước chạy tránh nặng tìm nhẹ, thế mà một tông môn chỉ có Địa Tiên hậu kỳ như Đãng Hồng Trần lại hứng trọn công kích không hề xuy xuyễn.
Đồng Cốt Lâu nhíu mày, mắt híp chặt, môi như cái xúc xích trề càng dữ hơn, Địa Hải Chu này tuy chỉ có thể bắn ra công kích cấp Địa Tiên sơ kì, nếu là hắn cũng sẽ dễ dàng đón đỡ, nhưng hắn là Địa Tiên hậu kỳ đỉnh phong, Tuyết Liên Cung kia chỉ là thế lực cấp Địa Tiên sơ kì làm sao có thể chống lại được?
“ Tiếp tục bắn, dùng hết linh thạch, bắn liên tiếp cho ta, ta không tin cái mai rùa này cứng rắn vĩnh viễn không vỡ.” Đồng Cốt Lâu quát to, mấy tu sĩ trên thuyền vội vàng nạp tiếp linh thạch, lần này còn cho nhiều hơn vào.
“ Ba người các ngươi lúc thần công bắn thì cũng đồng loạt xuất thủ đừng giữ lại hậu chiêu nữa, không phá được đại trận này thì chúng ta coi như công cốc.” Hắn quay sang ba lão tổ của ba phái nhắc nhở.
“ Đã rõ, tiền bối.” Lục Côn và Hoàng Thái Cực gật đầu, Quách Tương Như khẽ đảo mắt, linh tính bà ta mách bảo chuyện này có gì đó không ổn nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao.
Chỉ chốc lát, ba mươi họng pháo lại sẵn sàng, lần này số lượng linh thạch bỏ vào gấp ba lần đầu, đủ để bắn ba phát liên tục, tức là sẽ có chín mươi đợt công kích cấp Địa Tiên cùng oanh tạc vào đại trận.
“ Chuẩn bị..... Khai hoả!!!!”
Tiếng lệnh vang lên, các chiến thuyền lại đồng loạt nã pháo, cùng lúc đó, Lục Côn, Hoàng Thái Cực và Quách Tương Như phóng lên không trung, khí tức Địa Tiên đồng loạt bộc phát.
“ Cuồng Sa Bạo Nộ.” Lục Côn thân người còng như con tôm hét lên, thủy thuộc tính tràn ra hình thành một vùng nước xung quanh hắn, trong nước một cái vây nổi lên bơi lội, sau đó một con cá mập cực lớn bằng nước há mồm giương hàm răng sắt nhọn đâm về phía hộ sơn đại trận.
“ Xích Linh Phần Thiên Chuyển.” Hoàng Thái Cực thân trên để trần như bị nung đỏ, tóc dựng ngược, sợi xích quấn quanh thân được rút ra, nó được gắn với hai tay của hắn, một tiếng quát to, hai sợi xích cũng bốc cháy đỏ rực, hư ảnh hai con mãng xà bao bọc lấy uốn lượn quất vào hộ tráo.
“ Phiên Giang Đảo Hải Kim Giao Tiễn”, Quách Tương Như vung phất trần, hư ảnh một cây kéo cực đại xuất hiện sau lưng, sau đó hai mảnh kéo tách ra hoá thành hai con Giao Long hung hãn gào rú cuốn lấy nhau chém về phía trước.
“ Hít... Đây là sức mạnh của Địa Tiên sao?”, Các tu sĩ vội lui về phía sau, ở đây hầu hết là người chưa từng thấy Địa Tiên ra tay, bây giờ được mở mang tầm mắt, đúng là khác biệt một trời một vực, những đòn công kích kia đủ sức để khiến cả một toà đại thành san bằng trong chớp mắt.
“ Ầm ầm đùng đùng, ào ào....” Thiên băng địa liệt, Phiêu Tuyết Lĩnh gặp phải đợt tấn công khủng đến nổi cả dãy núi chấn động rung chuyển, băng tuyết nứt ra, một trận lở tuyết cực lớn đổ xuống.
Các tu sĩ lập tức cưỡi phi kiếm bay lên, Chu Cương Liệt khẽ áp tay xuống đất, địa chấn tưởng chừng sẽ khiến Phiêu Tuyết Lĩnh sụp đổ lại dần dần giảm xuống rồi yên tĩnh lại.
Khói tuyết bốc lên ngụt trời dần dần lắng xuống, trong ánh mắt co rụt lại của toàn trường, Tuyết Liên Cung lại một lần nữa hiện ra, hộ tráo bảo vệ vẫn như tường đồng vách sắt không có vết tích nào, kiến trúc tông môn vẫn sừng sững đứng vững.
“ Trời ơi, không thể nào, sao lại có thể?” Lục Côn thân già không giữ nổi bình tĩnh nữa, trước loạt công kích đó dù cho là Địa Tiên hậu kỳ cũng phải tránh lui, thế mà không thể gãi ngứa cho trận pháp này.
Đồng Cốt Lâu cũng khẽ run, nếu là hắn đối diện mớ đòn vừa rồi thì cách duy nhất là tránh né giữ mạng, vậy mà cái tông môn Địa Tiên sơ kì này lại thủ vững được.
“ Không lẽ thông tin sai lệch, Đãng Hồng Trần kia không phải Địa Tiên sơ kì?” Đồng Cốt Lâu nhíu mày ngờ vực.
“ Không thể sai được, cách đây mấy tháng cô ta chỉ là Tán Tiên hậu kỳ thậm chí còn từng đột phá thất bại dẫn đến tâm ma, sau đó tại đại hội võ đạo Sở quốc mới bày ra thực lực vừa đột phá, làm gì có chuyện Địa Tiên đột phá hai phẩm trong mấy tháng ngắn ngủi được.” Hoàng Thái Cực nghiến răng nói.
“ Hừm, dù có là lý do gì, Tuyết Liên Cung này vẫn là cái bánh khó gặm, phải nghĩ cách nhanh chóng phá trận, không thể dây dưa lâu sẽ sinh biến.” Quách Tương Như khó chịu ra mặt, cảm giác bất an trong lòng càng lớn hơn, giác quan phụ nữ vốn nhạy bén, bà ta cảm tưởng như có một đôi mắt tham lam đang nhìn chằm chằm mình.
0 bình luận