Chương 198: Tiến công Tuyết Liên Cung

Tình hình hiện tại cả thiên hạ đều đang xôn xao, nhiều tu sĩ tứ đại bộ châu rất bức xúc tại sao có thể để bọn hải ngoại làm loạn sâu bên trong trung thổ như vậy. Các môn phái của trung thổ ở đâu? Các Địa Tiên cao cao tại thượng ở đâu? Thành Bắc Khương tụ tập đông đảo tu sĩ, ai nấy đều nghiến răng căm ghét bọn ngoại lai đang giương oai kia. Tất cả đều ngóng trông có đại năng nào chướng mắt bọn chúng mà ra tay hay không. Đệ tử của ba đại phái thì suốt ngày đi khắp nơi rêu rao nói xấu Đãng Hồng Trần và Tuyết Liên Cung, vài tu sĩ nhìn không vừa mắt đã đứng ra cãi lại, vài trận tranh đấu nhỏ xảy ra. Những tu sĩ này tuy hận không thể cắt lưỡi bọn kia nhưng ngại Địa Tiên của đối phương vẫn ở gần đây, người ta vì mấy đệ tử bị giết mà kéo quân tới tận đây muốn diệt môn, ai dám gây rắc rối nữa chứ. Chỉ có hai nhóm người là vẫn phè phởn chờ xem kịch hay, nhóm thứ nhất là khổ chủ Tuyết Liên Cung kia, các nàng phong bế sơn môn sau đó mặc kệ sự đời mà an nhàn sống. Nhóm thứ hai là Chu Cương Liệt, hắn đang cùng chúng nữ ân ái giết thời gian trong lúc chờ đợi bọn đại giáo kia diễn hài. Không để mọi người đợi lâu, ngày hôm sau ba môn đã tập kết đệ tử, pháp thuyền nhổ neo du tẩu về phía Phiêu Tuyết Lĩnh. Đám tu sĩ rầm rộ đi theo sau xem diễn biến, được nhìn thấy Địa Tiên xuất hiện và chiến đấu là một dịp trăm năm khó gặp nha. Mọi người đều nhận định, nếu không có cứu tinh xuất hiện thì Tuyết Liên Cung coi như xong, họ chỉ mới lập phái gần đây nội tình làm sao đánh lại bọn hải ngoại cắm rễ mấy trăm năm được. Phiêu Tuyết Lĩnh quanh năm ngập chìm trong tuyết lạnh hoang vu hôm nay lại đông đúc vô cùng, các tu sĩ tụ tập khắp núi chọn cho mình nơi quan sát lí tưởng nhất. Ba đại hạm thuyền nghênh ngang dàn hàng bay lên, từ xa đã có thể thấy đại môn của Tuyết Liên Cung cao lớn sừng sững, nhưng không có đệ tử nào đứng gác hết. Bên trên là từng dãy kiến trúc được thiết kế hết sức công phu tỉ mỉ, chúng đệ tử coi đây là nhà mình nên đã hỗ trợ nhau cải tạo lại các công trình khiến chúng hoàn hảo hơn. Ba chiến thuyền dừng trước đại môn trăm thước. Một tu sĩ cấp Hoá Thần đi ra đứng ở đầu thuyền lớn tiếng la lên. “ Tuyết Liên Cung Đãng Hồng Trần mau đưa toàn bộ trưởng lão và đệ tử xuống núi nhận tội, chúng ta sẽ mở lượng khoan hồng tha chết.” Lại thêm mấy tên Hoá Thần nữa bước ra thay nhau hướng lên đỉnh núi nói to. “ Đãng Hồng Trần, đại quân đã đến dưới núi, thức thời thì mau mở cổng đầu hàng tránh đệ tử mất mạng oan uổng.” “ Tuyết Liên Cung mau mau cúi đầu thỉnh tội, để chúng ta đánh lên núi thì chó gà cũng không tha.” Các tu sĩ bên ngoài hóng chuyện mà ngứa hết cả răng, bọn heo chó này từ đâu có gan lớn tác oai tác quái ở đất liền như vậy. Chu Cương Liệt dẫn theo chúng nữ và Quan Tùng chọn một ngọn núi có tầm nhìn tốt mà ngồi quan sát. Hắn khẽ đảo mắt nhìn quanh rồi nhếch mép cười. “ Người quen đến cũng không ít nha.” Hắn cảm nhận được mấy cỗ khí tức đã từng gặp, Tống Lãng của Ngọc Thạch Đảo, Hướng Thừa Thiên của Hướng gia, Thái Kính Dương của Thái gia, còn có Tửu Tán Nhân từng gặp ở Vô Phong Cốc. Tất cả Tán Tiên đều đang đứng ngoài lặng lẽ quan sát. Vài cỗ hơi thở cấp Địa Tiên đang cố ẩn giấu hết mức có thể. Tống Lãng kia đến đây chắc để làm tai mắt cho Sở vương Khương Lộc, quả thật khi Tuyết Liên Cung trấn giữ ở đây thì xem như hai toà thành bên dưới thuộc bảo hộ của nàng, hắn muốn xuất chinh về phía Bắc thì sẽ khó mà điều động. Bởi vậy nếu ba đại phái xử lý được nàng thì xem như giúp Sở vương loại được mối lo phía Bắc. Thực tế thì Đãng Hồng Trần chả quan tâm chuyện Khương Lộc có gây chiến với các chư hầu khác hay không, nàng đã tận hết sức, bây giờ chỉ mong bảo hộ tốt Tuyết Liên Cung, chuyện vương quyền nàng mặc kệ. Đám Hoá Thần kia gào khản cả cổ nhưng trên núi vẫn im lìm không có động tĩnh đáp trả. Từ trong khoang thuyền ba bóng người bước ra. Không ai khác ngoài Lục Côn, Hoàng Thái Cực và Quách Tương Như, nhìn sơn môn phía trước, trong ánh mắt họ không nén nổi tham lam, tiên linh thạch đang ở trước mắt, không thể thoát khỏi tay họ được nữa. “ Đãng Hồng Trần tiểu bối, ta cho ngươi một khắc mau ra đây quỳ xuống xám hối, bằng không chúng ta sẽ đánh lên núi, hậu quả ra sao ngươi tự chịu.” Lục Côn mở miệng, âm thanh oang oang đi vào tai từng người ở đây, Hoàng Thái Cực và Quách Tương Như thì chỉ đứng yên quan sát. Mạt Ly lay lay tay Chu Cương Liệt, “ Chủ nhân, nữ nhân kia tư sắc cũng không tệ chỉ là hơi già chút, nếu đem về cho nàng uống dương căn đan để trẻ lại thì làm tình nô cũng không tệ nha.” Ở lâu với Chu Cương Liệt nên Mạt Ly là người hiểu gu thẩm mỹ của hắn nhất, nữ nhân quá tầm thường sẽ không lọt vào mắt hắn, mà Quách Tương Như kia tuy đã quá lứa lỡ thì, mặt có nhiều nét nhăn lớn tuổi nhưng với sắc đẹp đó lúc trẻ nàng chắc chắn cũng là một đại mĩ nhân. Chỉ là khuôn mặt luôn cau có như bà cô già khó tính khiến không ai dám gần, nếu chủ nhân đem về dạy dỗ lại chắc chắn nàng ta sẽ trở thành con chó cái ngoan ngoãn quỳ phục dưới háng. “ Từ từ đã, để xem kịch tiếp đi.” Hắn xoa đầu Mạt Ly rồi tiếp tục quan sát. “ Đãng Hồng Trần, mau dẫn toàn tông ra ngoài quỳ xuống hối lỗi chúng ta sẽ nương tay, còn không sẽ giết đến khi không còn một ai, chẳng có ai cứu nổi ngươi đâu.” Lục Côn tiếp tục buông lời hạ uy. “ Hừ, Tuyết Liên Cung không có ý định tuyển thêm chó gác cổng, các ngươi kéo đến đông như vậy làm gì?” Từ trong sơn môn một giọng nói trong trẻo nhưng tràn đầy uy lực vang ra. Chu Cương Liệt và Mạt Ly nghe qua đã nhận ra giọng của Đãng Hồng Trần. “ Tiểu bối vô tri, khi chúng ta lăn lộn ở ngoài Đông Hải thì ngươi chưa chắc đã được sinh ra đâu, thế mà lại dung túng cho đệ tử ra ngoài làm ác giết người của chúng ta, mau lăn ra đây nhận tội tránh cho chúng đệ tử của ngươi chết oan mạng.” Hoàng Thái Cực nhăn mày quát lên. “ Haha, mấy lão già các ngươi tu hành trước ta cả mấy trăm năm nhưng vẫn bị ta một tiểu bối đuổi kịp không biết nhục hay sao mà còn lấy tuổi tác ra khoe. Chỉ vì vài đệ tử nhỏ nhoi đấu đá nhau mà khiến Địa Tiên lão tổ kéo đến trả thù, lý do hài hước như vậy mà các ngươi cũng nghĩ ra sao, chuyện các ngươi kéo đến đây lí do sâu xa ta và các ngươi ai cũng tự hiểu, cần gì phải kiếm cớ.” Một câu nói của Đãng Hồng Trần như vả thẳng mặt, tu sĩ xung quanh hóng chuyện cũng khẽ cười, đúng nha, người ta chỉ mất đâu đó mấy mươi năm để tu đến Địa Tiên trong khi những lão già kia cả một bó tuổi rồi, đem tuổi tác của mình ra so càng thêm nhục thôi. Cả cái lý do củ chuối cho trận chiến này nữa, từ khi nào Địa Tiên rẻ mạt đến nỗi phải ra mặt chỉ vì vài đệ tử nhỏ yếu như vậy. Tuy mọi người ở đây không biết mục đích sâu xa của ba phái kia nhưng đúng như Đãng Hồng Trần nói, ba giáo phái hải ngoại đang kiếm cớ xâm phạm. Đãng Hồng Trần cũng rất thông minh đoán ra phần nào nguyên do bọn hải ngoại kia bất chấp mà tấn công nàng, tiên linh thạch quả nhiên quá mê hoặc đối với tu sĩ, hai đệ tử kia đã chết ở ngoài vậy thì số tiên linh thạch họ nhận hàng tháng chắc chắn đã lọt vào tay ba giáo kia dẫn đến sự tham lam của chúng. “ Ta và chúng đệ tử vẫn ở trong Tuyết Liên Cung sống tốt, đám ruồi bọ già các ngươi giỏi thì phá được đại trận hộ sơn của chúng ta đi rồi nói tiếp.” Đãng Hồng Trần để lại một câu cuối cùng rồi không thèm nói gì nữa. Một tầng quang tráo màu hồng cực lớn xuất hiện bao phủ toàn bộ phạm vi Tuyết Liên Cung, ngăn cách luôn thần thức quan sát từ bên ngoài, đây là hộ sơn đại trận do Chu Cương Liệt bố trí đã được kích hoạt. Đám đông xung quanh bàn tán xôn xao, hả hê hết mức khi Đãng Hồng Trần chửi thẳng mặt bọn hải ngoại này, dù các nàng có yếu thế nhưng khí tiết vẫn cứng rắn đáng khen ngợi vô cùng. Bóng hình như cây tre từ khoang thuyền đi ra, hắn liếc mắt, uy áp Địa Tiên tối đỉnh toả ra bao phủ Tuyết Liên Cung không hề ẩn giấu. “ Tiện nhân, một Địa Tiên sơ kì vừa đột phá cỏn con như ngươi lấy đâu ra gan chó dám ở trước mặt chúng ta huênh hoang.” Uy áp này được vận dụng hết sức công phu, chỉ nhắm vào phạm vi Tuyết Liên Cung mà phủ xuống không hề tác động đến tu sĩ bên ngoài, Đồng Cốt Lâu rất khôn ngoan, nếu hắn thị uy đối với tu sĩ khác không phải thuộc Tuyết Liên Cung thì chắc chắn sẽ có cớ cho mấy lão già Địa Tiên kia ra mặt. Hắn tin chắc với uy áp Địa Tiên đỉnh phong này sẽ khiến toàn bộ người bên trong Tuyết Liên Cung không chết cũng trọng thương. Nhưng ngược lại với những gì hắn kì vọng, đệ tử bên trong vẫn thoải mái nhởn nhơ không có tí áp lực nào, uy áp khi chạm tới hộ sơn đại trận thì như đá chìm đáy biển không phát chút uy lực nào. “ Hửm, đại trận này có chút khó xơi, các ngươi không cần dùng miệng lưỡi dây dưa nữa, cùng phát động công kích phá trận xông vào đi.” Đồng Cốt Lâu nhíu mày, cặp môi xúc xích mím lại vì tức giận phất tay ra lệnh ba Địa Tiên khác. Chu Cương Liệt ngồi khoanh chân, Tiểu Điệp nũng nịu ngồi trong lòng hắn, Hồng Loan và Lạc Thủy ở hai bên lột trái cây đút cho hắn ăn, sung sướng như ông hoàng khẽ nhếch mép gian xảo. “ Trò vui còn ở sau, công kích đại trận của ta chính là các ngươi tự tìm đường chết.”
0 bình luận
aaa