Chương 196: Địa Tiên lần lượt xuất hiện

Hôm sau, Chu Cương Liệt vừa ngồi trên mây ngũ sắc hướng phía nam bay đi vừa lấy ba viên Tụ Hồn Châu ra xem xét, vẫn sáng bóng bên trong có vân vũ lượn lờ không nhìn ra cái gì, cho ba viên ngọc vào dịch thể Ôn Hồn Đan ngâm kĩ xong hắn lại đem cất đi, hiện nay muốn khôi phục thân thể cho ba nữ yêu Hiên Viên là điều quá khó với hắn. Chúng nữ ngồi sau nghe Mạt Ly kể về chuyện ở Sở quốc, về từng việc chủ nhân đã làm, từng cô gái mà chủ nhân đã ngủ. Quan Tùng thì nhắm mắt nhập định ngồi sau cùng. Đoàn người vượt qua biên giới Đại Chu sau đó nhắm về phía Đông Bắc mà đi. Cùng lúc đó tại bờ Hoàng Hải, ba chiếc thuyền lớn hùng vĩ sóng vai nhau di chuyển, điều khác lạ là chúng không ở dưới nước như những thuyền bình thường mà lại bay lơ lửng trên không nhắm hướng Tây mà đi tới. Thành trấn cạnh bờ biển, nơi này thuộc về nước Ngô, muốn từ Hoàng Hải tới Sở quốc cần phải đi qua Ngô quốc một trong bảy đại chư hầu. Phàm nhân lẫn tu sĩ trong thành này ngước mặt nhìn thấy ba chiến thuyền bay trên trời liền hốt hoảng gọi nhau xem, riêng những tu sĩ thì đã biết đó là ai, ba tông phái ở Hải Ngoại Đông Châu đang tiến quân đánh vào Sở quốc. Khi ba chiếc thuyền vừa rời khỏi phạm vi thành trấn thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một con mắt màu đỏ tươi mở ra, nhìn chằm chằm xuống bọn họ. Một giọng nói vang lên giữa thiên không, hờ hững nhưng đầy uy nghiêm. “ Hải Sa Môn, Viêm Ngục Đảo, Kim Ngân Đảo, các ngươi vào trung thổ là có ý đồ gì? Ai cho các ngươi lá gan?” Trên thuyền, đám đệ tử của ba môn phái bị uy áp đổ xuống quỳ rạp trên đất run rẩy nhìn con mắt trên bầu trời, trong ba chiếc thuyền có ba người xông lên. Một lão già lưng còng, phía trước hói trọc lóc, phía sau tóc lại dài tới lưng. Một hán tử mặc quần vải thô, để trần thân trên, trên tay và vai quấn quanh bằng mấy sợi dây xích đỏ chót. Một nữ tử trung niên khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó cầm phất trần, nhìn qua cũng biết cô ta năm xưa chắc cũng là một đại mĩ nhân nhưng năm tháng đã khiến da mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn cộng với điệu bộ lúc nào cũng như ai thiếu nợ cô ta khiến không ai dám đến gần. Ba người cùng nhìn về con mắt kia khẽ chắp tay, lão già còng lưng nói, “ Hồng Sơn Lão, chúng ta chỉ là mượn đường đi qua Ngô quốc muốn tiến vào Sở quốc, mong ngài đừng làm khó, chúng ta không hề có ý đồ gì với trung thổ cả, chỉ muốn trừng trị Tuyết Liên Cung kia không coi ai ra gì thôi.” Con mắt khẽ liếc lão già còng lưng, “ Hừ, chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ của mấy tiểu bối lại khiến kẻ sống mấy trăm năm như các ngươi kéo toàn tông phái đi gây chiến? Các ngươi cho ta là trẻ con dễ lừa? Cút về Hải Ngoại, trung thổ không phải nơi các ngươi có thể làm bừa.” Vài tu sĩ ở dưới ngẩng đầu quan sát, con mắt trên bầu trời kia thuộc về một vị Địa Tiên hùng mạnh tên là Hồng Sơn Lão, năm xưa ông ta chính là quốc sư của Ngô quốc nhưng sau khi đột phá Địa Tiên đã dẫn theo đệ tử thoát ly ẩn cư. Tuy ông ta không xen vào chính sự của các chư hầu nữa, nhưng thủ hộ tứ đại bộ châu vẫn là chức trách phải làm. Ba người bên dưới chỉ yên lặng nhìn lên không có ý rút lui, từ trong khoang thuyền một bóng hình nữa bước ra, người này ngoài năm mươi, mắt híp nhìn như đang nhắm, mũi rộng như lân, cặp môi xúc xích dày luôn mỉm cười, dáng người hắn dong dỏng cao hơn hai mét, bộ đồ rộng thùng thình che giấu thân hình như cây tre của mình. “ Hồng Sơn, hôm nay lão tử muốn vào Sở quốc ngươi không ngăn được, như đã nói ta sẽ chỉ ra tay với Tuyết Liên Cung và Đãng Hồng Trần kia, không hề có ý động chạm vương thổ hoàng triều, đây không phải chuyện của Ngô quốc, ngươi đừng có dài tay.” Hắn cất giọng như vịt đực chỉ tay vào con mắt trên bầu trời nói. “ Đồng Cốt Lâu? Tên quỷ nhà ngươi cũng ở đây? Các ngươi thật ra muốn làm gì?” Con mắt trên trời khẽ giật nhẹ, tên hài cốt dưới kia cũng là kẻ có danh tiếng rất thịnh ở Hải Ngoại, một Địa Tiên hậu kỳ. “ Không cần phải biết, mau tránh đường đi.” Đồng Cốt Lâu trề cặp môi dày nói. “ Hừ, tốt nhất là các ngươi nên biết điều, chuyện các ngươi báo thù ta không quản, nhưng nếu có ý đồ khác với trung thổ thì mấy lão già sống dai kia sẽ không bỏ qua đâu, các ngươi nhớ lấy.” Con mắt lên tiếng cảnh cáo rồi nhắm lại biến mất. Bốn Địa Tiên nhìn nhau cười lạnh rồi trở về thuyền tiếp tục lên đường hướng về phía Bắc nước Sở. Tu sĩ bên dưới bàn luận xôn xao, ngay cả Hồng Sơn Lão cũng phải nhượng bộ, bọn chúng có lai lịch gì? Số lượng tu sĩ vì muốn quan sát trận chiến mà kéo về Sở quốc rất đông, họ tập hợp tại hai thành trì gần Tuyết Liên Cung chờ đợi. Ba ngày sau, Chu Cương Liệt đã đưa mọi người đến Thành Bắc Khương, một trong hai toà thành gần Tuyết Liên Cung nhất, hắn không vội trở về thẳng mà ghé đây nghe ngóng tin tức trước. Tu sĩ trong thành khá đông đúc, đi đâu cũng nghe thấy họ bàn luận nhau về trận chiến sắp tới. Sự xuất hiện của chúng nữ ai nấy đều như hoa như ngọc khiến cả khu phố sáng bừng, đám nam nhân nhìn đến mê mẩn chảy dãi, nhất là cô nào cũng ăn mặc thiếu vải, da thịt lồ lộ, riêng bà cô Hồng Loan thì vẫn cái phong cách không thèm mặc đồ lót, núm vú và cái mu lồn đen thui đưa đẩy trước mắt đám nam nhân. Chu Cương Liệt chọn một quán ăn khá lớn, bao hẳn một phòng riêng để mọi người ăn uống, bản thân hắn thì vừa cũng Quan Tùng uống rượu vừa lắng tai nghe ngóng. Theo từng tin tức gửi đến, ba môn phái muốn diệt Tuyết Liên Cung có tên lần lượt là Hải Sa Môn, Viêm Ngục Đảo và Kim Ngân Đảo, bọn họ đi trên ba chiếc pháp thuyền mang theo toàn bộ tinh nhuệ tiến công, ba vị lão tổ đều có mặt. Ở Ngô quốc ba môn phái gặp phải một vị Hồng Sơn Lão tu vi Địa Tiên cản trở, nhưng không biết tại sao cuối cùng Hồng Sơn cũng để họ tiếp tục đi. Lão tổ của Hải Sa Môn là Lục Côn, chính là lão già còng lưng hói đầu. Lão đảo chủ Viêm Ngục Đảo là tên ở trần quấn xích có tên là Hoàng Thái Cực. Kim Ngân đảo là vị nữ tử trung niên có vẻ mặt ác liệt cay độc kia, nàng có biệt hiệu là Xích Luyện tiên tử Quách Tương Như. Chu Cương Liệt quyết định sẽ tạm thời ở lại thành Bắc Khương, chờ bọn hải ngoại kia tới xem chúng thực sự có mục đích gì. Hai ngày sau, ba chiếc pháp thuyền xuất hiện trên bầu trời, to lớn rợp bóng, sau Hồng Sơn Lão thì cũng không có ai đứng ra ngăn chặn bọn chúng nữa. Ba môn phái neo thuyền ở một dãy núi cạnh thành Bắc Khương, sau đó các đệ tử trên thuyền lần lượt đi vào thành. Chu Cương Liệt ngồi trên nóc nhà nhìn về phía xa, hắn cảm nhận được tổng cộng bốn khí tức Địa Tiên trên những pháp thuyền đó. Hai Địa Tiên sơ kì, một trung kì, một hậu kì, chỉ để đi diệt một thế lực Địa Tiên sơ kì với lí do báo thù cho vài đệ tử nhãi nhép. Cái mà hắn quan tâm là chuyến đi của chúng xâm lấn vào trung thổ quá ư là dễ dàng, ngoài Hồng Sơn Lão thì không còn ai ra mặt nữa. Thậm chí ba thế lực Địa Tiên khủng bố như vậy tiến vào đất Sở nhưng Sở vương Khương Lộc kia cũng mắt điếc tai ngơ giả vờ câm nín không biết. Phải biết nếu ba thế lực này có âm mưu gì thì Khương thị của ông ta sẽ nguy hiểm đầu tiên, Ngọc Thạch Đảo kia chỉ là thế lực cấp Tán Tiên hậu kỳ, nếu ba môn phái có ý đồ diệt đi rồi thay thế chỗ đứng nắm vương triều nước Sở vào tay sau đó làm bàn đạp xâm lấn trung thổ thì coi như xong. Vậy mà Khương Lộc không hề có động thái gì, ông ta tự tin về việc tu sĩ hải ngoại sẽ không dám động vào mình, có quốc vận gia thân, hoàng đạo long khí nên ông ta không sợ, hay là ông ta đã muốn mượn ba nhà kia nhổ đi cái đinh Đãng Hồng Trần? Khương Lộc đã vụt mất cơ hội có được nàng, nhiều lần bị nàng chối từ, bây giờ hận ý mà phối hợp với giặc ngoại trấn áp nàng cũng là thứ mà hắn có thể sẽ làm, trước đó hắn từng dùng Ngọc Thạch Đảo muốn thu nàng làm Vương phi đấy thôi. “ Để xem các ngươi có mưu đồ gì.” Chu Cương Liệt ẩn thân bay đến bên pháp thuyền.
0 bình luận
aaa