Chương 146: Cường giả tề tựu

Chu Cương Liệt nhìn xuống đáy Vô Phong Cốc, dưới ánh mắt Chân Tiên của hắn không thứ gì phàm gian có thể giấu giếm. “ Haha, thú vị đây.” Hắn lấy từ trong nhẫn ra một cái ghế tựa đặt dưới gốc cây mát mẻ rồi ngồi xuống xem kịch vui, Mạt Ly và Tiểu Điệp thì ngồi lên đùi hắn. Tiểu Điệp sau mấy ngày nhỏ nước thuốc thì mắt đang dần chuyển biến tốt nhưng vẫn chưa thấy gì, Mạt Ly đang vừa xem vừa kể lại tình huống xung quanh cho nàng nghe. Lúc này một trận xôn xao, tu sĩ nhìn về phía chân núi, một người đang từ từ bước về phía miệng cốc, hắn một thân võ phục bằng vải thô gọn gàng, khuôn mặt trung niên tầm năm chục, đã xuất hiện vài nếp nhăn luống tuổi, tóc đen búi trên đầu, có hai lọn tóc bạc sát bên mai, hàm râu quân tử lốm đốm bạc, trên trán có mang một cái khăn tang trắng, bộ dạng nửa sâu bi, nửa mỏi mệt. Thứ đặc biệt gây chú ý ở người này là sau lưng hắn vác một cỗ quan tài được chạm khắc tinh xảo, gỗ quan tài là từ một loài linh mộc, hắn cứ thế bước đi phù phiếm, đám tu sĩ như tự hiểu ý dạt ra hai bên nhường đường. “ Liệm Quan Nhân, hắn cũng đến đây sao?” Một tu sĩ nhỏ giọng bàn tán. “ Cẩn thận đừng nói gì, hắn đây tính khí vốn không tốt, thích giết ai thì giết, đừng chọc hắn.” Người kế bên lắc đầu nói nhỏ. Ba người ở mép vực cũng nhìn nam nhân đi tới, Tửu Tán Nhân nốc một ngụm rượu, khà khà nói. “ Ây da, đây không phải Liệm Quan Nhân danh tiếng lẫy lừng sao? Ngươi thường ngày trầm ngâm không thích chỗ đông người, sao lại đến đây góp náo nhiệt vậy.” Đào Hoa Kiếm Tiên Lý Chấn Phong nhìn quan tài phía sau lưng Liệm Quan Nhân, khẽ lắc đầu, hướng người kia chắp tay. “ Với tình huống của hắn tham gia những lần bảo vật hay động phủ tiên gia cũng là chuyện không lạ, ài, quả là nam nhân si tình, Lý mỗ bái phục.” Vương Nhã Khuê vẫn đóng vai người không nói chuyện, liếc mắt nhìn qua rồi lại thôi, Liệm Quan Nhân mắt như cá chết đảo một vòng rồi bước đến cạnh mép vực, nhìn xuống dưới, tay hắn bốc lên tử khí lạnh giá, một ngọn lửa như ma trơi xuất hiện, ném mạnh xuống. Ngọn lửa bùng lên bá đạo thiêu đốt, nhưng khi chạm vào vách ngăn thì như bị dội nước xèo xèo tan biến, trên này, Liệm Quan Nhân nhíu nhíu mày. “ Không có tác dụng đâu, chờ thêm người đến rồi chúng ta hợp lực phá phong ấn, sau đó dựa vào bản lãnh mà tranh đoạt.” Lý Chấn Phong lắc đầu nói. Liệm Quan Nhân nghiêng tai nghe, không nói lời nào vác quan tài đến bên một gốc cây tựa vào nhắm mắt chờ đợi. Số lượng tu sĩ đến đây ngày càng nhiều, buổi chiều lại có hai nhân vật cấp Tán Tiên nữa đến, nhưng chỉ là Tán Tiên trung kì, lão tổ của hai gia tộc Phú gia và Kim gia ở Đại Chu. Phú gia và Kim gia là thế gia lâu đời, thành lập sau khi Chu vương lập quốc, hai gia tộc gắn bó khắn khít nhau, cùng quản lý tàu thuyền, thương cảng, đoàn buôn, tiêu cục, nhiều cửa hàng, đây là hai thế lực thương nhân lớn ở Đại Chu. Sáu Tán Tiên ở đây đã thử hợp sức, nhưng chỉ khiến vách ngăn hơi lung lay rối loạn chứ chưa phá được. Tu sĩ tập hợp đã hơn nghìn người, trời về tối, Chu Cương Liệt nhóm lửa trại, vung tay tóm được hai con thỏ và hai con gà rừng, hắn điêu luyện làm sạch lông, loại bỏ nội tạng, lấy gia vị trong túi ra tẩm ướp rồi nướng lên. Đa số tu sĩ khi đã tu hành đến Trúc cơ đều có thể không cần ăn trong thời gian dài, hấp thụ linh khí để bồi bổ cơ thể nên ở đây không có ai ăn gì, chỉ có Chu Cương Liệt là rất để ý chuyện ăn uống. Mạt Ly ngồi hóng đồ ăn, ánh mắt lấp lánh, Tiểu Điệp không nhìn thấy, chỉ có thể nghe tỷ tỷ kể lại, mũi thì hếch lên hít hít ngửi ngửi, miệng chảy nước dãi thèm thuồng. Chốc lát, món thịt nướng thơm ngào ngạt đã làm xong, Chu Cương Liệt xé ra đưa cho hai cô bé, các nàng cùng nhau ăn ngon lành, còn có nước trái cây do hắn ép nữa, vừa ngọt vừa thơm. Tu sĩ ở đây rất thắc mắc, tên kia cũng là người tu hành sao lại mang theo hai con bé phàm nhân, ở chỗ tranh đoạt tiên bảo này rất vướng tay vướng chân, hay là một tên có sở thích nuôi tiểu la lỵ, thật kinh tởm. Nhưng đã là tu sĩ thì ít ai mất não đi kiếm chuyện, mùi thịt nướng khiến vài người ở đây tuy không ăn nhưng vẫn thèm, lát sau có vài người lục tục đi săn thú rừng đem về nấu nướng, quang cảnh y hệt đi dã ngoại cắm trại. Ăn xong hai cô nàng ôm nhau nằm trên ghế dài mà ngủ, Chu Cương Liệt đắp chăn cho các nàng, hắn thì ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Sáng hôm sau, một tiếng hí dài khiến mọi người chú ý, trên trời một người mặc giáp phục cưỡi trên con ngựa đen bay tới. Ông ta hình tượng như một chiến tướng, áo giáp võ trang hoàn mỹ, đầu đội kim quan, khuôn mặt tầm hơn sáu mươi đầy nét nhăn sương gió, râu tóc bạc trắng, ánh mắt như dã thú sắc lạnh, trên tay cầm chiến thương có gắn lá cờ ghi chữ Chu. Con ngựa ông ta cưỡi cũng không phải phàm vật, dưới mí mắt có lân phiến, bốn vó bốc ra lửa tím, đây là một yêu thú, tuy không thuần huyết nhưng vẫn rất mạnh. Người đến là Võ Thành Vương Hoàng Báo, chiến tướng đắc lực của Đế triều Đại Chu, cũng là tu sĩ Tán Tiên hậu kì, nắm giữ gần nửa quân đội nhà Chu. Ông ta theo lệnh Thiên Tử đến để tham dự tranh đoạt, nếu thật là tiên bảo thì Đại Chu không thể bỏ qua được. Các Tán Tiên khác cùng những tu sĩ ở đây đều có lễ chắp tay chào ông ta, dù sao đây cũng là lão tướng đang gánh vác trách nhiệm bảo vệ Đại Chu. Ngồi trên lưng ngựa, Hoàng Báo đảo mắt nhìn toàn trường, rồi giơ cao chiến thương hướng đáy hạp cốc mà vung tay ném mạnh. Mũi thương xé gió phóng thẳng, một âm thanh ầm ầm bạo tác, chiến thương chạm vào vách ngăn khiến nó lung lay. Sau đó cây thương bật trở lại, Hoàng Báo tiếp lấy, hơi nhíu mày, tu sĩ ở đây bàn luận xôn xao, lực lượng của đòn vừa rồi phải nói là kinh khủng, thế mà chưa thể phá nổi vách ngăn. Các Tán Tiên thì hơi nhíu mày, tên Võ Thành Vương này là đang tung đòn hạ mã uy đối với họ, phô bày ra thực lực để họ dao động ý chí tranh đoạt, nhưng ai ở tu vi này còn sợ cái trò công tâm ấy, tất cả vẫn thản nhiên như kỳ, chỉ có tu sĩ tầng dưới là hơi run rẩy thôi. Hoàng Báo đáp ngựa xuống, chống thương không nói gì thêm. Chu Cương Liệt nghía qua, “ Hừ, đúng là người Đế triều, rất giỏi làm màu.” Bên ngoài lại có tiếng tu sĩ trầm trồ, một bóng dáng thướt tha đáp xuống, mọi người ở đây nhìn bóng dáng nàng mà cặp mắt đờ đẫn cả ra. Nàng da thịt trắng như tuyết, đôi mắt thâm thúy động lòng người, nửa dưới khuôn mặt được che bằng một mảnh lụa. Mái tóc mượt mà được búi cao, cài trâm ngọc tinh xảo. Nàng mặc một bộ cung trang thuần màu trắng, tuy rất kín đáo nhưng không che được hết đường cong trên cơ thể, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, bộ ngực bạo mãn phập phồng, bờ mông cong đẫy đà, đôi chân dài miên mang. Dung nhan mĩ lệ, khí chất phiêu dật xuất trần, nàng như một vị tiên nữ thực thụ hạ xuống phàm trần. Chu Cương Liệt cũng trố mắt ra, lại một miếng mồi ngon chờ ăn húp đây. Nàng là Linh Hạc Tiên Tử Tần Mộ Uyển, đứng đầu Huyền Nữ Cung, cũng là quốc giáo bảo hộ của nước Tần. “ Các vị, xin lỗi đã đến trễ.” Ánh mắt Tần Mộ Uyển cười dịu dàng, từng câu nói của nàng như tiên nhạc réo rắt bên tai khiến nam nhân ở đây ai cũng mê đắm. “ Gặp qua Linh Hạc Tiên Tử, được thấy nàng đại giá quang lâm đến đây là phúc phần của tại hạ.” Lý Chấn Phong không hổ là Đào Hoa Kiếm Tiên, rất biết cách lấy lòng nữ nhân. Những người khác thì khẽ gật đầu chào không nói gì, Vương Nhã Khuê thì ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Tần Mộ Uyển cũng không ngán, hai nàng như có hận thù truyền kiếp, nhìn nhau toé lửa như muốn nhào vào ăn thua đủ với nhau. “ Hứ, đồ giả tạo.” “ Hứ, đồ yêu nữ.” Một nàng khí chất như tiên nữ giáng trần, một nàng thì như ma nữ bá đạo, không ai nhịu nhường ai, hừ lạnh chê bai nhau rồi quay người đi. Ai nếu đến từ nước Tần cũng biết ân oán của hai vị mĩ nhân này, các nàng gặp nhau không chửi thì cũng đánh nhau chí choé. “ Một tiên nữ, một ma nữ, đúng là cặp trời sinh, nếu cả hai cùng nằm trên giường một chỗ phục vụ ta thì sẽ càng tốt hơn, hehehe...” Chu Cương Liệt cười đầy nham hiểm.
0 bình luận
aaa