Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 193: Yêu quái làm loạn
Buổi đêm, Chu Cương Liệt thẳng bước tiến vào hậu cung, Trịnh Ngân Dao đã ngồi chờ sẵn ở Phúc Loan cung.
Hắn bế lấy nàng lên, phất tay tạo ảo cảnh rồi rời đi. Trở về khách sạn, Hoàng Hậu vui vẻ kể lại Chu Lập Đế đã vui mừng thế nào khi biết quốc vận đã ngưng tụ nhiều hơn.
Cơ Tường Long lúc nãy còn ghé qua ăn cùng nàng bữa cơm xem như ân điển cho việc nàng giúp hoàng thất lấy được lòng dân nữa, không biết nếu thiên tử biết lòng dân ấy được tạo nên nhờ việc vợ hắn đứng giữa quảng trường mà trần truồng vọc lồn té đái cho dân chúng xem thì hắn còn vui nổi không.
Nhưng điều đó chả còn quan trọng, nàng đã thoát ly triều đình đi theo tiếng gọi của dâm dục, bỏ lại cả Trịnh gia, những năm nay nàng đã giúp gia tộc đứng trên đỉnh vinh quang rồi, đến lúc nàng sống cho bản thân.
Chu Cương Liệt cũng chưa vội rời đi ngay, nếu Hoàng Hậu vừa mất tích mà hắn đã vội cuốn gói lên đường sẽ bị hai tên già kia nghi ngờ, dù họ chả làm gì được hắn nhưng nếu bị nhắm tới cũng phiền.
Hắn dành cả đêm này cùng Thái Hậu và Hoàng Hậu, tưởng thưởng cho nàng vì đã yêu thương dân chúng nghèo khổ mà thủ dâm cho họ mở mang tầm mắt.
Trời gần sáng, quốc sư Úc Thái đang nhắm mắt nhập định, Cơ tổ thì ngủ khò bên cạnh, bỗng hắn mở mắt ra đứng bật dậy nhìn thẳng hướng hậu cung.
“ Nguy, có kẻ đột nhập hoàng cung.” Thân hình tiểu hài đồng phóng lên cao rồi như sao xẹt bay đi, quốc sư cũng nhanh lẹ theo sau mặt đầy nghiêm trọng.
Từ phương hướng Phúc Loan cung, ba nữ hộ vệ nằm bất tỉnh, đám cung nữ trúng mê độc ngủ li bì, một bóng đen vụt ra, khí tức ẩn giấu đến tận cùng, trên vai vác một nữ nhân áo đỏ.
Hắn che giấu rất kĩ, dù có là Địa Tiên cũng không hề nhận ra hắn lẻn vào cung từ khi nào, nhưng dù cẩn thận cũng bị sơ sót, một nữ chấp pháp trước khi bất tỉnh đã kịp bóp nát lá bùa vàng mà Cơ tổ cho.
Trên quan tinh lâu tiểu hài đồng cảm ứng được nên đã nhào đến.
“ Tặc tử ở đâu dám hành động ngang ngược, để mạng lại đây.” Tên nhóc quát lên, giọng lại ồm ồm như ông già, đôi mắt hắn chiếu xạ hồng quang, ngay lập tức kẻ đang ẩn thân kia hiện ra.
Là một tên thân người đầu chim có hai cánh như đại bàng, hắn để trần thân trên ngước mắt nhìn hai lão già trên trời.
“ Yêu tộc?” Úc Thái nhíu mày, từ khi nào yêu tộc lại gan to bằng trời xông vào hoàng cung của Đế vương mà bắt cóc người như vậy.
“ Hừ, hai lão già giảo hoạt, đừng mong bắt được bổn chim, cho ta xin nốt Hoàng Hậu nhé, bổn chim để các nàng sinh đủ bảy bảy bốn chín lứa chim non cho ta rồi sẽ trả lại.” Tên người chim này bị phát hiện cũng không hề tỏ ra hốt hoảng, cười dâm tiện phẩy cánh bay lên.
“ Ngươi chạy đi đâu.” Úc Thái phất tay, một hư ảnh bàn cờ úp thẳng xuống giam cầm không gian xung quanh, sau đó từng quân cờ trắng đen nhắm thẳng vào đầu tên người chim mà đáp vào.
Tên người chim giảo hoạt nâng Hoàng Hậu trong tay giơ lên trời, “ Hừ, ngươi dám ra tay nàng ta sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.”
“ Vô sỉ, quả nhiên là yêu loại lòng dạ ác độc.” Úc Thái vội thu chiêu về sợ làm bị thương đến Hoàng Hậu.
“ Haha, vô sỉ làm sao qua được nhân tộc các ngươi, mau cút cho bổn chim, ta chỉ tạm thời mượn nàng ta thôi, khi nào chơi chán sẽ trả lại, còn tặng kèm cho Thiên tử Đại Chu một thằng cu chim con nữa.” Người chim há mỏ cười khặc khặc đắc ý.
“ Làm sao bây giờ?” Úc Thái đến cạnh Cơ tổ nhìn chằm chằm kẻ địch.
“ Yêu loại này được đằng chân lân đằng đầu, chắc chắn Thái Hậu cũng là nó bắt, nếu để nó thoát thì lần sau chắc chắn nó sẽ lại mò đến, không biết khi nào sẽ gây hại cho bệ hạ. Phải diệt trừ nó, nếu tình huống quá xấu, buộc phải hi sinh Hoàng Hậu thôi.” Cơ tổ khoanh tay nhíu mày giọng lạnh lùng nói.
Đang lúc hai người còn do dự thì người chim kia vươn hai sải cánh ra, xoay tròn cơ thể tạo thành một vòng xoáy rồi nhắm vào một góc bàn cờ mà phá ra, ầm... bàn cờ vỡ vụn, tên người chim cười ha hả rồi bay đi.
“ Không tốt, nó mạnh đến vậy? Mau đuổi theo.” Cơ tổ phóng lên không trung, hai mắt toả quang hoa chiếu rọi. Động tĩnh lớn đã khiến những cường giả khắp kinh thành phát giác, từng người nhảy lên nóc nhà quan sát, Võ Thành Vương cùng mấy vị Tán Tiên khác nhào lên hỗ trợ quốc sư.
Chu Cương Liệt nằm dài trên mái nhà khách sạn, dưới thân là Hoàng Hậu nương nương đáng lẽ phải ở trên vai con chim kia đang cật lực uốn éo hông nhấp nhổm, hắn vừa giữ hông nàng nắc ngược lên vừa cười nhạt, “ Hừ, cho các ngươi đuổi theo.”
Người chim thoát vây không ham chiến, nó giương cánh dài mấy sải đập mạnh rồi phóng đi nhanh như chớp, thoáng chốc đã rời khỏi phạm vi Vương Thành.
“ Không thể để ý nhiều nữa, nếu Hoàng Hậu chết ta sẽ tự mình đi thỉnh tội, phải diệt đi yêu loại gây hoạ này.” Cơ tổ phất tay, hai chưởng phô thiên cái địa ập xuống, người chim kia nhanh nhẹn luồng lách tránh né.
Quốc sư thở dài, từng luồng sáng trên người ông ta phát ra tạo thành từng quân cờ trắng đen hạ xuống, Võ Thành Vương cùng đám Tán Tiên cũng bộc phát toàn lực vung chưởng hỗ trợ.
Cơ tổ chiếu con mắt về phía người chim khiến nó bị khựng lại chốc lát, chỉ nhiêu đó thời gian là đủ để các loại công kích đổ xuống đầu nó.
“ Các ngươi ỷ đông người bắt nạt bổn chim, ta không chơi với các ngươi nữa.” Con người chim kia rú lên trước khi ăn trọn mấy đòn công kích, cảnh tượng như ngày tận thế, ngọn núi sát Vương Thành bị lực lượng mấy vị Tán Tiên và Địa Tiên san bằng thành bình địa, may mà ở đây không có thường dân nào.
Khói bụi tán đi, chỗ con chim kia đứng trống trơn không có gì, ngay cả mảnh áo hay tro cũng không. Đám người ngơ ngác tản ra tìm kiếm xung quanh.
“ Chết tiệt, nó chạy mất rồi, aaaaa....” Cơ tổ giậm chân tức tối, họ lại lần nữa để con yêu quái kia đắc thủ, Hoàng Hậu đương triều đã bị nó bắt mất.
Quốc sư cùng những tán tiên khác nhìn nhau, phen này Đại Chu lại gặp sóng gió ngập đầu rồi.
Chu Cương Liệt mở mắt ra, “ Đã xong, qua mặt được họ rồi, về phòng thôi, chơi thêm ít ngày rồi chúng ta sẽ rời đi.” Hắn vỗ mông Hoàng Hậu một cái rồi bế nàng lên vừa nhấp vừa đi vào phòng.
Tất nhiên chả có con chim quái nào bắt Hoàng Hậu đi cả, hắn trước khi đem nàng ra khỏi cung đã để lại hậu thủ, canh lúc đêm tối khiến đám cung nhân ngủ say, giả vờ bất cẩn để một nữ chấp pháp kịp bóp nát bùa báo động, sau đó là ảo cảnh một con yêu quái chim vác lấy Trịnh Ngân Dao chạy đi, khi ăn phải một tràng công kích thì hắn giải trừ đi ảo ảnh thế là quái chim kia biến mất.
Kế hoạch rất hoàn mỹ, Quốc sư và Cơ tổ đều nghĩ là do yêu tộc tham luyến nhan sắc Thái Hậu và Hoàng Hậu mà ra tay, mọi tội lỗi đều đổ cho con người chim kia.
Sáng sớm, kinh thành náo loạn trước thông tin đêm qua yêu quái tập kích hoàng cung đã bắt đi Hoàng Hậu, Thái Hậu lúc trước cũng là bị nó bắt, dân chúng xôn xao, đám dân nghèo hàng tháng nhận phát chẩn thì buồn rầu lo lắng, mới hôm qua Hoàng Hậu còn đứng trao cho họ từng phần lương thực, trần truồng hẩy lồn, thủ dâm rồi đái cho họ xem thế mà giờ đã bị yêu quái bắt đi.
Trong Điện Thái Uyên, Chu Lập Đế mặt đen như đít nồi ngồi đó, bá quan cúi thấp đầu không ai dám hé môi.
“ Từ lúc Chu Vũ Vương lập quốc đến nay, có vị Quốc quân nào chịu nhục nhã như trẫm chưa? Trong thời kì ta cai trị, yêu quái tấn công tận vào hoàng cung, trước bắt Thái Hậu, sau còn bắt cả Hoàng Hậu của ta, trẫm đã thành trò cười cho cả thiên hạ chư hầu rồi.” Cơ Tường Long đập bàn quát lớn.
“ Bệ hạ, yêu quái giảo hoạt, tu vi lại quá cao cường, ngay cả Quốc sư và Cơ tổ hợp lực cũng không giữ lại được nó, mong bệ hạ bớt giận.” Võ Thành Vương chắp tay nghiêm nghị nói.
“ Ta sẽ tự mình bố trí trận pháp quanh Hoàng cung, đảm bảo không có ai có thể lọt vào mà thoát khỏi cảm giác của ta nữa, bệ hạ chớ nóng lòng.” Cơ tổ nhỏ con đứng bên cạnh hờ hững nói.
“ Ta phải giải thích thế nào với Trịnh gia, với dân chúng đây, nếu vì chuyện này mà quốc vận của trẫm mất....” Chu Lập Đế không dám nói nữa.
“ Bệ hạ yên tâm, chỉ cần ngài cho Trịnh gia đủ lợi ích xoa dịu họ, còn quốc vận thì không cần lo lắng, Hoàng Hậu dù được lòng dân nhưng toàn bộ hoàng đạo long khí đều quy về hoàng thất, không thể bị xói mòn được.” Úc Thái vuốt râu nói.
Đến chiều, bố cáo được đưa ra, nói rõ chuyện yêu quái hùng mạnh tấn công hoàng cung bị quốc sư và Cơ tổ đánh đuổi, Hoàng Hậu vì hộ giá cho Thiên tử mà bị bắt đi, Chu Lập Đế hạ lệnh săn giết yêu tộc ban bố khắp các chư hầu, muốn trả thù cho Hoàng Hậu. Việc phát chẩn cứu tế hàng tháng vẫn sẽ được tổ chức bình thường.
Dân chúng xôn xao, những nạn dân thì thở phào, tuy sẽ không được nhìn Hoàng Hậu loã thể ngồi vọc lồn nữa nhưng vẫn được cho lương thực tiền bạc là được rồi.
Chu Cương Liệt bưng tách trà húp một ngụm, Cơ tổ liếc mắt nhìn hắn, “ Tối qua động tĩnh lớn như vậy, đạo hữu sao không ra tay tương trợ chúng ta?”
“ Ài, ta sức lực có hạn, là người vân du tứ phương rất hạn chế động chạm thị phi, giúp các ngài rồi lỡ yêu quái kia đợi ta rời khỏi kinh thành rồi tập kích ta thì sao? Xin thứ lỗi đã không giúp.” Chu Cương Liệt lắc đầu nói.
Hắn đến quan tinh lâu thăm dò xem hai tên già này thế nào, quả nhiên đã có người chim kia gánh tội nên hai kẻ này không hề nghi ngờ gì hắn nữa.
“ Ta cũng sắp phải rời khỏi Vương Thành rồi, đến đây chính là từ biệt các ngài.”
“ Ơn chỉ giáo cờ đạo chúng ta sẽ không bao giờ quên, đạo hữu lên đường mạnh khoẻ.” Úc Thái chắp tay gật đầu.
Cơ tổ thì chống cằm hạ cờ lẩm bẩm, “ Ta trù cho tên người chim đó bắt nốt mấy nữ nhân của ngươi đi, dám ngồi nhìn không chịu giúp chúng ta.”
Chu Cương Liệt và Úc Thái chỉ có thể lắc đầu cười khổ trước tên tiểu hài đồng trẻ trâu này.
0 bình luận