Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 157: Quốc sư và Cơ tổ
Chẳng cần để Chu Cương Liệt đợi lâu, Võ Thành Vương đã nhanh chóng xuất hiện trên không trung quan sát toàn cục.
Phía dưới con phố, dân chúng đứng tụ tập ở xa xôn xao chỉ trỏ, trên đất là mấy bộ thi thể nát như tương máu thịt lẫn lộn, quân sĩ run rẩy chĩa giáo về phía trước, hai tên Hoá Thần cảnh nằm sấp dưới đất, Phủ doãn Hà Mục bò lết sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, phía sau là Liệm Quan Nhân mấy hôm trước ông ta đã gặp đang đứng cùng mấy cô gái.
Và bóng người quen thuộc đứng hiên ngang giữa phố đang ngước lên nhìn ông ta chằm chằm, miệng khẽ mỉm cười hoà nhã.
Hoàng Báo nhanh chóng nhận ra người này không ai khác là Địa Tiên đã cứu sống mình cùng mấy nghìn tu sĩ hai nước Chu Tần khỏi nguy cơ sinh tử. Ông ta vội vã đáp xuống.
Hà Mục đang quỳ gối run sợ, thấy Võ Thành Vương người người kính trọng xuất hiện, ông ta vội bò bằng bốn chi đến, vừa khóc vừa tố.
“ A... Võ Thành Vương ngài đến rồi, ngài hãy làm chủ cho bổn quan, kẻ này ỷ mình là tu sĩ, cấu kết với Liệm Quan Nhân kia ở giữa phố sát hại hơn chục mạng người, chúng ta theo luật đến bắt thì chúng đánh trọng thương hai vị chấp pháp đây, tên kia còn muốn lấy mạng bổn quan, cười nhạo không xem Võ Thành Vương ngài và quốc sư ra gì.”
Hắn nước bọt phì phèo chỉ về phía Chu Cương Liệt mà tố cáo. Võ Thành Vương không nói tiếng nào, nét mặt sa sầm xuống.
“ Các hạ, mọi chuyện là sao?” ông ta dù biết ơn Chu Cương Liệt đã cứu mình, nhưng nếu hắn thật sự giữa phố sát hại người phàm gây ra thảm cảnh máu tanh này thì thật quá đáng, ông ta là người công tư phân minh nên nhất định phải hỏi rõ nguồn cơn.
Chưa để Chu Cương Liệt nói, Quan Tùng ở sau đã đi tới, “ Có gì phải giải thích, bọn chúng muốn chết thì không ai cản nổi.”
“ Liệm Quan Nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hoàng Báo nhíu mày.
“ Ta nói ngươi thân là Võ Thành Vương chức cao quyền trọng, nên xem xét lại bọn chó quan lại này, đừng để chúng suốt ngày ra đường bức hiếp dân lành, hôm nay đụng phải Chu tiền bối là xui tận mạng của chúng.” Quan Tùng khoanh tay giọng cợt nhả nói.
Lúc này, một viên chấp pháp ở trong đám dân chúng đi ra, tiến đến gần Võ Thành Vương khẽ thì thầm vào tai ông ta, Hoàng Báo càng nghe thì càng tức giận, hàm râu run run liếc nhìn Hà Mục.
“ Hừ, thân là quan phụ mẫu chi dân, lại cấu kết phường côn đồ phố chợ làm ăn bất chính, ức hiếp dân lành, lợi dụng chấp pháp đội của ta để trả thù riêng, còn hoa ngôn xảo ngữ bịa đặt muốn qua mặt ta? Thứ cẩu quan như ngươi giữ lại làm gì?”
Chưa để Hà Mục phân bua, Hoàng Báo một trảo nắm chặt tóc của cẩu quan kéo mạnh, đầu của hắn ngay lập tức bị giật ra khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.
“ Đưa người lục soát phủ doãn và các gia sản của hắn trong thành, tịch biên hết, bắt toàn bộ lũ du côn chó săn của hắn chém đầu, mai ta sẽ kiến nghị thánh thượng lập phủ doãn mới.” Ông ta quay sang lệnh cho vị chấp pháp, người này tuân lệnh, kéo hai đồng bạn đang nằm dưới đất dậy rời đi.
Dân chúng xung quanh tung hô vang trời, tên Hà Mục ác ôn đã đền mạng, hắn làm phủ doãn đã dung túng cho thuộc hạ và đám Trần Hán làm bao nhiêu chuyện xấu xa, bức hiếp dân chúng khổ sở, nay hắn chết ai cũng vui mừng.
“ Ài, để các hạ chứng kiến chuyện xấu của Đại Chu ta rồi, Hoàng mỗ xin tạ lỗi.” Võ Thành Vương không ngại thân phận cúi đầu chắp tay.
“ Vương gia chớ nên khách khí, chuyện nhỏ nhặt mà thôi, không đáng để ngài bận lòng.” Chu Cương Liệt cũng chắp tay trả lễ.
Hoàng Báo lúc này mới nhìn phía sau Chu Cương Liệt, thấy Liệm Quan Nhân đang nắm tay một nữ tử, ông ta cười cười.
“ Chúc mừng Liệm Quan Nhân các hạ đã đoàn tụ với thê tử.”
“ Vương gia cứ gọi ta là Quan Tùng được rồi, tất cả là nhờ tiền bối đây ban cho cơ duyên cứu được nàng ấy, ta vô cùng cảm kích mới đi theo chờ cơ hội báo đáp.” Quan Tùng gật đầu nói.
Chu Cương Liệt liếc lên trời, rồi hướng Phan Miểu Miểu và hai cô gái nhỏ nói, “ Các ngươi theo Quan Tùng về khách sạn nghỉ ngơi trước, ta có việc sẽ đi về sau.”
Chúng nữ gật đầu ngoan ngoãn, Quan Tùng không có gì để nói với Hoàng Báo cũng cáo từ, dắt Hồng Loan và ba nữ đi về.
Đợi mọi người đi khuất, hắn không nói không rằng phóng lên thiên không, Hoàng Báo cũng đi theo sau, ở trên mây hắn đứng đối diện lão già đầu trọc và tiểu hài tử kia. Hai người này đã sớm đến nhưng chỉ ở trên cao quan sát.
Võ Thành Vương thấy hai người này, vội chắp tay chào, “ A, Quốc sư và Cơ tổ cũng đến đây sao?”
“ Ừm, khí tức Địa Tiên tràn ngập Vương Thành, ta mà không đến thì tiểu tử ngươi một Tán Tiên có áp trận được không?” Tiểu hài đồng chắp hai tay sau lưng phong phạm như người lớn nói.
“ Xin hỏi đạo hữu là ai? Đến từ đâu?” Lão già đầu trọc hoà ái hỏi.
Võ Thành Vương nhanh miệng trả lời giúp, “ Quốc sư, Chu đạo hữu đây chính là Địa Tiên đã ra tay giết Cáp Mô Quỷ cứu ta cùng mấy nghìn tu sĩ khỏi bẫy rập ở Vô Phong Cốc.”
“ Ồ, ra là các hạ, nói ra các hạ đã cứu chúng ta một bàn thua, nếu để yêu quái kia tận diệt hết tu sĩ Đế đô thì không biết thiên hạ sẽ loạn đến cỡ nào nữa, tại hạ Úc Thái, quốc sư của Đại Chu xin có lễ tạ ơn.” Lão già đầu trọc râu dài cúi đầu kính lễ.
“ Thì ra ngài là quốc sư đương triều, không dám nhận, không dám nhận. Tại hạ Chu Cương Liệt, là tán tu thích vân du đó đây khắp nơi, hành thiện tích đức, cứu giúp chúng sinh, hôm đó vô tình đi ngang qua chỉ là thuận tay mà giúp, nào dám nói công ơn, có quốc sư và vị này trấn tràng ở Đế đô thì dù tu sĩ thiên hạ chết sạch cũng không thể nào đại loạn được.” Chu Cương Liệt giọng điệu hết sức khách khí nói.
“ Chu đạo hữu thật là giỏi ăn nói, tại hạ tục gọi là Cơ tổ, vốn là cháu nội của Chu Võ Vương Cơ Phát, là người duy nhất trong hoàng thất Đại Chu có thể tu hành, từ đó ở lại Vương Thành bảo hộ các đời đế vương.” Tiểu hài đồng cũng chắp tay nói.
“ Nếu Chu đạo hữu không chê xin mời về Quan Tinh Lâu uống chén trà.” Úc Thái quốc sư ngỏ lời.
“ Cung kính không bằng tuân mệnh.” Chu Cương Liệt cũng gật đầu đồng ý.
Võ Thành Vương cũng theo sau, bốn người đi về toà đài các cao ngất giữa Hoàng Cung, Úc Thái phất tay, một cái bàn và bốn cái bồ đoàn xuất hiện, đệ tử bên dưới nhanh chóng pha trà đãi khách.
“ Mạn phép hỏi các hạ muốn đi đâu về đâu? Đến Vương Thành với mục đích gì? Xin thứ lỗi, tu vi của các hạ thâm sâu, nếu gây hoạ đến Đế vương thì chúng tôi gánh vác không nổi trách nhiệm nên phải hỏi kĩ càng.” Cơ tổ dáng hình như trẻ con nhưng điệu bộ lại như ông già hỏi.
“ Ta hiểu, Địa Tiên xưa nay ẩn cư không ra mặt, tại hạ xuất hiện đường đột các vị rồi. Như đã nói, tại hạ là đại phu thích đi vân du khắp nơi, gặp người hữu duyên sẽ giúp họ trị bệnh, bố thí tiền bạc, ta đã đi qua rất nhiều nơi, đặt chân đến Vương Thành này cũng chỉ là tiện đường muốn xem phong cảnh Đế đô mà thôi, không hề có ý gì khác.” Chu Cương Liệt bưng trà lên hớp một ngụm từ tốn nói.
“ Thì ra là người thiện tâm, nhưng ta thấy cách các hạ giết những kẻ kia thật sát phát quyết đoán, không giống người từ bi giúp đời cho lắm.” Quốc sư tiếp lời.
“ Người không phạm ta, ta không phạm người, đôi khi giết đi vài người thì có thể giúp rất nhiều người khác có được hạnh phúc, bọn ác bá kia cấu kết quan phụ mẫu làm loạn nhiều năm, thích giết chóc, cướp bóc, hãm hiếp ngay dưới chân Thiên tử, ta giết bọn chúng các hạ phải cảm thấy vui mới đúng chứ.” Lời lẽ hắn không giận không bi, rất bình tĩnh nhẹ nhàng.
“ Các hạ cũng yên tâm, ta cũng không dại dột mà ra tay với nhà đế vương có quốc vận gia thân, ta còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm đâu.” Chu Cương Liệt cười nhẹ uống trà.
“ Các hạ biết vậy là tốt rồi.” Cơ tổ gật gù hài lòng.
Chu Cương Liệt nhìn tiểu hài đồng thắc mắc, “ Cơ tổ đã sống mấy trăm năm, vì sao dung mạo lại hồi xuân như vậy?”
“ Nói ra thật xấu hổ, ta vốn mấy mươi năm trước bộ dáng đã già lão không kém gì tên quốc sư này, vô tình từ một Địa Tiên khác có được một viên đan dược cải lão hoàn đồng, nhưng thứ kia thật quá tốt lại biến ta trở lại bộ dáng đứa trẻ như thế này.” Cơ tổ mặt già xấu hổ nói.
“ Ra là vậy, quốc sư, ta có chuyện muốn hỏi.” Chu Cương Liệt gật đầu, quay sang Úc Thái.
“ Các hạ cứ việc nói.” Lão già vuốt râu nhìn.
“ Trước đây không lâu ta đi ngang qua Sở quốc, đã gặp hai kẻ đứng đầu Ngọc Thạch Đảo, họ nói với ta quốc sư ngài có cơ duyên được diện kiến Bồ Đề lão tổ, ta cũng rất muốn một lần được diện kiến ông ấy, xin quốc sư chỉ cho con đường đi.”
Nghe Chu Cương Liệt nói về Bồ Đề lão tổ, Úc Thái hơi ngạc nhiên, rồi gật gật đầu.
“ Các hạ chắc cũng muốn bái ông ấy làm thầy?”
“ Chính là như vậy, con đường tiên lộ phía trước đầy mơ màng, vị Bồ Đề chính là người hiểu rõ nhất chỉ lối cho ta.” Chu Cương Liệt không phủ nhận, gật đầu nói.
“ Người đi kiếm Bồ Đề lão tổ rất nhiều, nhưng hữu duyên gặp được thì không bao nhiêu, dù có gặp nhưng để ông ấy nhận làm đệ tử còn khó hơn lên trời, ta năm đó vân du khắp nơi như các hạ, vô tình lại gặp được tổ sư đang giảng giải đạo kinh, ta ngồi nghe suốt ba ngày, cuối cùng ngộ ra đạo của bản thân mà đột phá Địa Tiên, đó cũng là cơ duyên lớn nhất của ta.”
“ Bồ Đề lão tổ theo ta được biết sẽ xuất hiện ở Tây Ngưu Hạ Châu, đặc biệt là gần bờ biển Tây Hải, ta đoán ông ấy ở một hòn đảo hải ngoại nào đó, ta cũng chỉ biết có thế thôi, các hạ nếu có duyên sẽ gặp.”
“ Ồ, nhiêu đó là quá đủ rồi, tại hạ đa tạ rất nhiều.” Biết được thêm vài thông tin về Bồ Đề khiến Chu Cương Liệt hết sức hưng phấn.
“ Nếu không có chuyện gì nữa thì tại hạ cáo lui, ở kinh thành ta sẽ triệt để điệu thấp, hai vị cứ yên tâm.” Hắn đứng dậy ra về.
“ Xin cáo từ, nếu rảnh rỗi cứ đến Quan Tinh Lâu uống trà đánh cờ với chúng ta.” Cơ tổ gật đầu.
Chu Cương Liệt cùng Võ Thành Vương rời Quan Tinh Lâu, sau đó cũng từ biệt nhau, Hoàng Báo về dưỡng thương, hắn quay lại khách sạn chuẩn bị luyện đan chỉnh nhan cho Phan Miểu Miểu.
0 bình luận