Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 147: Bẫy rập
Đến chiều hôm đó, đã có hơn mười Tán Tiên từ trung đến hậu kì có mặt, tu sĩ bên ngoài quan sát rất đông. Chu Cương Liệt đảo mắt nhìn quanh, hơi thất vọng, hắn đã dùng thần thức kiểm tra, không có Địa Tiên nào có mặt cả.
“ Quái lạ, tin đồn tiên bảo không làm những tên cấp bậc Địa Tiên quan tâm sao?” Hắn tự hỏi.
“ Đây là luật bất thành văn của tu sĩ phàm giai, Địa Tiên là đẳng cấp tối đỉnh nhân gian, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, họ sẽ không ra mặt, sẽ chỉ để Tán Tiên trở xuống tranh đoạt, chỉ khi nào Tán Tiên cũng bất lực thì lúc đó mới là sân chơi để Địa Tiên ra tay.” Yêu Dục giải thích cho hắn.
“ Uầy, chán thế nhỉ, ta cứ tưởng Địa Tiên sẽ ra mặt chứ, lại phải mất công tìm kiếm rồi, còn bọn Tán Tiên ở đây, nếu không có Địa Tiên ra thì chúng chết chắc rồi.” Chu Cương Liệt liếc xuống khe cốc bĩu môi.
Hoàng Báo chống thương đứng dậy, giọng oang oang nói lớn để mọi người ở đây đều nghe. “ Các vị, chờ đợi nữa thật phí thời gian, chúng ta ở đây có hơn chục Tán Tiên, là lực lượng đủ hùng hậu rồi, tất cả theo lão phu cùng đánh vỡ tấm vách ngăn này ra thôi.”
“ Đúng vậy, sau khi phá xong, bảo vật bên trong thuộc về ai thì là do thực lực.” Lý Chấn Phong gật đầu nói.
Những nhân vật khác đều đứng dậy xem như đồng tình, họ cũng chán phải chờ đợi rồi.
“ Bọn hậu bốI các ngươi nếu thích thì cứ tùy ý ra tay hỗ trợ chúng ta, thêm người là thêm một phần sức mạnh, ta hứa nếu bên trong thật có tiên bảo trân quý và để ta đạt được, lão phu sẽ đại diện Đế triều thưởng cho các ngươi phần thưởng tương xứng công lao bỏ ra.” Hoàng Báo giọng nói uy nghiêm chính khí, quả là một lão tướng kinh nghiệm thu phục nhân tâm rất giỏi.
Đám tu sĩ cấp thấp bên ngoài cũng đồng loạt đứng dậy nghe theo lời Hoàng Báo, họ đến đây chủ yếu là để hóng chuyện, nếu có thể được phần thưởng của Chu triều thì dại gì không giúp sức.
Chu Cương Liệt thì vẫn đóng vai khán giả, cùng Mạt Ly và Tiểu Điệp ngồi ăn bánh xem kịch, nhiều người liếc qua hắn, xong cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Hàng nghìn tu sĩ tập trung ở hai bên vách đá nhìn xuống bên dưới, Võ Thành Vương nắm chặt chiến thương trên tay, vận chuyển chân khí.
“ Tất cả cùng nhau phát động công kích nhằm vào một chỗ, một... hai...ba... đánh....” Lão tướng gầm lên, quăng chiến thương như sao băng xẹt vào tấm màng chắn. Cùng lúc đó, từng đợt công kích phô thiên cái địa trút xuống theo.
Lý Chấn Phong rút đào hoa kiếm, một nhát chém đơn giản mang theo vạn cánh hoa đào bay xuống. Tửu Tán Nhân nốc ngụm rượu rồi đưa tay, hư ảnh một cái hổ trảo bay ra. Liệm Quan Nhân hai tay bốc cháy tử hoả, từng quả cầu lửa ma quỷ rơi xuống.
Vương Nhã Khuê rút thanh kiếm dài, trên lưỡi kiếm là từng khớp nối, nàng hơi chuyển tay, các khớp nối tách ra, từ thanh kiếm chuyển thành chiếc roi thép bén ngọt, theo cú vung roi của nàng, từng chiếc lông quạ đen tuyền như mưa trút xuống vách ngăn.
Tần Mộ Uyển vung hai tay, một đoá hoa trắng tinh khôi bay ra rồi dần lớn lên, mỗi cánh hoa mang một thuộc tính khác nhau, nàng phẩy tay quăng đoá hoa xuống, chạm vào vách ngăn ầm ầm bạo tạc.
Các Tán Tiên khác cũng đồng loạt xuất thủ, mấy nghìn tu sĩ từ Kim Đan đến Hoá Thần cũng phóng đủ loại công kích xuống, tạo thành quang cảnh hết sức hùng hậu, Vô Phong Cốc sáng bừng lên.
Vách ngăn như quả bóng cao su bị đánh liên tục vặn vẹo, khi tất cả công kích đã qua đi, các tu sĩ trố mắt nhìn, công kích của họ đã gây một vết nứt trên vách ngăn và nó đang dần khép lại.
“ Mau, dùng toàn lực đừng giữ lại gì, nếu không chúng ta khó mà phá vỡ được nó lần nữa.” Hoàng Báo quát lên, khởi đầu đánh xuống trăm phần sức mạnh.
Những người khác đều lục tục làm theo, một đợt công kích phô thiên cái địa nữa tuông xuống. “ Rắc rắc... ầm”
Âm thanh khô khốc rồi nổ tung, vách ngăn tưởng đâu bền chắc ầm ầm vỡ vụn, Vô Phong Cốc đã bại lộ ra trước toàn trường. Lúc này, dị tượng một lần nữa xuất hiện, dấu ấn hình bát quái xoay chuyển, dưới cốc từng luồng tử khí bốc lên.
“ Tử khí tượng trưng cho điềm lành, dưới đó chắc chắn có đồ tốt, ai nhắm mình có thực lực hay cơ duyên thì đều có thể xuống.” Hoàng Báo cưỡi ngựa nâng cao chiến thương dẫn đầu đi xuống dưới.
Các tu sĩ khác hầu hết đều lập tức theo sau, chỉ có một số ít người cẩn trọng vẫn đứng ở trên nhìn, trong đó có Chu Cương Liệt.
“ Chủ nhân, không xuống dưới xem sao?” Mạt Ly rướn cổ lên ngó nghiêng hỏi.
“ Có gì tốt đâu mà xem, lát nữa ta dẫn các con xuống bắt vài tình nô là được.” Chu Cương Liệt chả quan tâm, lột vỏ cam đút cho Tiểu Điệp.
Mấy nghìn người đáp xuống đáy cốc, đảo mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có gì, chỉ là một sơn cốc toàn đất đá lởm chởm, không có một cành cây ngọn cỏ hay bất kỳ con vật nào.
“ Quái lạ, không có gì thì sao lại xuất hiện dị tượng?” Lý Chấn Phong thủ thế ngó trước sau.
“ A, bên này có cái gì phát sáng này.” Một tu sĩ cấp thấp tinh mắt thấy có một hòn đá phát ra ánh sáng màu tím, hắn cúi người đưa tay cầm lên.
“ Không ổn, đừng....” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê cùng lúc giật mình, hét lên ngăn cản, nhưng đã muộn, tên tu sĩ kia đã cầm viên đá trên tay.
“ Ầm ầm”, dưới chân đám người bỗng chốc phát lên từng luồng sáng, chúng nhanh chóng tổ hợp lại thành một hình vẽ trận pháp kì lạ.
“ Không xong, mắc bẫy rồi, mau rút lui...” Hoàng Báo quát to, cưỡi ngựa phóng lên trên vách vực.
Những người ở đây đều nhanh chóng sử dụng thủ đoạn bỏ chạy, nhưng toà đại trận bên dưới đã hoàn tất, quang hoa màu tím bao phủ đáy vực, Hoàng Báo vừa bay lên đã đập mặt vào một tầng vách ngăn vô hình y hệt thứ họ mới phá lúc nãy. Mấy nghìn người không ai thoát ra được.
“ Mau làm giống lúc nãy, đồng loạt ra tay phá vỡ vách ngăn.” Lý Chấn Phong vung kiếm chém lên, mọi người nhốn nháo làm theo, nhưng kì lạ là lần này vách ngăn không hề suy suyễn, dù họ dùng cả mười phần công lực.
Từ phía sau, một lão già diện mạo xấu xí xuất hiện cười ha hả, hắn đầu hói chỉ còn mấy cọng lưa thưa, mũi dài quặp như phù thủy, mắt híp lại, miệng lở loét thiếu mấy cái răng, lưng hắn còng, mặc bộ áo rách lỗ chỗ, da dẻ sần sùi đầy mụn cóc.
“ Há há há... Thu lưới, lần này bội thu rồi.” Ánh mắt lão già gian xảo hả hê.
“ Ngươi là ai?” Hoàng Báo chỉ thương gầm lên.
“ Là người đi săn, các ngươi là đám con mồi sập bẫy.” Lão già cười biến thái nói.
“ Ngươi có biết mình đã làm chuyện ngu ngốc gì không? Khôn hồn thì mau mở ra đại trận, nếu không đừng trách.” Lý Chấn Phong rút kiếm chĩa thẳng.
“ Nói nhiều với hắn làm gì?” Liệm Quan Nhân nâng hai luồng hoả diễm tím đen bắn về phía lão già, ông ta né cũng không thèm, khẽ phẩy tay, ngọn lửa ngay lập tức tắt ngúm đi.
“ Thật nóng nảy, cũng tại các ngươi tham lam tiên bảo thôi, chớ trách ta?” Lão già lắc đầu khinh bỉ.
“ Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” Tần Mộ Uyển mặt nghiêm trọng hỏi.
“ Được, cho các ngươi chết rõ ràng, lão phu được gọi là Cáp Mô Quỷ, còn về việc làm gì? Há há, tất nhiên là giết hết các ngươi, thu hoạch máu huyết luyện Huyết đan rồi.” Lão ngửa mặt lên cười man rợ, đám tu sĩ ai cũng nổi da gà, thì ra tất cả chỉ là âm mưu của tên này, hắn muốn dụ mọi người đến đây để bao vây giết hại.
“ Ngông cuồng, cùng xông lên giết hắn.” Hoàng Báo vung thương chém tới, đòn đánh này đủ để đánh sập ngọn núi, các Tán Tiên còn lại và cả những tu sĩ cấp thấp cũng đồng loạt hướng về lão già mà ra tay.
Trước mấy nghìn đòn công kích bao phủ, Cáp Mô Quỷ chỉ khẽ lắc đầu, hắn há to miệng, cổ họng phồng lên như con cóc rồi nuốt hết tất cả đòn đánh.
“ Giãy dụa vô ích, tu vi của ta là Địa Tiên, các ngươi đám lâu la này dù có làm gì cũng đừng mong thoát khỏi.” Lão liếm môi cười đê tiện.
“ Không thể nào, Địa Tiên....” Các tu sĩ nhỏ yếu bất lực tuyệt vọng, còn các Tán Tiên thì ánh mắt ngưng trọng.
“ Ngươi dám ra tay với chúng ta? Không sợ những Địa Tiên khác sẽ truy sát ngươi sao?” Vương Nhã Khuê liếc mắt nói.
“ Ta sợ vào, chỉ cần luyện các ngươi thành huyết đan giúp ta khôi phục tu vi cũ, ta sẽ chả thèm sợ bọn Địa Tiên tìm đến.” Cáp Mô Quỷ nhe răng cười, theo cú búng tay của hắn, đại trận sáng bừng lên, các tu sĩ ở đây cảm nhận được một lực hút kinh khủng khiến chân khí trên người họ bị rút ra chuyển vào trong trận. Họ cố giãy dụa nhưng vô dụng.
Cáp Mô Quỷ hài lòng, hướng mắt nhìn về phía trên mép vực, “ Trước tiên giải quyết bọn cá lọt lưới đã.”
0 bình luận