Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 164: Dần dần động tâm
Buổi sáng, Chu Cương Liệt dẫn ba nữ ra khỏi cửa thì đã thấy Hồng Loan đứng dựa người vào tường chờ sẵn.
“ A, Hồng Loan tỷ dậy sớm quá vậy, chúng ta cùng đi ăn sáng đi.” Lạc Thủy niềm nở cười bắt chuyện.
Hồng Loan cũng không hề tỏ ra khó chịu hay biểu lộ ghen ghét ra ngoài mặt, nàng tươi cười nắm tay Lạc Thủy.
“ Ta dậy sớm cũng tại muội đó, Lạc Thủy muội âm thanh cũng thật lớn, đêm qua có khi cả khách sạn này đều nghe tiếng của muội rồi.” Nàng âm thầm đá đểu.
“ A...tỷ nghe hết rồi sao?” Lạc Thủy mặt đỏ bừng, quay đi chỗ khác, chủ nhân không phải đã nói có trận pháp cách âm, cứ thoải mái rên rỉ không ai nghe thấy. Sao bây giờ Hồng Loan tỷ lại nghe hết rồi, nàng xấu hổ muốn độn thổ.
“ Hồng Loan tỷ đừng hiểu lầm, đó là tại....” nàng ấp úng muốn giải thích nhưng chưa nghĩ ra lý do.
“ Đâu có sao, muội chính là tìm tiền bối song tu, ta hiểu mà, song tu đối với tu sĩ chúng ta cũng là một đạo bình thường không có gì phải xấu hổ.” Nàng cười tươi, câu này nàng là cố ý nói cho cả Chu Cương Liệt nghe.
Hắn hiểu hàm ý trong lời nói của nàng, Hồng Loan đang bật đèn xanh cho chuyện song tu, nhưng hắn giả lả không biết.
Ăn sáng xong, Hồng Loan bỗng ôm lấy bụng dưới, “ Tiền bối, không xong rồi, đan điền của tiểu nữ hình như bị chấn thương, đau quá.”
Chu Cương Liệt lo lắng nắm lấy tay nàng, sau đó hướng đám Lạc Thủy nói, “ Ba người về phòng chơi đi, ta xem Hồng Loan như thế nào.”
Ba nữ cũng rất lo lắng cho tình trạng của Hồng Loan nhưng vẫn nghe lời về phòng. Chu Cương Liệt thì dẫn cô nàng phụ nhân này vào phòng của nàng.
Hắn cẩn thận đưa tay xem mạch tượng, quan sát thể nội đan điền của nàng, tất cả đều rất bình thường, nàng đã nghe lời hắn dùng tiên linh khí ôn dưỡng cho đan điền thức hải vững chắc.
“ Ơ, hình như tất cả đều bình thường, cô đau ở đâu?” hắn giả vờ không biết mà hỏi.
Hồng Loan không giả bộ nữa, ngồi trên giường tay nàng nắm chặt lấy tay hắn.
“ Tiền bối, tiểu nữ có một tâm nguyện.”
“ Có chuyện gì nhờ vả cứ nói, nếu làm được ta nhất định sẽ làm.” Hắn gật gật đầu.
“ Tiểu nữ cũng muốn nhanh chóng đột phá, đuổi kịp bước chân của phu quân.” Ánh mắt nàng tha thiết nói.
“ Chưa được, cần phải tiếp tục bồi dưỡng đan điền thức hải cho thật tốt thì mới đột phá tiếp, nếu không nàng sẽ không thể chịu đựng được, có khi sẽ bạo thể trở thành phế nhân đó.” Hắn ánh mắt kiên quyết lắc đầu.
Hồng Loan xụ mặt xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương, đôi mắt ngấn lệ, “ Tiền bối, tiểu nữ đúng là số khổ, bản thân là người có chí muốn trở thành cường giả một phương hoặc chí ít cũng có thể theo kịp phu quân, nhưng vì thiên phú tu tiên quá rác rưởi chỉ đành ngậm ngùi cam chịu làm cái bóng sau lưng chồng.”
“ Nhưng ý chí đó vẫn mãi ở sâu trong tâm của ta, vì vậy mà ta mạo hiểm đột phá dẫm đến thân tử đạo tiêu, cứ nghĩ kiếp này cứ thế là hết thì tiền bối lại xuất hiện mang cho tiểu nữ hi vọng mới, ngài cứu sống ta, giúp ta đột phá nhanh chóng.”
“ Đối với tiểu nữ, tiền bối có công tái tạo, nhưng tiểu nữ tự nhận mình là người quá nóng vội hơn thua, dù có đột phá lên Hoá Thần thì đối với ta vẫn là chưa đủ. Xin tiền bối hãy giúp đỡ, ta biết bản thân mình ngu dốt sẽ khó mà tu hành tiếp, nhưng ta không cam lòng.”
Nàng nói đến đây thì nước mắt đã rơi như mưa, nhìn mĩ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng đang khóc như lê hoa đái vũ khiến là nam nhân thì ai cũng xót xa động lòng.
Hắn bạo gan đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má nàng, “ Tiểu nương tử, ở gần cô vài ngày ta đã sớm biết cô sẽ không cảm thấy hài lòng với tu vi hiện tại, nhưng con đường tu tiên dài đằng đẵng, có kẻ phải tốn mấy trăm năm, không thể nóng vội nhất thời, bản thân cô đã tự biết thiên phú mình có hạn, nếu như một lần nữa bất chấp đột phá thì ta không thể nào cứu được.”
Hồng Loan ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút tủi thân, một chút không cam lòng, “ Tiền bối không có cách nào sao?”
“ Quả thật không có cách, muốn đột phá thì cô phải xây dựng vững chắc căn cơ hiện tại đã.” Hắn lắc đầu thở dài.
“ Tiền bối đừng có gạt tiểu nữ, Lạc Thủy kia vừa mới khai khiếu đã được ngài giúp đột phá một hơi tới Trúc cơ trung kì, một tu sĩ thiên tài như Quan Tùng phu quân ta cũng phải cần ba năm, vậy mà cô ta chỉ mất có hai ngày, rõ ràng tiền bối có cách mà.” Nàng nắm chặt nắm tay.
Chu Cương Liệt giả vờ tỏ ra bất ngờ, rồi lắc đầu day day mi tâm, “ Đúng là có cách để có thể tăng tiến độ đột phá, nhưng đó là do Lạc Thủy đã là quả phụ, nhận ơn của ta nên nguyện đi theo ta, chấp nhận công pháp song tu với ta. Còn cô là người đã có chồng, ta đâu thể nói ra phương pháp song tu này được.”
Đến đây thì đến phiên Hồng Loan bối rối, quả nhiên là nhờ song tu mà Lạc Thủy có thể nhanh chóng thăng cấp, cô ta là goá phụ có thể tìm tiền bối song tu, nhưng nàng thì khác, nàng có gia đình, có phu quân Quan Tùng, huynh ấy vì cứu sống nàng mà lặn lội hai trăm năm đi khắp nơi tìm phương pháp, tình yêu của huynh ấy đối với nàng quá lớn, nàng không thể phản bội lại chồng mình được.
Cuối cùng, nàng vẫn không thể buông bỏ cái rào cản lớn nhất, nàng còn có phu quân, nàng không thể thất tiết mà song tu với tiền bối được.
“ Haizz... tiểu nữ đã rõ, xin tiền bối thứ lỗi, là do tiểu nữ tham lam, mong ngài đừng trách.” Nàng thở dài cúi đầu.
“ Không sao, cứ cố gắng tiếp tục củng cố bản thân trước, ta tin cô sẽ làm được.” Hắn vỗ vỗ vai nàng rồi rời đi.
Hồng Loan ngồi lặng yên trên ghế, suy nghĩ của nàng miên man vô định. Chu Cương Liệt ra khỏi phòng khẽ liếc mắt vuốt râu, “ Chà, phần ý chí đó của nàng ta vẫn còn khá vững chắc, vậy thì tiếp theo nên công phá từ phương diện tình cảm, để nàng ta so sánh xem ta và phu quân ai tốt hơn ai.
Hắn trở về phòng, Lạc Thủy vội đi đến ánh mắt lo lắng hỏi thăm tình hình của Hồng Loan, nghe hắn nói nàng ta không có vấn đề gì thì cô nàng ngây thơ này mới yên lòng.
Buổi chiều hắn gõ cửa phòng, Hồng Loan mở cửa ái ngại nhìn hắn, “ Tiền bối có chuyện gì sao?”
“ À cũng không có gì, ta đi mua sắm ít đồ, thấy mấy thứ này có vẻ rất hợp với cô nên mua tặng, đừng chê là được.”
Hắn đưa một cái hộp, Hồng Loan mở ra, bên trong là hai bộ y phục hết sức tinh tế, vải may thượng hạng, lại là màu mà nàng thích, bên dưới còn có mấy món nữ trang và son phấn.
Ánh mắt Hồng Loan sáng lên, vui thích không rời tay, “ Đa tạ tiền bối, tiểu nữ rất thích.” Nàng không hề mảy may dị nghị vì sao tự nhiên Chu Cương Liệt lại tặng quà cho gái đã có chồng như nàng.
“ Tiểu nương tử thích là được rồi, ta đi trước.” Hắn cười thân thiện quay lưng về phòng. Hồng Loan lấy từng món ra ướm lên người mình, rất vừa vặn, nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lục lên, xoay người trước gương ngắm nghía, đúng là người đẹp vì lụa, nàng như xinh đẹp thêm một phần.
Xưa nay nàng và phu quân rất đạm bạc, quần áo mặc cũng là loại vải bình thường, Quan Tùng tuy là Tán Tiên nhưng hắn không có chỗ dựa, tán tu rày đây mai đó, tiền bạc kiếm được chỉ đủ mua sắm những thứ phục vụ việc tu hành, nào có dư giả để mua những bộ quần áo lộng lẫy trang sức đắt tiền như này, bản thân hắn cũng là một người liêm chính, không bao giờ dùng tu vi bản thân làm những chuyện xấu xa như trộm cướp, vậy nên nghèo cứ hoàn nghèo.
Tiền bối thì khác, ông ấy vừa thực lực cao, vừa giàu có, lại rất tinh tế quan tâm phụ nữ, thảo nào Lạc Thủy bám lấy ông ấy không rời, tiền bối là điển hình của một người đàn ông mà phụ nữ ai gặp cũng mê, còn phu quân nàng....
Chu Cương Liệt đã đánh động vào tâm lý so sánh của phụ nữ khiến Hồng Loan hơi lung lay, tuy chưa thể công phá nhưng sẽ không còn xa nữa.
Tối này hắn còn có việc, phải đi dạo một vòng Hoàng Cung xem hậu cung của Chu Lập Đế như thế nào.
0 bình luận