Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 152: Sở vương trúng kế
Tắm rửa xong xuôi, Chu Cương Liệt dẫn hai tiểu cô nương đi ăn uống thoả thích, còn tầm hai ngày nữa thì mắt Tiểu Điệp sẽ hồi phục, mấy ngày nay nhỏ thuốc đã giúp con bé không còn đau rát nữa.
Tin tức về việc yêu quái lập ra bẫy rập lừa mấy nghìn tu sĩ để luyện huyết đan đã lan truyền rầm rộ khắp nơi, người người phẫn nộ trước sự độc ác của Cáp Mô Quỷ, suýt nữa thì tận diệt giới tu hành của Đế triều và Tần quốc.
Cũng có người rất tò mò về nhân vật có thể đánh giết yêu quái cấp Địa Tiên kia, nói không ngoa người này đã cứu lấy hai nước một bàn thua trông thấy, nếu mấy nghìn tu sĩ nằm lại Vô Phong Cốc, thế cuộc thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn.
Chu Cương Liệt vừa ăn vừa lắng tai nghe, toàn chuyện lông gà vỏ tỏi không có tin tức gì hay.
“ Các ngươi nghe gì chưa, ngày mai Hoàng Hậu sẽ mở đợt phát chẩn.”
“ Tháng nào cũng có một đợt như vậy, Hoàng Hậu đương triều thật là nhân đức bao dung nha.”
Chu Cương Liệt nghe ngóng, theo lời bọn người này nói, Hoàng Hậu mỗi tháng sẽ tổ chức một ngày tự mình dẫn người ra ngoại thành để phát chẩn, bố thí tiền bạc, quần áo, thức ăn cho những người dân nghèo khổ.
Hoàng Hậu này rất được lòng dân chúng, nàng tuy là bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng không cao ngạo khinh thường những kẻ bần hàn.
Chu Lập Đế cũng rất ủng hộ việc làm này của Hoàng Hậu, ra lệnh các quan viên hỗ trợ, thậm chí còn trích từ quốc khố cho nàng làm từ thiện. Điều này khiến dân chúng hết sức ca ngợi công đức của Thiên tử cùng Hoàng Hậu.
“ Nghe nói Hoàng Hậu còn là một giai nhân tuyệt diễm.” Một tên nhỏ giọng nói.
“ Suỵt, ngươi muốn mất đầu hay sao mà lại đi bàn luận nhan sắc của vợ Hoàng Đế?” một tên khác vội bịt mồm đồng bạn.
“ Ừm, Hoàng Hậu đương triều? Xinh đẹp tuyệt diễm, tấm lòng vị tha hay cứu giúp người cơ khổ, chà, ta thấy tò mò về Hoàng Hậu này rồi nha, mai phải đi xem mới được.” Chu Cương Liệt vuốt râu cười đê tiện.
“ Nhưng sao Hoàng Hậu phải tự ra mặt bố thí cho dân chúng nhỉ? Bậc mẫu nghi thiên hạ thường sẽ quản lý hậu cung ít tiếp xúc với bên ngoài mới đúng. Chuyện này cơ bản không nên để Hoàng Hậu tự thân ra mặt, có phát chẩn chỉ cần sai sử các quan viên phía dưới là được, nàng ta ở trong cung thì cần gì dân chúng ca ngợi hay nhớ ơn, chuyện này chắc còn ẩn tình khác”.
Chu Cương Liệt trầm ngâm nghĩ ngợi, Yêu Dục ngồi đong đưa cười nói.
“ Đơn giản thôi, nếu khiến lòng dân thuận theo, khắp nơi ca ngợi thì sẽ tích trữ được công đức, dân càng hướng về Thiên Tử thì quốc vận sẽ lớn mạnh vững bền.”
“ Ừm, ý ngươi nói Hoàng Hậu đây là đại diện Đế vương làm việc thiện củng cố quốc vận?” Hắn liếc nhìn Yêu Dục xác nhận.
“ Quốc vận đáng lẽ nên thu về một mối, nhưng vì Đại Chu chia sẻ quyền lực cho các chư hầu khiến long khí chia cắt, Chu Đế đây là muốn từ việc quy thuận lòng dân để giữ cho mình lực lượng quốc vận hùng hậu hơn, nếu để quốc vận xói mòn thua các chư hầu thì Đế triều sẽ lung lay.” Yêu Dục gật đầu.
“ Ra là vậy, các nước chiến loạn liên miên, quốc vận khắp nơi chuyển dời, Sở quốc đáng lẽ là kẻ có thể tập hợp lòng dân nhất, quốc vận có khả năng lấn áp cả Đại Chu nhưng giờ cũng lao đầu vào chiến tranh, việc Sở vương từ bỏ Liên Hoa Am lập Ngọc Thạch Đảo làm quốc giáo đã khiến lòng dân oán trách, Sở vương đi một nước cờ mất nhiều hơn được.” Chu Cương Liệt vuốt râu nghiền ngẫm, bỗng hắn như nghĩ đến cái gì.
“ Không, Sở vương này trúng kế của Chu Đế rồi, ít ai có thể xác định được quốc vận tồn tại, nhưng tên quốc sư kia thì có thể. Đang lúc nước Sở đứng trên đỉnh cao, lấn áp cả Đế triều, nếu như cứ giữ được bản thổ thì chắc chắn ít lâu sau quốc vận sẽ vượt qua Đại Chu. Ta nghe Đãng Hồng Trần nói Tống gia của Ngọc Thạch Đảo từng qua lại với quốc sư Đại Chu, Ngọc Thạch Đảo đây là muốn dụ dỗ Khương Lộc kia gây chiến, bỏ đi Liên Hoa Am làm dân tâm lay chuyển khiến quốc vận Sở quốc xói mòn. Ngọc Thạch Đảo thực chất là người của Đế triều.”
Yêu Dục vỗ tay, “ Kí chủ thông minh lắm, quả đúng như vậy, ta đã quan sát ngay sau khi Ngọc Thạch Đảo lên làm quốc giáo thì quốc vận nước Sở mất cả một mảng lớn, còn của Đại Chu nhờ tích cực thiện nguyện nên đang từ từ tăng lên.”
“ Đúng là nhà Đế vương đâu đâu cũng là âm mưu, Sở vương mà biết chắc sẽ tức hộc máu mà chết.” Chu Cương Liệt cười lắc đầu. Chuyện này cũng đâu liên quan đến hắn, biết rồi thì thôi.
Hắn dẫn Mạt Ly và Tiểu Điệp về khách sạn, Mạt Ly nói chờ cho Tiểu Điệp sáng mắt trở lại hai đứa mới cùng nhau đi dạo chơi đế đô.
Khi ba người đang trên đường về, phía trước bỗng thấy tụ tập một đám dân chúng đang xôn xao chỉ trỏ, hắn tò mò mở thấu thị nhìn qua, thì ra phía trên cầu có một người đang khóc lóc đứng đó chuẩn bị nhảy xuống.
Dân chúng kẻ bàn tán, vài người đứng ra khuyên nhủ, người muốn tự tử là một phụ nhân, nàng khóc lóc thảm thiết như lê hoa đái vũ, nhón chân lên định nhảy xuống. Nhan sắc người này thường thường không có gì nổi bật, Chu Cương Liệt tính quay đi, bỗng Yêu Dục hiện ra đập vào gáy hắn.
“ Kí chủ mau cứu lấy cô ta, sẽ có chuyện tốt cho ngài.”
“ Hở, cô ta cũng đâu có xinh đẹp, ta tuy dâm tặc nhưng đâu phải loại gái tầm thường nào cũng chơi đâu.” Hắn quay lại ngơ ngác nhìn tiểu tinh linh.
“ Ây dà, kêu ngài cứu thì ngài cứ làm đi, cô ấy không phải tầm thường đâu, cứu cô ấy là một cơ duyên lớn của ngài đó.” Yêu Dục thúc giục hắn.
“ Ồ, được rồi.” Tuy không hiểu gì, nhưng Chu Cương Liệt vẫn tin tưởng hệ thống.
Lúc này, phụ nhân trên cầu đã nhắm mắt, đưa hai tay ra, sau đó rơi tự do xuống lòng sông, đây là con sông lớn bắc ngang qua Đế đô, cung cấp nước cho toàn bộ ngoại thành, nước rất sâu.
Người dân trên bờ tri hô lên, nhưng không ai dám nhảy xuống cứu, Chu Cương Liệt vạch đám đông ra xông đến, tuy có thể dễ dàng dùng pháp thuật để nâng phụ nhân kia lên, nhưng không muốn gây chú ý nên hắn cứ vậy nhảy tùm xuống.
Phụ nhân kia giữa dòng nước chới với một lúc rồi chìm nghỉm, hắn lặn xuống dưới bế thốc lấy nàng ta rồi bơi vào bờ. Hai người cả thân thể ướt nhẹp, nàng ta uống ước khá nhiều nên đã ngất xỉu.
Chu Cương Liệt nhớ tới mấy thủ thuật cứu người chết đuối, hắn đặt tay lên ngực nàng làm động tác ép tim, sau đó tính kề môi hô hấp nhân tạo thì nàng đã nhanh chóng tỉnh, ho sặc sụa ói nước trong người ra.
Nàng nhìn quanh quất, dân chúng đang bu lại xem, có người vỗ tay cho hành động nghĩa hiệp của Chu Cương Liệt.
“ Sao lại cứu tôi, để cho tôi chết đi, huhu.” Phụ nhân được cứu không cảm kích còn trách móc hắn, ôm mặt khóc huhu.
“ Chết có gì tốt, được sống mới là tuyệt nhất, cô đừng có không biết quý trọng mạng sống của mình.” Chu Cương Liệt giọng đầy quan tâm, ánh mắt nghiêm nghị nói.
“ Nhà cô ở đâu? Ta đưa cô về.”
Phụ nhân mặt buồn vời vợi, ủ rũ cuối gằm mặt, “ Không, tôi không có nhà, không có nơi nào về cả.”
“ Ừm, vậy thì tới chỗ tôi ở tạm, tôi có thể giúp được cô.” Hắn chìa tay ra.
Phụ nhân nhìn hắn đầy cảnh giác, tay ôm lấy ngực khẽ lùi lại, Chu Cương Liệt nhíu mày, bộ nhìn mặt hắn gian lắm hay sao, hắn đang đóng vai người tốt rất chi là tốt đó.
“ Thời đại này nam nữ thụ thụ bất tương thân, kí chủ vừa gặp phụ nữ đã đòi đưa người ta về nhà mình ai mà không đề phòng.” Yêu Dục cốc đầu hắn.
Đúng lúc này, Mạt Ly dắt Tiểu Điệp đi tới, “ Chủ nhân, ngài ướt hết rồi kìa, mau về thôi.” Mạt Ly níu tay hắn.
“ Chờ một chút.” Hắn xoa đầu nàng rồi quay sang phụ nhân kia, ánh mắt đầy tha thiết chân thành.
“ Cô không có chỗ để đi thì cứ đi theo tôi, cô thấy đó, tôi còn hai đứa nhỏ, sẽ không làm gì cô đâu, về chỗ tôi rồi kể cho tôi nghe mọi chuyện, tôi sẽ có cách giúp đỡ cô.”
Lời hắn nói ra như tiên âm vang vào đầu cô gái, nàng bỗng chốc sinh ra hảo cảm và tin tưởng, Mạt Ly thấy thế, để Tiểu Điệp cho Chu Cương Liệt ôm, bản thân thì chạy đến níu lấy tay người phụ nữ.
“ A di, chủ nhân của ta không phải người xấu đâu, ông ấy rất tốt, người nhìn đi, cả ta và Tiểu Điệp kia đều là người số khổ được ông ấy cưu mang giúp đỡ, người của a di ướt hết rồi, mau về cùng chúng ta đi.”
Thục phụ ngẫm nghĩ một hồi rồi thở dài, “ Được.” Nàng đáp lời, Mạt Ly vui vẻ níu lấy một bên tay của nàng kéo đi.
Chu Cương Liệt gật đầu hài lòng với con bé, hắn ôm Tiểu Điệp đi trước, Mạt Ly dắt phụ nhân kia theo sau cứ thế trở về khách sạn.
0 bình luận