Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 151: Đến Vương Thành
Lúc này, trong cơ thể Hồng Loan bỗng dâng lên luồng sáng, nó phát ra tại đan điền của nàng, sau đó lan toả khắp cơ thể.
“ Nương tử, nàng bị sao vậy?” Quan Tùng hốt hoảng đỡ lấy vợ.
“ Thiếp không biết, cơ thể thiếp tự nhiên nóng quá.” Nàng nhắm chặt mắt, trong người nàng như có cái lò thiêu đốt, mồ hôi đổ đầm đìa.
“ Để ta xem.” Chu Cương Liệt đưa ngón tay điểm vào mi tâm của Hồng Loan, quan sát thể nội.
“ Ừm, không sao, là chuyện tốt, dược tính của viên đan dược kia quá kinh khủng, nó giúp cô ấy sống lại mà vẫn còn thừa quá nhiều năng lượng, ta sẽ hỗ trợ cô luyện hoá số lực lượng này.” Hắn bình thản giải thích, nghe hắn nói, hai người dần yên tâm lại.
Chu Cương Liệt lấy ra dương căn đan bảo Hồng Loan uống vào, rồi nàng ngồi xếp bằng xuống, hắn thì đặt tay phía sau lưng dùng chân khí giúp nàng khai thông kinh mạch.
Từng dòng chân khí ấm áp ôn nhuận chạy dọc thân thể, khai dòng cho số dược lực dư thừa tại đan điền, cộng với Dương căn đan giúp nàng tăng phúc tuổi thọ, cái thiện thể chất, loại bỏ những tạp chất bất lợi ra.
Khí tức của Hồng Loan một đường kéo căng lên, từ Kim đan hậu kì lên Nguyên Anh, dược tính bắt đầu ôn dưỡng khiến nguyên anh lớn nhanh, đến mức độ tuyệt đối, nguyên anh tiến hành lột xác thành thần anh.
Tu vi Hồng Loan tiếp tục tăng đến Hoá Thần trung kì mới có dấu hiệu chậm lại. Quan Tùng đứng một bên mà há hốc mồm. Nương tử của hắn một hơi từ Kim đan đột phá đến Hoá Thần trung kì, đây là kì tích chưa từng nghe ai nói đến.
Chu Cương Liệt thu tay lại, Hồng Loan vẫn ngồi yên làm quen với tu vi của mình.
“ Tiền bối, đây... đây là?” Quan Tùng đổi cách xưng hô, lắp bắp hỏi.
“ Coi như cơ duyên nghịch thiên của cô ấy đi, viên đan dược giúp phục sinh kia có dược tính đủ để hồi sinh cả một Địa Tiên, dùng nó để phục sinh người Kim đan cảnh là quá dư thừa, dược lực còn sót lại tồn đọng trong cơ thể khiến đan điền cấp độ Kim đan của cô ấy không chứa nổi. Ta đã dùng chân khí cộng với đan dược phụ trợ giúp cô ấy khai thông mạch môn, tăng cường thể chất. Cô ấy chỉ cần thuận thế lợi dụng số dược lực ấy để gia tăng cảnh giới. Nó đủ để cô ấy một hơi đột phá đến Hoá Thần.”
Quan Tùng nghe Chu Cương Liệt nói mà vui mừng khôn xiết, không ngờ nương tử mình sau đại nạn được phục sinh lại còn nhận được cơ duyên khủng như vậy, tất cả là nhờ ơn vị ân nhân này, hắn càng quyết chí phải đi theo người này báo đáp ơn tình.
Hồng Loan mở mắt ra, nghe Chu Cương Liệt nói cũng hết sức mừng rỡ, tuy nàng được sống lại nhưng vẫn là Kim đan hậu kì, nếu nàng tiếp tục cố gắng tu hành với tư chất yếu kém của nàng thì có khi cũng không bao giờ đột phá nổi.
Phu quân của nàng sau hai trăm năm đã lên đến Tán Tiên hậu kỳ, chuẩn bị bước vào tầng thứ cao nhất phàm giai rồi, tuổi thọ cũng sẽ rất dài, nếu nàng vẫn cứ ở Kim đan làm bình hoa di động, tuy sẽ được hạnh phúc bên cạnh hắn nhưng nàng sẽ sớm già đi và một lần nữa nằm trong quan tài.
Nàng không cam tâm, bản thân nàng khi bước lên con đường tu tiên cũng là một bầu nhiệt huyết, kết duyên cùng Quan Tùng, hai người cùng cố gắng, nàng cũng từng là người rất háo thắng, nhưng vì tư chất không đủ khiến nam nhân của nàng dần bỏ xa khiến nàng lo sợ một ngày mình sẽ thành gánh nặng của phu quân, vì vậy nàng mới bất chấp để đột phá dẫn đến tử vong.
Hiện tại may mắn được sống lại, lại nhân hoạ được phúc một mạch lên đến Hoá Thần, nàng đã lấy lại được tự tin, tất cả là do người đàn ông cao lớn mày ban cho, cũng giống như Quan Tùng, Hồng Loan hết sức cảm kích Chu Cương Liệt, nguyện cùng phu quân đi theo phò tá hắn.
“ Ừm, tuy nương tử của ngươi đã sống lại, còn đột phá đến Hoá Thần, nhưng cũng vì thế mà dẫn đến căn cơ không ổn định, ngươi là Tán Tiên, tất nhiên biết cách để hướng dẫn cô ấy làm quen với cảnh giới bản thân, hai người tiếp theo nên đi với ta một thời gian, ta cần xem xét có nguy cơ tiềm ẩn hay sự cố gì không, đồng thời giúp cô ấy tiếp tục nâng cao tư chất để nhanh chóng bắt kịp ngươi.”
Chu Cương Liệt gian trá bịa ra một tràng lý do để giữ cặp phu thê này bên cạnh mình, hai người thì tin tưởng hắn vô cùng, gật đầu đồng ý ngay.
“ Ân công đã có ơn để phu thê tôi tái hợp, như tôi đã nói, ngài cứu được cô ấy thì cái mạng này thuộc về ngài, tôi sẽ theo ngài đi bất cứ đâu.”
“ Tiểu nữ cũng vậy, phu quân đi đâu tôi sẽ đi theo đó.” Hai vợ chồng đồng lòng cúi đầu.
“ Không cần phải vậy, ta chỉ muốn cẩn thận quan sát xem nương tử ngươi có gặp biến chứng gì sau khi phục sinh không thôi, một thời gian nữa nếu ổn thì các ngươi cứ tự do mà đi, ta cũng không cần tùy tùng.” Chu Cương Liệt lắc đầu nói.
“ Mọi sự nghe ân công sắp xếp.” Quan Tùng nói.
“ Ừm, tiếp theo ta tính đi kinh thành dạo chơi, các ngươi cứ việc đi theo.” Hắn bế lấy Mạt Ly và Tiểu Điệp rời khỏi động phủ, vợ chồng Quan Tùng theo sau.
Biết được Bồ Đề tổ sư tại Tây Ngưu Hạ Châu, hắn cũng không vội tìm kiếm, định đi đến xem kinh thành Đại Chu sẽ như thế nào, kiếm vài nàng tình nô, chờ Tiểu Điệp chữa khỏi.
Chu Cương Liệt đằng vân lên cao, sợ Quan Tùng không đuổi kịp nên cùng cho vợ chồng hắn đi ké, ngũ sắc tường vân bay vút về phía đế đô Đại Chu.
Hồng Loan sau hai trăm năm đắp chiếu như một cô thôn nữ ngơ ngác, nàng được Quan Tùng ôm eo cưỡi mây, lúc nàng chết cũng chỉ là Kim Đan nhỏ nhoi, cưỡi phi kiếm bay tà tà ở dưới thấp thì còn được, đây là lần đầu nàng được bay cao và xa như vậy, cảm giác tự do tự tại cưỡi mây khiến nàng rất phấn khởi ao ước.
Vì Chu Cương Kiệt bay hết tốc lực nên chỉ một ngày sau đế đô đã hiện ra trước mắt, quả là nơi Thiên tử nắm trùm thiên hạ ngự trị, kinh thành so với Thành Đô của Sở quốc còn lớn rộng hơn. Nội tình của một Đế triều do thần tiên giúp đỡ lập nên đâu phải là nhỏ, tuy với chính sách chia cắt quyền hành cho các phiên vương khác họ dẫn đến Đại Chu dần sa sút mất đi thực quyền, nhưng vẫn không ai dám ngu ngốc động vào đòi phế bỏ.
Đế Đô của Đại Chu gọi là Vương Thành, cũng như kết cấu của các toà đại thành khác, nó chia làm ngoại thành, nội thành và Hoàng cung. Phía ngoài tường thành mấy dặm còn có nhiều huyện trấn phồn vinh.
Quân chủ hiện tại là Chu Lập Đế, tên húy là Cơ Tường Long, cũng như các đời vua Chu khác, ông ta chỉ ngồi tại Đế Đô cai quản chư hầu, hằng năm thu về thuế khoáng, mọi chuyện triều chính đều có văn võ bá quan hỗ trợ, Võ Thành Vương nắm binh quyền, quốc sư cùng thái sư quản lý nội chính.
“ Ừm, trong Đế Đô này ngoạ hổ tàng long nha, có khí tức của rất nhiều tu sĩ, Tán Tiên có bốn người, Địa Tiên hai người, trong đó có một Địa Tiên đỉnh phong.” Yêu Dục khẽ cảm giác quan sát toàn bộ Vương Thành rồi nói với Chu Cương Liệt.
“ Chính vì những tu sĩ tồn tại như vậy bảo vệ Đại Chu nên các chư hầu chỉ dám thôn tính nhau chứ chưa ai dám đánh lên đầu Thiên tử.” Chu Cương Liệt trầm ngâm.
Hắn chọn một khách sạn sang trọng tại ngoại thành để ở, Quan Tùng và Hồng Loan cũng thuê một phòng sát bên.
Hai người này hình như có rất nhiều chuyện để tâm sự nên vội cáo từ hắn đi lên phòng, Chu Cương Liệt sau mấy ngày ở ngoài cũng mỏi mệt, dẫn hai cô nương lên lầu, gọi nước tắm, rồi bế cả hai vào ngâm mình.
Tiểu Điệp mấy ngày nay liên tục bị chủ nhân sờ mó nắn bóp nên đã sớm quen, mặc kệ hắn giở trò.
0 bình luận