Chương 165: Thái Hậu mất tích

Trời về đêm, Hoàng Cung đã vào giờ giới nghiêm, binh sĩ hộ vệ đi lại khắp nơi canh phòng cẩn mật. Trên các đài cao là những trạm gác do chấp pháp đội tuần tra, các Hoá Thần cảnh làm đội trưởng, vài luồng thần thức cấp Tán Tiên lâu lâu sẽ quét qua đề phòng kẻ địch là tu sĩ âm thầm lẻn vào. Trên Quan Tinh đài quốc sư và Cơ tổ hết đánh cờ lại uống trà đàm đạo, lâu lâu sẽ dõi mắt quét quanh. Với tu vi Địa Tiên của họ thì dù một con gián cũng đừng hòng qua mắt. Nhưng vào lúc này, một bóng hình hiên ngang lại đang thả từng bước chậm rãi như dạo chơi đi trên quan đạo của hoàng cung, ngay trước mắt các binh lính, tu sĩ, hắn nhàn nhã quan sát xung quanh như đi thăm thú ngắm cảnh. “ Chà, Hoàng cung này cũng thật rộng lớn, còn có mấy tên Tán Tiên canh phòng nữa. Chu Đế này là sợ bị người ta ám sát như vậy sao?”, Chu Cương Liệt cảm thán. “ Dĩ nhiên, không sợ các chư hầu tạo phản, chỉ sợ kẻ có lòng dạ thâm độc ám sát Đế vương chỉ để khiến thiên hạ này đại loạn, các đời Vua Chu từng nhiều lần gặp phải ám toán kiểu này nên Hoàng cung luôn được bảo vệ hết sức kín kẽ.” Yêu Dục trả lời. Hắn nhắm mắt cảm nhận phương hướng rồi cười nhẹ cất bước tiếp tục đi sâu vào bên trong, Điện Thái Uyên là nơi thường ngày thượng triều, nó rộng đủ chỗ cho mấy nghìn bá quan đứng chầu, ở chính điện đặt Ngai vàng được chạm khắc hình kim long ngũ trảo. Phía sau Điện Thái Uyên là ngự thư phòng nơi Chu đế giải quyết sự vụ, sau nữa là hậu cung của hắn, nơi này được chia làm nhiều tiểu viện lớn nhỏ không đồng nhất, trong đó Vĩnh Lạc Cung là nơi ở của Thái Hậu, Phúc Loan Cung là chỗ của Hoàng Hậu, ngoài ra còn có cung viện khác của quý phi và tần phi. Các cung nữ không có danh phận thì ở tập thể ở các toà nhà nhỏ xung quanh. Hậu cung của Đế vương là nơi ngoại trừ Thiên Tử thì cấm bất kì nam nhân nào khác tiến vào kể cả thái giám, nhưng hôm nay lại chào đón một người nam nhân tướng tá cao lớn oai vệ đến dạo chơi. Chu Cương Liệt quan sát một vòng, tại Phi Yến cung có một cỗ xe do một con lừa kéo đang đỗ, theo hắn nghe ngóng từ cung nữ thì Chu Lập Đế này có thói quen mỗi tối sẽ nằm lên xe cho lừa kéo đi, con lừa dừng ở cung điện nào thì tối hắn sẽ ngủ lại nơi đó. Phi Yến cung là nơi ở của Yến Phi nương nương, quý phi mà tên Chu Lập Đế này yêu thích nhất, Chu Cương Liệt mở thấu thị nhìn bên trong, một nam tử tuổi ngoài ba mươi thân thể hơi gầy ốm, chắc là do tửu sắc quá độ mà thành, hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nhắm mắt tận hưởng nữ nhân trần truồng bên dưới nhấp nhô. Nam nhân này không ai khác chính là Cơ Tường Long. Yến Phi kia nhan sắc cũng không gọi là xuất sắc, chỉ hơn Lạc Thủy lúc chưa thẩm mỹ lại một chút, kém xa Hoàng Hậu, nhưng Chu Lập Đế vẫn rất sủng ái nàng ta, đơn giản vì nàng ta rất giỏi hầu hạ và miệng lưỡi dẻo nhẹo lấy lòng Đế vương, trước cửa cung có treo một loại linh thảo mà con lừa rất thích ăn vì thế mà nó sẽ thường xuyên đi đến đây, quả là một người phụ nữ rất giỏi tranh sủng. Chu Cương Liệt bĩu môi, nhan sắc này không lọt được vào mắt hắn, hắn tiếp tục đến các cung điện khác, kết quả làm hắn khá thất vọng, quả nhiên không phải ở đâu cũng dễ dàng bắt gặp mĩ nữ, hậu cung mấy nghìn giai lệ của Chu đế nhan sắc đều quá tầm thường, có thể đối với người khác thì đây đã được tính là người đẹp nhưng đối với người đến từ nền văn minh hiện đại lại từng chơi qua rất nhiều mĩ nữ kiều diễm thì hoàn toàn không lọt vào mắt hắn. Quá là chán chường, Chu Cương Liệt mò đến Vĩnh Lạc Cung. Bên ngoài trồng khá nhiều loại hoa, có mấy gốc đào lớn, toà cung điện nguy nga nằm ở chính giữa, có chút nét đìu hiu cô quạnh, các cung nữ đang chia nhau tuần tra, hai nữ hộ vệ Hoá Thần cảnh ngồi ngoài hiên đình nhắm mắt đả toạ. Trong căn phòng bài trí xa hoa, Biện Thái Hậu ăn mặc đơn bạc, tóc đã xoã ra dài chạm mông, nàng ngằm nghiêng dưới ánh đèn đọc sách. Cảm thấy trời đã khuya, nàng buông sách xuống, lười biếng dũi thẳng người ra ngáp dài, một ngày như mọi ngày lại trôi qua, nàng vẫn cứ chết dí ở cái nơi tuy nhìn thì sang trọng nhưng chẳng khác nào ngục tù này. Cung nữ hầu hạ bên cạnh thổi tắt đèn rồi đi ra ngoài, Biện Thái Hậu đã đi ngủ. Vừa nhắm mắt được một chút, trong mơ màng nàng thấy bóng dáng của một nam nhân không rõ khuôn mặt, hắn dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, đưa tay về phía nàng, một giọng nói truyền vào đầu nàng, “ Thái Hậu... ta là người đàn ông của nàng... ta sẽ giúp nàng thoát khỏi lồng giam đó...” Biện Thái Hậu giật mình tỉnh giấc, ánh mắt u buồn mở to, nàng vừa mơ cái gì? Người kia là ai? Hắn nói cái gì? Trong hoang mang nàng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, bóng dáng kia lại hiện lên, lần này nàng thấy rất rõ, người kia khuôn mặt nghiêm nghị chính khí, hàm râu quai nón đầy nam tính, hắn tiến đến gần nàng, thì thầm vào tai những lời ma mị. “ Thái Hậu, nàng không thể chôn vùi cả cuộc đời nơi này được, nàng có muốn đi cùng ta không, ta sẽ giải thoát nàng khỏi nơi ngục tù này, nàng sẽ có tự do, ta là nam nhân của nàng, là người mà nàng sẽ yêu thương nhất.” Nàng một lần nữa giật mình tỉnh giấc, mồ hồi chảy ướt cả áo, “ Chậc, giấc mơ kì lạ gì vậy nè.” Nàng xoa xoa thái dương, ấn tượng của nàng vẫn nhớ như in hình ảnh nam nhân đó, hắn nói sẽ cứu mình ra, sẽ cho mình tự do. “ Hừm, giấc mơ rõ vớ vẩn.” Thái Hậu lắc đầu nằm xuống lại, làm gì có nam nhân nào can đảm xông vào đây vì nàng chứ, hằng tháng nàng đến đạo quan cầu khẩn chính là mong bản thân có thể nhanh chết đi hoặc có ai đó giúp nàng thoát khỏi nơi như nhà ngục này, nhưng mười năm ròng làm gì có ai đáp lại. Nàng cảm thấy hối hận, căm ghét gia tộc đã dâng nàng lên cho Tiên đế, sau đó bỏ nàng nơi này chết già trong cô quạnh, thanh xuân của nàng đã trôi qua trong u buồn, tủi thân như vậy. Hôm nay bỗng nhiên lại mơ thấy có người đến muốn đưa mình đi, nàng tuy không tin nhưng lại cảm thấy rất ấm áp. “ Hừ, nếu có người dám đến đưa ta đi thật thì ta ngại gì mà không dám đi.” Nàng hừ nhẹ rồi nằm xuống ngủ tiếp. Sáng sớm hôm sau, cung nữ đúng giờ đi vào đánh thức Thái Hậu, khi nàng giở chăn ra thì thấy giường trống trơn, Thái Hậu không thấy đâu. Tin tức Thái Hậu mất tích như một quả bom hạng nặng lan ra khắp Hoàng cung, binh sĩ và chấp pháp đội từng tốp nháo nhào chia nhau ra khắp thành mà tìm kiếm, tu sĩ được cử ra lục lọi từng ngóc ngách, thần thức cấp Tán Tiên toả ra như thiên la địa võng dò xét không sót một con kiến nào. Chu Lập Đế tức giận đập bàn ra lệnh phải nhanh chóng tìm ra Thái Hậu, Cơ tổ cũng được nhờ vả dùng thần thức của Địa Tiên truy quét toàn thành nhưng người vẫn bặt vô âm tín. “ Quái lạ, với mạng lưới thủ vệ như vậy có thể âm thầm thoát khỏi cảm giác của hai chúng ta bắt đi Thái Hậu, ta không nghĩ được kẻ nào có khả năng đó?” Cơ tổ uống ngụm trà nhíu mày thắc mắc. Thái Úc vuốt râu, “ Ở kinh thành này ngoài ta và ông chỉ còn tên đó là Địa Tiên thôi.” “ Ý ngươi là tên họ Chu kia?” Cơ tổ giật mình nhớ ra, vội chạy đến khách sạn nơi Chu Cương Liệt ở mà dò xét. Chu Cương Liệt đang ôm lấy Lạc Thủy và hai con bé Mạt Ly Tiểu Điệp ngủ ngon bỗng cảm nhận thần thức đảo quanh người mình, hắn vội bật dậy mở cửa sổ. Cơ tổ đang bay lơ lửng nheo mắt nhìn hắn. “ Cơ tổ, mới sáng sớm ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Hắn dụi mắt cho tỉnh ngủ hỏi. Cơ tổ đảo mắt nhìn lên giường của hắn, thấy mấy thân thể nữ nhân lồ lộ đang nằm, bĩu môi cười khẽ. “ Chu đạo hữu quả là biết hưởng thụ, đêm qua Thái Hậu trong cung đã mất tích, chính là mất tích ngay dưới mi mắt của ta và quốc sư, ta đang đi tìm.” “ Ngài là nghi ta bắt Thái Hậu sao? Ài, ta tuy mê gái thật nhưng cũng biết cái nào ăn cái nào cúng nha, nữ nhân bên trong đều là ta cứu giúp mà lấy thân báo đáp, ta không có dại đi bắt Thái Hậu của các ông đâu, ta cũng chả đủ tài phép gì mà có thể lẻn vào cung không bị hai người các ông phát hiện.” Chu Cương Liệt lắc đầu chối bay. Ánh mắt Cơ tổ loé ánh sáng xanh, sau đó thở dài, “ Ta chỉ là tìm kiếm Thái Hậu vô tình đi qua, không có nghi ngờ ông đâu, xin cáo từ.” Nói xong lập tức biến mất. Chu Cương Liệt đóng cửa phòng lại, nhào lên giường ôm mấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc mà ngủ tiếp. Cơ tổ trên cao nhìn chằm chằm một lúc rồi thở dài bỏ đi. “ Sao rồi? Có tìm được không?” Úc Thái thấy Cơ tổ về lập tức hỏi. “ Không có, tên kia đang bận một mình ngủ với ba mĩ nữ rồi, ta đã dùng cảm tâm nhãn soi qua, hắn không có che giấu gì.” Cơ tổ lắc đầu. “ Thế thì kì lạ thật, Thái Hậu tại sao lại mất tích?” Thái Úc trầm ngâm. “ Ta và ông lo mà hộ vệ Cơ Tường Long cho đàng hoàng, một Thái Hậu chưa nổi được phong ba gì đâu, nếu đêm qua kẻ kia giết vua thì giờ này cả Đại Chu đã loạn cào cào lên rồi, để việc tìm kiếm cho kẻ dưới làm là được.” Cơ tổ nghiêm túc nói. Tin tức Thái Hậu mất tích nhanh chóng truyền đi khắp Vương Thành, người người hoang mang, bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt. Nào là Thái Hậu đã bị khử, nào là Thái Hậu không chịu nổi tịch mịch đã lẻn trốn theo nam nhân, nào là có hái hoa đạo tặc mê đắm nhan sắc Thái Hậu nên lẻn vào cung bắt nàng đi. Mà kẻ gây ra sự vụ lúc này lại đang thoải mái ôm ấp ba mĩ nhân mà ngủ ngon lành.
0 bình luận
aaa