Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 192: Trần truồng phát từ thiện
Chiều hôm ấy, Chu Lập Đế ghé thăm Phúc Loan cung, mặc dù Hoàng Hậu là trang quốc sắc thiên hương ôn nhu nho nhã nhưng cũng vì tính tình nàng quá đạm mạc, thủ lễ ôn hoà nên Thiên tử đối với nàng cũng rất lễ tiết.
Nàng không có cái miệng dẻo nhẹo thích lấy lòng quân vương, cũng không chơi trò quyền mưu tranh sủng như Yến Phi nên Cơ Tường Long rất ít khi ghé qua đây.
Hắn chính là thích người nhiệt tình mồm mép khéo chiều lòng như Yến Phi, nhưng cũng đủ thông minh để hiểu mình có ngày hôm nay là do Trịnh Gia khi xưa chống lưng hỗ trợ, vậy nên đối với người vợ chính thất này cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc.
Hắn giao cho nàng việc giúp Đại Chu tụ tập quốc vận từ việc phát chẩn cứu tế dân nghèo chính là ví dụ, ngoài nàng ra không ai phù hợp hơn nữa, bởi vậy mỗi khi ngày bố thí sắp tới Chu Lập Đế đều tự mình đến dặn dò Hoàng Hậu kĩ lưỡng.
Nhất là khi Thái Hậu vừa mất tích bí ẩn, hắn không muốn sự việc lặp lại, bên ngoài đã cho bố trí cẩn trọng hơn, hắn đã nhờ quốc sư Úc Thái cho một Tán Tiên hỗ trợ giám sát buổi từ thiện ngày mai.
“ Ngân Dao, nàng thật là người vợ hiền lương hiểu chuyện, trẫm thật may mắn có nàng chủ quản hậu cung.” Cơ Tường Long ngồi đối diện vợ mình buông lời an ủi.
Trịnh Ngân Dao vẫn như thường ngày, Đế vương ghé thăm nàng rất vui mừng tiếp đón, tự tay pha trà cho hắn uống.
“ Thần thiếp chỉ làm hết trách nhiệm của mình vì quốc vận Đại Chu thôi, bệ hạ đừng nói lời khách sáo.”
Cơ Tường Long vừa uống trà vừa bàn bạc với Hoàng Hậu về cuộc phát chẩn ngày mai, số lượng người cần giúp tháng này không hiểu sao lại đông đảo hơn, vậy nên quốc khố cũng phải trích ra nhiều hơn.
Chu Lập Đế không hề tiếc gì số lương thực đó, dân chúng được giúp càng nhiều thì hoàng đạo long khí của hắn sẽ thêm vững chắc.
“ Ừm, trà này của nàng thật là ngon, trẫm còn có quốc sự cần làm, không phiền nàng nghỉ ngơi nữa.” Hắn uống hết ly trà rồi đứng dậy, Trịnh Ngân Dao đúng lễ nghi tiễn quân vương ra khỏi cung. Mặt nàng hồng hồng liếc tách trà, hông thì ngứa ngáy kẹp chặt.
“ Hừ, cho ngươi uống trà pha bằng nước lồn của ta chính là may mắn của ngươi rồi, mai ta sẽ theo chủ nhân rời đi, vĩnh biệt tên quân vương vô dụng.”
Lòng nàng thầm nghĩ, sau đó đi vào phòng cởi quần phượng đỏ chót ra, bên trong không có mặc cái gì hết, dưới háng nàng cắm con cặc giả to dài đang ngọ nguậy hết công suất, nãy giờ ngồi nói chuyện với Chu Lập Đế nàng chính là đeo cái này trong lỗ lồn, lỗ đít còn có cái xâu chuỗi chín hạt lớn.
Sáng sớm, phía Tây thành đã đông nghẹt người, số lượng nạn dân nghèo khổ đến còn đông hơn tháng trước, và đa số đều là nam nhân.
Ánh mắt ai nấy háo hức chờ đợi, không phải vì số lương thực hay tiền bạc cứu trợ, mà vì tháng trước họ đã được chứng kiến cảnh đẹp nhất trong đời.
Vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng kia đã lộ cái mu lồn ra cho đám dân đen bọn họ mở mang tầm mắt, tuy không ai dám bàn luận chuyện này sợ bị chấp pháp đội xử lý, nhưng len lén nói với nhau nghe cũng sẽ có, tiếng lành đồn xa mới khiến số người muốn nhìn ngắm thân thể Hoàng Hậu kéo đến đông như vậy.
Quân lính, chấp pháp và các tu sĩ cấp cao được bố trí dày đặc hơn, đám binh lính này tháng trước cũng may mắn được mở mang tầm mắt nên cũng háo hức đón chờ Hoàng Hậu xuất hiện. Đám dân chúng đã có thẻ phát chẩn xếp hàng ngay ngắn, đa số đều chọn xếp ở hàng mà Hoàng Hậu hay đứng tự mình bố thí.
Giờ lành đã đến, cỗ xe ngựa hoàng tộc bốn ngựa kéo từ từ tiến đến quảng trường, hai đội thị vệ tháp tùng, bốn cung nữ đi theo. Xe dừng lại, các cung nữ vén rèm đỡ lấy người bên trong xe bước xuống. Hàng ngàn ánh mắt đều chăm chú nhìn về nữ tử đó.
Trịnh Ngân Dao vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhẹ nhàng cất bước, đôi mắt phượng diễm lệ đảo một lượt quảng trường sau đó tự tin từng bước một đi lên đài cao, những thường dân nghèo khổ đang xếp hàng lặng thinh, đám quân sĩ cũng mở mắt thật to.
Hoàng Hậu của họ mặc một chiếc áo sa mỏng bên ngoài, và chỉ có như vậy. Chiếc áo mỏng như cánh ve hoàn toàn không che đậy được gì, bên trong là một toà thiên nhiên diễm tuyệt kinh tâm động phách lộ ra toàn bộ trước mắt.
Từ im lặng, sau đó là tiếng hoan hô vỗ tay rầm trời mà cách đó mấy dặm người ta vẫn nghe, đám chấp pháp, cung nữ và tên Tán Tiên đang ngồi trên nóc nhà quan trắc vẫn tỏ ra bình thường, trong mắt họ, Hoàng Hậu vẫn như mọi lần, mặc đồ trắng giản dị kín đáo.
Chu Cương Liệt ngồi cùng chúng nữ trên toà tửu lâu đối diện, hắn âm thầm dùng ảo thuật tác động đến mọi người ở đây, chỉ có những nam thường dân và đám binh sĩ thấy cảnh thật, còn lại nữ nhân cùng tu sĩ hộ vệ đều nhìn ảo cảnh.
Trịnh Ngân Dao tự tin đứng trên đài nơi cao nhất, ánh mắt mị hoặc đảo quanh toàn trường, chiếc áo mỏng manh được nàng khoác hờ trên người, thậm chí không cột dây đai hay cài nút, khi nàng buông hai tay thả xuống thì hai vạt áo cũng tách ra, cặp vú sữa bạo mãn, vòng eo thon uốn lượn và cái mu lồn cao ngất với thảm cỏ đen mượt bại lộ trước mắt.
Hàng nghìn cặp mắt như sói đói chăm chú nhìn nàng, tiếng nuốt nước bọt ực ực, nhiều tên dươi đũng quần sớm đã dựng cờ cứng ngắc, có tên yếu sinh lý mới vừa thấy Hoàng Hậu loã thể đã bắn ra luôn trong trong quần.
“ Các vị hương thân phụ lão, hôm nay ta theo thông lệ hàng tháng ở đây phát chẩn cứu tế cho mọi người, cầu mong cho Đại Chu ta không còn đói khổ, mọi người hưởng cuộc sống an nhàn, vĩnh thế trường tồn.” Giọng nàng như tiếng oanh phượng rót mật vào tai những nam nhân ở đây.
Dân chúng vỗ tay rào rào, Đại Chu thật tốt, vừa bố thí giúp đỡ nạn dân, Hoàng Hậu lại không kiêng dè thân phận mà khoả thân hoà nhập vui vẻ với họ, dân nghèo như họ còn đòi hỏi gì hơn.
“ Bệ hạ vạn tuế, Đại Chu vạn tuế...” Mọi người đồng thanh hô vang. Quốc sư và Cơ tổ đang ngồi nghiên cứu cờ tướng cũng liếc mắt qua nhìn.
“ Chà, Hoàng Hậu này thật là được lòng dân, ta cảm nhận được long khí trong cung đang kết lại vững chắc hơn bao giờ hết.” Cơ tổ tiểu hài đồng gật gù, sau đó hai người không nhìn nữa, tiếp tục đánh cờ, mấy môn cờ Chu Cương Liệt khai sáng cho họ thật là hay, họ mấy ngày nay đắm chìm trong đó chưa dứt ra được.
Tiếp theo là tiết mục phát chẩn như mọi khi, số nam nhân xếp vào hàng của Hoàng Hậu lớn hơn nhiều, nhưng đó là chuyện thường hàng tháng, dân chúng ai mà không muốn tự tay nhận từ thiện từ nương nương cơ chứ.
Bước lên đầu tiên là một lão già hói, quần áo tả tơi đôi mắt mờ đục run run, nhưng ông ta vẫn cố gắng nheo mắt ra nhìn cho rõ từng đường nét trên cơ thể của Ngân Dao, rồi lần lượt từng người đi lên, ai cũng cố nán lại để nhìn nàng lâu một chút.
Cặp vú to như hai quả dưa nhưng không hề xệ chút nào, hai núm hồng vì lộ thiên gặp kích thích nên dựng đứng, bờ eo trắng tinh như con rắn nước, vòng ba căng tròn chắc khoẻ, cặp chân dài miên man không tì vết.
Nhất là chỗ đó, nơi tam giác tưởng chừng như là bí ẩn mà chỉ Thiên tử mới thấy bây giờ cả vài nghìn con mắt ở đây đều được chiêm ngưỡng. Những người đã lãnh xong phần của mình vẫn luyến tiếc cố nán lại xung quanh để nhìn nàng nhiều hơn.
Khi đã phát cho khoảng trên trăm người, Trịnh Ngân Dao khẽ lau mồ hôi, hôm nay trời hơi nóng, nàng để bốn cung nữ giúp mình trao quà, bản thân thì mỉm cười nhìn một lượt toàn trường.
Trước sự ngỡ ngàng của hàng ngàn nam nhân, nàng ung dung cởi luôn miếng vải mỏng manh duy nhất khoác trên người ra vứt một bên, bây giờ Hoàng Hậu nương nương đã hoàn toàn khoả thân khoe hàng không che chắn.
Mấy tên nạn dân run cả tay, có tên mãi lo nhìn mà quên cả việc lấy cứu tế. Tưởng đâu chỉ có thế, nhưng hành động tiếp theo mới khiến dân chúng kinh ngạc hơn, nàng ngồi xổm xuống mép đài, hai đùi tách ra, con sò lông đỏ mọng bại lộ hết, sau đó nàng dùng hai tay vạch cái mép ngoài lẫn mép nhỏ ở trong cho dân chúng nhìn rõ lỗ thịt đang rỉ nước của mình.
Khi ánh mắt toàn bộ nam nhân đang chăm chú quan sát thì thình lình niệu đạo nàng mở rộng rồi chả ngại ngùng gì đái xuống, nàng vừa đái vừa sàng hông qua lại tưới nước tiểu lên mặt ba tên nạn dân rách rưới xếp hàng bên dưới.
Ba tên này như thấy được nước thánh tinh khiết nhất, há mồm ra mà hứng nuốt ừng ực trước sự ganh tị đến đỏ mắt của mấy nghìn con người, đâu phải ai cũng có cơ duyên uống được nước thánh của Hoàng Hậu.
Mọi chuyện nàng làm đều được Chu Cương Liệt cẩn thận che đậy, những kẻ không nên thấy đều chỉ nhìn được Hoàng Hậu sau khi phát cho hơn trăm người dân thì hơi mệt lùi về sau nghỉ ngơi sau đó lại lên phát chẩn tiếp, không nhìn thấy cảnh nàng cởi đồ đái vào mặt dân.
Đám dân đen này cũng rất hiểu chuyện, không ai ở đây dám mở miệng bàn luận hay chê bai khinh rẻ hành động của Hoàng Hậu cả, suy nghĩ của nhà đế vương thường dân như họ ít thắc mắc chính là sống dai hơn, biết đâu bệ hạ nhà họ có sở thích để Hoàng Hậu của mình ra đường khoe hàng cho dân xem thì sao.
Họ chỉ cố gắng nhìn thật kỹ, chuyện bàn luận hay khen ngợi thân thể nàng thì để về nhà đóng cửa nói sau, ở đây mà dám mở miệng khen lồn Hoàng Hậu ngon hay vú Hoàng Hậu to thì xác định sẽ bị chấp pháp dí giết ngay.
Cuộc phát chẩn cứ thế diễn ra đến chiều, toàn bộ nạn dân đều có phần của mình nhưng các nam nhân chưa ai rời đi cả. Trịnh Ngân Dao đứng trên đài cao chống nạnh, hai chân mở rộng quan sát toàn trường.
Dưới ánh mắt như muốn lòi ra của họ, nàng bỗng dạng háng rộng ra, hạ thấp thân dưới xuống, khuôn mặt vốn uy nghiêm mẫu nghi thiên hạ lại bày bộ dáng đĩ thoã hết mức có thể.
Sau đó nàng hẩy hông liên tục, tay chà xát mu lồn, thọc hai ngón vào lỗ lồn mà móc, Hoàng Hậu của Đại Chu cứ vậy đứng giữa quảng trường thủ dâm trước sự chứng kiến của toàn dân, ít phút sau từ trong lỗ lồn và lỗ đái cùng lúc phun trào dòng nước ra.
Dân chúng bên dưới nháo nhào hoan hô rầm trời, tiết mục quá mãn nhãn, họ vừa tận mắt thấy vợ của thiên tử móc lồn rồi phun nước dâm lẫn nước tiểu ra, hình ảnh đó dù có mơ họ cũng không dám nghĩ.
Buổi phát chẩn kết thúc tốt đẹp, Hoàng Hậu vẫy tay chào dân chúng xong lên xe ngựa về cung. Chu Cương Liệt đứng dậy, cũng sắp đến lúc rời đi rồi.
0 bình luận