Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 150: Sống lại
Lấy Chu Cương Liệt dẫn đầu, cả đám tu sĩ rời khỏi hạp cốc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Từng người chắp tay hướng hắn cảm tạ rồi rời đi.
“ Đạo hữu, xin cáo từ, khi nào tới Đại Chu hãy đến tìm ta, lão phu sẽ thiết đãi nhiệt tình.” Hoàng Báo ngồi trên ngựa cười hào sảng rồi bay đi.
Lần lượt Lý Chấn Phong và Tửu Tán Nhân cũng tiến lên chào từ biệt, ở đây chả có cái khỉ khô gì lại còn suýt chết khiến họ không muốn nán lại lâu.
Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển cũng chắp tay hành lễ, mời hắn có dịp hãy ghé Tần quốc sẽ tiếp đãi chu đáo rồi liếc nhau, mỗi người một hướng rời đi.
Chu Cương Liệt cũng không vội dùng vũ lực thu phục hai nàng, Tần quốc cũng thuộc về Tây Ngưu Hạ Châu, là điểm mà hắn chắc chắn đi qua, bây giờ đã tạo ấn tượng tốt đối với hai mĩ nhân, vài bữa thuận đường ghé thăm là được.
Hắn chỉ chú ý một thân ảnh khá cô đơn lưng vác quan tài lầm lũi đi, Liệm Quan Nhân chỉ chắp tay chào hắn rồi xuống núi, thở dài não nề.
“ Nữ tử trong quan tài là gì của ngươi?” âm thanh phía sau hỏi khiến người này dừng bước.
“ Là thê tử của tại hạ, cảm tạ các hạ đã cứu giúp, nếu không ngay cả xác cô ấy ta cũng không giữ lại được.” Liệm Quan Nhân cúi đầu ánh mắt buồn bã.
“ Người đã chết vì sao không chôn cất? Có thể kể cho ta nghe chuyện của ngươi được hay không? Biết đâu ta có thể giúp ngươi gỡ rối.” Chu Cương Liệt nghiêm túc hỏi.
Nghe hắn nói thế, trong lòng Liệm Quan Nhân mang chút hi vọng le lói, thở dài kể lại.
“ Ài, chuyện này cũng không có gì phải giấu, tại hạ tên thật là Quan Tùng, thê tử là Hồng Loan, chúng ta gặp và lấy nhau khi cả hai chỉ là hai Luyện khí nhỏ nhoi.
Từ đó kết thành đạo lữ cùng nhau tu hành, du ngoạn thiên hạ, nhưng dần dần, do vấn đề tư chất và thiên phú, ta tu hành như nước chảy mây trôi nhanh chóng đột phá, còn cô ấy khá là trắc trở, liên tục gặp bình cảnh.
Lúc ta đạt đến Hoá Thần cảnh, cô ấy chỉ mới chật vật ở Kim Đan hậu kỳ không thể tìm được cách lên Nguyên Anh. Đối với ta thì nàng ấy dù có là phàm nhân đi nữa cũng không sao, ta vẫn yêu thương chở che cho nàng.
Nhưng tâm lý nàng lại muôn phần tự ti, cho rằng mình ngu dốt không xứng với ta, luôn tìm cách đột phá đuổi theo bước chân ta.
Cho đến một ngày nàng bất chấp hậu quả xấu mà cố gắng đột phá Nguyên Anh, ta lúc đó đang bế quan lên Hoá Thần trung kì nên không hay biết.
Cuối cùng nàng đột phá thất bại, kim đan vỡ nát, phản phệ khiến linh hồn nàng tan vỡ. Khi ta phát hiện ra thì xác nàng đã nguội lạnh, chỉ còn một sợi tàn hồn nhỏ vì chấp niệm mà bám trụ.
Ta không cam lòng, không muốn mất nàng, nàng vẫn có thể sống, ta tìm một cỗ quan tài linh mộc cùng các dược liệu có khả năng nuôi dưỡng thi thể không bị mục rữa. Sau đó ta mang nàng đi khắp nơi, tìm phương cách cứu chữa, ở đâu có thiên tài địa bảo ta đều đến, nhưng đã qua hai trăm năm, ta cũng đã lên tới Tán Tiên hậu kỳ nhưng vẫn vô dụng không thể cứu được nàng.
Ta tu hành không vì thành tiên, chỉ muốn ở lại trần gian tìm được cách để nàng sống lại.”
Nghe qua câu chuyện cảm động của Liệm Quan Nhân, Chu Cương Liệt gật gù, quả là một tình yêu đẹp tuyệt vời, đầy bi thương và đau khổ.
“ Ta có cách có thể cứu được cô ta.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng vào tai Liệm Quan Nhân như sét đánh.
“ Các hạ... nói gì?” hắn sợ mình nghe lầm, hỏi lại.
“ Ta nói ta có phương pháp có thể khiến nàng sống lại.” Hắn bình thản nhắc lại, Liệm Quan Nhân vội nhào đến bất chấp đây là Địa Tiên, nắm vai hắn lắc lắc.
“ Thật sao? Các hạ nói thật sao?” tâm trạng tên này rối bời, vừa mừng vừa lo.
“ Ngươi bình tĩnh, ta quả là có phương pháp cứu sống, chỉ cần thể xác không bị tổn hại, hồn phách tại dương gian còn tồn tại là có thể cứu.” Chu Cương Liệt trấn an, Liệm Quan Nhân nghe hắn nói mà vui mừng quá đỗi, thể xác nương tử hắn bảo quản rất kĩ, tàn hồn vẫn còn nằm bên trong được hắn dùng các loại thiên tài địa bảo kiếm được ôn dưỡng.
“ Nếu các hạ làm được, cái mạng này của ta về sau sẽ thuộc về ngài, quyết không nuốt lời.” Liệm Quan Nhân quỳ gối chắp tay lập lời thề.
“ Ta cảm động tình cảm của hai người nên mới giúp, đừng nói đến công lao hay đền ơn nữa.” Chu Cương Liệt đỡ hắn dậy.
Các tu sĩ đã rời đi hết, chuyện yêu loại âm mưu ngày hôm nay chắc chắn sẽ sớm được truyền ra, hắn dẫn theo Mạt Ly và Tiểu Điệp tới một động phủ tự nhiên gần đó, Liệm Quan Nhân cũng đi theo.
“ Mau mở nắp quan tài.” Chu Cương Liệt phất tay chỉ đạo, Liệm Quan Nhân làm theo. Cỗ quan tài bằng linh mộc được mở ra, bên trong là một nữ tử nhan sắc diễm lệ, tóc búi kiểu phụ nhân, thân thể được bọc lại trong tấm vải tẩm dược liệu giữ xác, khuôn mặt trắng tái nhợt, nhìn nàng giống như đang ngủ ngon.
Chu Cương Liệt đến gần quan sát, đúng là thi thể rất hoàn chỉnh, trong thức hải vẫn còn sót lại một luồng tàn hồn mỏng manh. Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một khoả đan dược, thứ này hắn đã quay ra được từ lâu, tên nó là Lập mệnh đan, đối với hắn thì thứ này vô dụng, nhưng đối với tu sĩ từ Địa Tiên trở xuống nó như cái mạng thứ hai.
Công dụng của nó là cứu chữa người đã chết, từ Địa Tiên trở xuống, chỉ cần thân xác hoàn chỉnh, nếu còn tàn hồn thì càng tốt, nó sẽ giúp khôi phục cả thể xác lẫn hồn phách.
Đan dược này căn bản trừ Thái Thượng Lão Quân ra không ai luyện được nên phàm giai hoàn toàn không ai biết đến, hắn đưa tay sờ lên cánh môi của nữ tử, tuy hơi tái nhợt nhưng vẫn rất mềm, sau đó vạch miệng nàng ra bỏ viên Lập mệnh đan vào.
Liệm Quan Nhân không hề để tâm việc Chu Cương Liệt động chạm thê tử, chỉ chăm chăm chú ý đến chuyện nàng sống lại được hay không.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, dược tính thẩm thấu vào cổ họng, bên ngoài có thể thấy một ánh vàng loé sáng từ ngực nàng rồi lan khắp toàn thân.
Tàn hồn trong thức hải được một dòng nước mát ôn dưỡng, kinh mạch gân cốt được nối lại, máu huyết sinh sôi, nội tạng tươi mới. Sau khi linh hồn được bổ khuyết thành công, dược tính còn lại xâm nhập vào từng tấc tế bào.
“ Hít... phù... thình thịch....” Tiếng hít thở, tiếng nhịp tim đập, mọi người đều im lặng nghe rõ, mi mắt nàng giật giật, những đầu ngón tay bắt đầu cử động.
Rồi đôi mắt nàng từ từ hé mở, Chu Cương Liệt né ra một bên, Quan Tùng run run đi đến gần, nữ tử ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, rồi cười híp lại, môi mở ra dịu dàng nói, “ Tướng công.”
Thời khắc này như ngừng lại, Quan Tùng đôi mắt đầy lệ nóng, hai tay run run sờ vào mặt thê tử, hắn sợ đây là giấc mơ, hai trăm năm, ròng rã hai trăm năm hắn mới nghe lại giọng nói đầy yêu thương đó của nàng.
“ Hồng Loan, nàng sống lại rồi, cuối cùng nàng cũng đã sống lại với ta rồi.” Hắn nhào đến ôm thân thể nàng vào lòng.
“ Thiếp xin lỗi, thiếp quá hấp tấp khiến chàng đau khổ như vậy, đã qua bao lâu rồi?” Nữ tử tên Hồng Loan cười dịu dàng, nước mắt nàng cũng tuôn rơi.
“ Đã hơn hai trăm năm kể từ khi nàng gặp nạn rồi.”
“ Chàng đã già đi nhiều rồi, sao lại không biết chăm sóc mình như thế.” Hồng Loan nhìn kĩ thân thể trượng phu, năm xưa hắn phong trần tuấn lãng, có rất nhiều nữ nhân muốn theo đuổi, bây giờ trông như một trung niên, mặt mũi râu ria, áo quần luộm thuộm.
Nàng nhìn qua, thấy Chu Cương Liệt đang ngồi nhỏ mắt cho Tiểu Điệp.
“ Vị này là.” Nàng ngơ ngác hỏi, Quan Tùng vừa cởi bỏ tấm áo liệm cho thê tử, kéo nàng ra khỏi quan tài, hắn vẫn thường xuyên thay y phục cho nàng nên bên trong nàng vẫn có mặc bộ áo vải trắng.
“ Đến đây, vị này là người mà chúng ta phải mang ơn suốt kiếp, ông ấy đã dùng tiên dược để cứu nàng về với ta.” Quan Tùng kéo Hồng Loan tới, kể hết toàn bộ sự tình, sau đó hắn quỳ cả hai chân xuống, cúi lạy.
“ Đa tạ ơn cứu mạng của ân công, như tôi đã nói, cứu được thê tử dù làm trâu làm ngựa cho ngài tôi cũng chịu.”
Hồng Loan cũng ôm cánh tay trượng phu quỳ xuống, “ Tiểu nữ Hồng Loan cảm tạ ơn tái tạo của ân nhân.”
“ Ài, hai người mau đứng dậy, ta cảm động với tấm chân tình và sự chung thủy của hắn nên mới ra tay, đừng quỳ nữa.” Chu Cương Liệt vẻ mặt cương trực đỡ lấy hai vợ chồng kéo dậy.
Hắn nhìn Hồng Loan một lượt, nữ tử này không đẹp theo kiểu kinh diễm như hai nàng tiên tử lúc nãy, nàng mang một nét mộc mạc bình dị như một cô thôn nữ đã có chồng.
Tóc búi kiểu phụ nhân, khuôn mặt thanh lệ, nét đoan trang thục nữ, vì nàng chết lúc đang độ tuổi trẻ nên vẫn giữ được làn da căng mịn, sống mũi cao, đôi môi đã lấy lại huyết sắc đỏ mọng. Váy áo nàng mặc khá đơn bạc, cặp ngực no đủ phồng lên, vòng tiếu yêu thon thả, bờ mông tròn lẳn.
Chỉnh thể nàng như một nữ nhân vừa lấy chồng, nét dịu dàng thục nữ rõ rệt. Hắn nhìn mà mê mẩn, Quan Tùng yêu nàng đến như thế, không biết tình yêu của nàng dành cho hắn có đủ hay không, cái này cần Chu Cương Liệt đứng ra nghiệm chứng, hê hê.
0 bình luận