Chương 149: Cứu tinh giáng xuống

Bên dưới Vô Phong Cốc, mấy nghìn tu sĩ đang khổ cực chống chịu, đại trận này loé lên từng cỗ quang mang màu tím hút lấy chân khí và cả sinh cơ của tất cả mọi sinh vật bên trong. Đã có hơn hai trăm kim đan cảnh nhỏ yếu bị hút chỉ còn cái xác khô, máu huyết toàn bộ được dồn hết vào mắt trận, các tu sĩ khác cũng đang ngắc ngoải chờ chết. Mười mấy vị Tán Tiên thì còn đỡ, dù sao họ sinh mệnh lực và chân khí nhiều hơn so với các tu sĩ khác, nhưng vẫn bị áp lực do đại trận cấp Địa Tiên ép cho không cử động nổi. “ Võ Thành Vương, ngài có cách nào phá khốn hay không, cứ như vậy chúng ta không sớm thì muộn sẽ bị giết sạch.” Lý Chấn Phong sốt ruột hướng Hoàng Báo hỏi. “ Lão phu đã thử mọi cách, đây là trận pháp do Địa Tiên lập nên, thậm chí là Địa Tiên trung hoặc hậu kỳ, trừ phi có Địa Tiên ngang cấp với tên Cóc kia tới phá giải, còn không thì chỉ có nước chịu chết.” Hoàng Báo chống thương giữ mình đứng vững nói. Tửu Tán Nhân ngồi tựa đầu vào tảng đá, muốn nhấc tay nâng bầu rượu uống cũng không được. Liệm Quan Nhân hai tay ôm chặt lấy quan tài vào lòng, ánh mắt vừa đau đớn vừa không cam lòng. Tình cảnh của Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển hết sức buồn cười, hai nàng ghét nhau như chó với mèo, gặp nhau chỉ có đánh và chửi, nhưng dưới uy áp của đại trận, các nàng cơ thể không cựa quậy được vô lực ngã tựa lưng vào nhau. “ Yêu nữ, mau tránh xa ta ra.” Tần Mộ Uyển gắt lên. “ Làm như ta muốn chạm vào ngươi lắm vậy, đồ giả tạo, ngươi mới phải né xa ta ra đó.” Vương Nhã Khuê cũng chanh chua đốp chát lại. Hai nàng một người là cô tổ của Hắc Nha Tông, một người là Đại cung chủ của Huyền Nữ Cung. Hai môn phái cùng nằm ở Tần quốc, xưa nay đối lập nhau. Hắc Nha Tông là tổ chức sát thủ, tình báo lớn nhất, cách hành xử hết sức bí ẩn, xem tiền tài là trên hết, chỉ cần bỏ ra cái giá đủ lớn có thể nhận được bất cứ tình báo nào, ám sát bất cứ ai. Huyền Nữ cung là môn phái lớn mạnh từ khi Đại Chu lập quốc, chỉ thu nhận nữ đệ tử có tư chất và đạo đức tốt, bởi vậy họ rất kén chọn, trên dưới cả cung cũng chi tầm trăm người. Hai tông môn tranh giành nhau để làm quốc giáo của Tần quốc, cuối cùng Tần vương chọn Huyền Nữ Cung. Vương Nhã Khuê cũng vì vậy mà tức giận cho rằng Huyền Nữ Cung được Tần vương ưu ái vì Tần Mộ Uyển dùng nhan sắc dụ hoặc quân vương. Nàng đi khắp nơi rêu rao Tần Mộ Uyển là đồ giả tạo, kĩ nữ bán cơ thể mình cho Tần vương để được lập giáo, nói xấu Huyền Nữ Cung là hậu cung của Tần quốc, nữ nhân ở đó bên ngoài tỏ ra mình thanh cao thoát tục như tiên nữ nhưng thật ra chỉ là một đám hồ ly tinh lẳng lơ. Tần Mộ Uyển cũng vì thế mà rất ghét yêu nữ này, hai người gặp nhau là lại đòi đánh đòi giết, cả hai đang chạy đua xem ai đột phá Địa Tiên trước, kẻ đột phá sau xác định sẽ bị người kia đuổi giết không thương tiếc. Bởi vậy mà nghe tin có tiên bảo là hai người cùng chạy đến, nắm được tiên bảo trong tay thì người kia chỉ có con đường chết. Ai ngờ tiên bảo đâu chưa thấy đã bị lừa vào tròng sắp sửa mất mạng. “ Ngươi dựa sát như vậy làm gì?” Vương Nhã Khuê bất mãn nói. “ Làm như ta muốn dựa ngươi lắm vậy, ta cầu cho ngươi mau bị đại trận hút chết đi ta sẽ đem xác ngươi về Tần quốc lột truồng ra treo trên cổng Vương đô.” Tần Mộ Uyển cay độc trù ẻo. “ Ngươi làm như ta chết thì ngươi có thể thoát được vậy, nếu ngươi chết trước, ta sẽ đem xác ngươi về luyện thành âm thi rồi cho nam nhân cả thiên hạ này chơi, xem ngươi còn làm tiên nữ thanh khiết được không.” Vương Nhã Khuê đốp chát lại. Mấy tu sĩ ở đây mắt chữ O mồm chữ A nghe hai vị mĩ nhân đẹp như tiên giáng trần lại phát ra những lời đầy độc địa như vậy, họ rùng mình, hai bà nương này đều là kẻ độc ác, tuyệt đối đừng đắc tội. Lại có thêm hơn trăm người bị đại trận luyện hoá, xác chết ngã xuống lớp lớp, các tu sĩ tuyệt vọng sầu thảm, có kẻ khóc lóc như con nít. Lúc này, bỗng có vài thứ gì đó từ trên cao xuyên qua vách ngăn đại trận lộp độp rơi xuống. “ Cái gì đây?” Tửu Tán Nhân nhìn chăm chú. “ Thịt xông khói hả, sao lại có thịt nướng khét lẹt rơi xuống đây?” Lý Chấn Phong ngơ ngác. Hoàng Báo nheo mắt nhìn, thứ hắn thấy là cái đầu đầy mụn cóc ghẻ lở cháy đen thui, hắn ngờ ngợ rồi la lên. “ Con mẹ nó không phải thịt nướng, là tên người cóc Cáp Mô Quỷ kia, hắn chết rồi.” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê không còn để ý đối thủ sau lưng nữa, liếc ngang nhìn đống thịt cháy khét dưới đất. “ Đúng thật là tên Cáp Mô Quỷ, hắn đây là bị sao?” “ Chắc là làm chuyện ác, bị thiên lôi đánh tan xác rồi.” Hai nàng thay phiên nhau nói. “ Sao tên này chết rồi mà trận pháp vẫn tiếp tục duy trì? Không có người giữ trận đáng lẽ nó phải sụp đổ rồi chứ?” Tửu Tán Nhân mặt già khó chịu hỏi. “ Thủ đoạn cấp độ Địa Tiên làm sao mà ngờ được, hừ, phen này có khi cả đám chúng ta đồng quy vu tận với con Cóc này rồi.” Lý Chấn Phong thở dài ảo não. Đúng lúc này, Chu Cương Liệt hai tay bế hai tiểu cô nương từ từ xuyên qua đại trận đáp xuống. “ Ây dô, tập trung đông đủ quá nhỉ?” Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi cà khịa. Mạt Ly và Tiểu Điệp được hộ tráo bảo vệ không bị đại trận tác động mảy may, cô nàng Mạt Ly vừa được thả xuống đã chạy đến đạp lên xác cháy đen của Cáp Mô Quỷ mấy phát. “ Hừ hừ, này thì dám hù doạ ta, này thì dám đòi ăn thịt tỷ muội ta.” Đám tu sĩ đang kiệt quệ chống đỡ đại trận cũng phải ngớ người nhìn ba người vừa đáp xuống. “ Đạo hữu, Cáp Mô Quỷ là do ngươi giết sao?” Hoàng Báo là người bình tĩnh nhất, cất giọng hỏi. Chưa đợi Chu Cương Liệt trả lời, Mạt Ly đã đại diện nói, “ Tất nhiên là do chủ nhân giết rồi, tên cóc cọt thối này ăn một hơi hết hai chục người chưa đã, còn muốn ăn tỷ muội ta, bị chủ nhân nướng cháy đen thui rồi.” Tiểu Điệp tuy không nhìn thấy gì cũng ba phải gật mạnh đầu, “ Đúng đúng, chủ nhân là mạnh nhất.” Nhìn cái xác cháy đen chia năm xẻ bảy, lại nhìn phong phạm Chu Cương Liệt đầy uy nghi chính khí, mọi người ở đây tự dưng có cảm giác tin tưởng. “ Đạo hữu, ngươi có thể giết Cáp Mô Quỷ, chứng tỏ cũng là Địa Tiên, xin hãy giúp chúng tôi phá đại trận này, tôi và cả Đại Chu nợ ngài một ân tình lớn.” Hoàng Báo mặt già đổ mồ hôi nói. “ Xin tiền bối cứu giúp, chúng ta ghi khắc ơn tái tạo này suốt đời.” Lý Chấn Phong giọng tha thiết nói. Các tu sĩ khác đều nhao nhao cầu xin, nghĩ mà nổi da gà, vị đại hán cao lớn tối qua còn ngồi nướng thịt tay bế hai tiểu cô nương lại là đại năng cấp bậc Địa Tiên, may mà trước đó chưa ai đắc tội gì với ông ta. Chu Cương Liệt nhìn qua một lượt, hai tiên tử xinh đẹp một trắng một đen đang dựa lưng vào nhau ánh mắt ngập tràn hi vọng nhìn hắn. Hắn đứng thẳng, bộ dáng muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu, “ Được.” Gắn sờ tay xuống đất, cảm nhận vị trí mắt trận, nãy giờ nó đã nuốt hơn ba trăm tu sĩ, máu huyết gộp lại tụ thành viên đan. Hắn nâng trảo gãy nhẹ, từ dưới lòng đất một quả cầu máu bay lên rơi vào tay hắn. “ Hừ, yêu nghiệt dùng máu huyết tu sĩ để luyện huyết đan, tội ác tày trời.” Lông mày hắn khẽ nhíu, làm bộ dáng chính khí oai vệ, bàn tay khẽ bóp, quả cầu máu tan thành tro bụi. Đại trận bị hủy, ầm ầm sụp đổ, các tu sĩ một đám ngã quỵ xuống thở dốc, những người cảnh giới cao chút miễn cưỡng đứng được. “ Phù, thoát nạn rồi.” “ Hoan hô, ta còn sống.” “ Con mẹ nó đồ cóc xấu xí, lão tử đạp chết ngươi.” “ Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.” Đám tu sĩ người thì vui sướng khi còn sống, kẻ cay cú hướng đống thịt khét của Cáp Mô Quỷ mà đạp, kẻ thì quỳ xuống liên tục tạ ơn. Tửu Tán Nhân nâng bình rượu lên uống một ngụm thở phào nhẹ nhõm, Liệm Quan Nhân vuốt ve cái quan tài âu yếm rồi vác ra sau lưng, Lý Chấn Phong điềm đạm chỉnh sửa mái tóc hơi rối của mình. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê trút được gánh nặng, mềm oặt dựa lưng thở một hơi, nhưng chợt nhớ phía sau là kẻ thù không đội trời chung, hai nàng đứng phắt dậy lườm nhau đề phòng. Các Tán Tiên do Hoàng Báo cầm đầu tiến đến chắp tay khẽ cúi, “ Đạo hữu công đức vô lượng, có lòng bao dung cứu vớt chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm tạ.” Chu Cương Liệt gật gật đầu, “ Giúp người trong cơn hoạn nạn là chuyện nên làm thôi mà, mọi người cùng là tu sĩ với nhau, các vị đừng quá đa lễ.” Hắn đâu cần bọn đực rựa này cảm kích, chỉ cần hai mĩ nhân kia là đủ, hắn len lén nhìn, Tần Mộ Uyển ánh mắt lấp lánh ánh sao nhìn hắn đầy kính phục, Vương Nhã Khuê xưa này thanh lạnh ác độc chưa từng xem ai vào mắt nhưng khi nhìn hắn cũng đầy sự dịu dàng không liếc xéo như nhìn người khác. Chu Cương Liệt để ý tên Liệm Quan Nhân kia nãy giờ cứ ôm khư khư cỗ quan tài mà âu yếm, hắn lén dùng thấu thị quan sát bên trong. “ Ồ, ra là vậy.” Bên trong là thi thể một nữ tử rất chi là xinh đẹp, chắc là vợ hoặc người yêu của tên này, thi thể được bảo dưỡng rất kĩ, nhìn qua cứ như người đẹp nằm ngủ chứ không phải tử thi. Hắn âm thầm cười gian xảo.
0 bình luận
aaa