Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 145: Tập hợp ở Vô Phong Cốc
Sáng hôm sau, Chu Cương Liệt quyết định lên đường đi kinh thành, hắn trả phòng, cõng Tiểu Điệp lên lưng, tay dắt Mạt Ly.
Phải công nhận con bé này cơ thể thì ốm yếu mà không hiểu sao cặp ngực lại phát triển lớn đến vậy, nàng nằm lên lưng hắn, vòng tay qua cổ, hai quả đào tiên núng nính cọ sát ép lấy lưng hắn.
Đi ra khỏi cổng thành hắn mới đem hai cô gái bay vút lên mây, để hai nàng ngồi hai bên đùi mình rồi thẳng hướng kinh thành bay đi. Tiểu Điệp cảm nhận được gió thổi vù vù bên tai, tiếc là mắt cô bé chưa hồi phục để xem được phong cảnh.
Bàn tay ăn mặn của Chu Cương Liệt lại ngứa ngáy, hướng về phía ngực hai cô nàng mà sờ mó, Mạt Ly thì quá quen rồi, Tiểu Điệp thì liên tục ngọ nguậy.
“ Chủ nhân làm gì vậy?” hai má nàng hồng hồng hỏi.
“ Ta đang nghiên cứu xem sao con dáng người ốm như vậy lại có thể gánh hai quả thịt bự như vầy, coi chừng đây là bệnh nguy hiểm.” Hắn đảo mắt láo liêng chém gió, Tiểu Điệp tin sái cổ, gật gật đầu để chủ nhân thăm khám. Mạt Ly trề môi, nàng biết tỏng chủ nhân đây là dê cụ, nhưng cũng không bốc mẽ hắn.
Sờ bên ngoài chưa đã, hắn luồn tay vào áo ngoài, rồi xuyên qua cả yếm mà xoa nắn, xúc cảm da thịt rất tốt, cặp ngực hết sức đàn hồi bị hắn nhào nặn như nhào bột, tay ngón tay hắn vân vê cái đầu ti, gãy nhẹ khiến nó sưng cứng lên.
“ A... chủ nhân... nhột quá... kì quá...” Tiểu Điệp lần đầu bị người khác mò vú, da gà nổi lên, cảm giác vừa tê tê vừa nhột nhạt.
“ Ừm, quả là ngực thật, không có bị bướu, con đây là phát triển quá so với tuổi nha.” Hắn giả vờ giọng điệu nghiền ngẫm nói, rồi quay sang Mạt Ly.
“ Còn con thì bị chậm phát triển so với tuổi, nhìn Tiểu Điệp xem, bằng tuổi con mà đã lớn như vậy, con thì ăn bao nhiêu đồ bổ chỉ mới nhú có chút xíu.”
Mạt Ly thấy chủ nhân khen Tiểu Điệp mà chê mình, nàng mếu máo. Tiểu Điệp thì không biết, nàng đưa tay lên sờ vào ngực Mạt Ly, bóp bóp nhẹ, sau đó tự bóp ngực mình.
“ Ừm, đúng là nhỏ hơn so với con thật.” Nàng điệu bộ gật đầu tán thành.
“ Hừ, hai người hợp nhau ăn hiếp con có phải không, đồ ngực sữa bò.” Mạt Ly xấu hổ ghen tị thò tay qua nắm lấy hai vú Tiểu Điệp mà nhào nắn cho bỏ ghét.
“ Á, đừng mà tỷ tỷ, muội chỉ nói sự thật thôi mà...”
Hai cô gái nhỏ đùa giỡn nhau chí chóe khiến quãng đường kế tiếp của Chu Cương Liệt không hề buồn chán.
Ba ngày sau, hắn đi tới thành Trình Châu, đây là toà thành gần với đế đô nhất, hắn định sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm, mai sẽ tới kinh thành.
Càng gần với đế đô, dân cư càng phồn thịnh, vào thời gian này tuy thực quyền của Đại Chu đã bị giảm, nhưng nội tình bốn trăm năm vẫn còn, một Đế triều được chư tiên ủng hộ lập nên đâu phải dễ dàng tuột dốc như vậy.
Hắn thuê khách điếm, cho hai cô nàng ăn no, để hai nàng ở lại phòng tắm rửa nghỉ ngơi, hắn thì tự mình đi dạo một vòng, biết đâu lại gặp được nữ nhân tuyệt diễm nào đó xứng làm tình nô thì sao.
Nhưng đâu phải ở đâu cũng có nữ nhân tuyệt diễm cho hắn dễ gặp chứ, đi khắp phố chỉ toàn thấy các bà các cô trung niên, gặp được vài nữ nhân trẻ tuổi thì đều không hợp mắt hắn. Đang lúc chán chường định về thì hắn nghe hai tên tu sĩ tu vi Kim Đan vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
“ Này, có nghe tin gì chưa? Vô Phong Cốc xuất hiện dị tượng, nghe nói dường như có tiên bảo xuất hiện.”
“ Ta lại nghe nói dị tượng là do động phủ của một vị Tiên trưởng nào đó để lại, bảo vật trong đó phát ra.”
“ Tin tức này đang được lan truyền rất xa, ta thấy có nhiều lộ tu sĩ đều đang hướng Vô Phong Cốc mà đi.”
“ Hừ, nếu là tiên bảo thì sẽ là tràng tranh đoạt của mấy giáo phái thế gia kia, làm gì đến lượt tu sĩ cấp thấp chúng ta.”
“ Ngu thế, đến mở rộng tầm mắt, chờ họ đánh nhau chúng ta hôi của không được à?”
“ Ừ nhỉ, mau lên đường kẻo trễ, nghe nói Vô Phong Cốc bị một tầng lực lượng lớn mạnh che phủ thành ra chưa ai vào được, nếu chuyện này khiến các đại năng cổ lão ra mặt thì sẽ là một trận phong vân lớn đó.”
Hai tên kết bạn mà đi, Chu Cương Liệt dỏng tai nghe nãy giờ mở miệng cười tươi.
“ Dị tượng, bảo vật xuất thế, các lộ tu sĩ đang hướng đến, có khả năng xuất hiện các đại năng cổ lão, đây chả phải là nơi thích hợp để thăm dò tin tức Bồ Đề tổ sư sao?”
Hắn vội chạy về khách điếm dẫn theo Mạt Ly và Tiểu Điệp, từ một tu sĩ hỏi hướng của Vô Phong Cốc rồi ôm theo hai cô bé đi.
Vô Phong Cốc nằm ở phía Tây của Đại Chu, là nơi giáp ranh giữa Đế triều và nước Tần. Địa hình nơi đây tương đối hiểm trở, từng dãy núi trải dài cao ngất tạo thành những hạp cốc, thung lũng.
Lời đồn đại về chuyện xuất hiện tiên bảo là do một tu sĩ Nguyên Anh tình cờ bay ngang qua đây, lúc này bên dưới cốc xuất hiện dị tượng kì lạ, từng vầng sáng đủ màu bay lên, rồi kết thành hình bát quái sau đó lại chìm xuống mất hút.
Tu sĩ đó tò mò đi vào thì bị dính một tầng vách ngăn vô hình, động vào thì bị hút đi chân khí, hắn thử công kích nhưng như muối bỏ biển không ăn thua.
Từ dưới cốc toả ra áng mây màu tím lượn lờ, tên tu sĩ biết mình không có cách nào vào, liền rời đi đồng thời lan truyền tin tức ra ngoài.
Vài tu sĩ khác nghe đã đến đây chứng thực, quả nhiên Vô Phong Cốc bị một tầng vách ngăn bịt kín, hợp lực mấy Nguyên Anh đều không xi nhê. Dị tượng bát quái và mây tím lượn lờ cách khoảng thời gian lại xuất hiện trên bầu trời sau đó lại biến mất.
Giờ này, xung quanh Vô Phong Cốc tập trung một đám đông tu sĩ, chủ yếu là người Đại Chu và Tần quốc. Nước Tần cũng là một trong bảy chư hầu lớn, tu sĩ tầng cấp cao tất nhiên là có.
Đám tu sĩ yếu hơn thì đến xem, cũng hi vọng bản thân gặp may mắn, biết đâu lúc tiên bảo xuất thế thì sẽ chọn trong số họ người may mắn làm chủ.
Trên miệng Vô Phong Cốc đang đứng ba người, các tu sĩ khác đều ở xa xa không dám lại gần, xì xào bán tán. Một trung niên nhân để ria mép, lông mày dài rũ xuống, mặc một thân áo quần xuề xòa như cái bang, tay cầm hồ lô rượu, nhìn như một tên già bợm nhậu, nhưng không ai dám chê bai ông ta, người đời gọi ông ta là Tửu Tán Nhân, một Tán Tiên tự do không môn phái, coi rượu như sinh mạng, hành động tùy ý thoải mái.
Một nam nhân trạc ngoài bốn mươi, dáng vẻ dong dỏng cao, mặt đẹp tuấn lãng không râu, mày kiếm mắt tinh, mặc bộ trường bào thêu kì lân, lưng đeo bảo kiếm khắc hình hoa đào, là hình tượng nam nhân mà nhiều cô gái si mê theo đuổi, Đào Hoa Kiếm Tiên Lý Chấn Phong, lão tổ của Đào Hoa Cốc.
Một nữ tử vẻ ngoài tầm ba mươi, mặc một thân áo váy đen tinh xảo, tóc dài xoã sau lưng, đẹp đến khiến các nam nhân ở đây mê mẩn, khuôn mặt thanh lệ xuất trần, mắt phượng sắc xảo chỉ liếc ngang cũng khiến bao người tim đập thình thịch, da thịt trắng thuần khiết không có chút tì vết, lông mày lá liễu tô điểm nhan sắc, cặp môi dày mọng nước.
Cách trang điểm của nàng rất độc đáo, kẽ mắt đen, son môi đen, móng tay đen, cộng thêm bộ váy đen khiến nàng như một yêu nữ lãnh diễm tuyệt luân, nàng danh hiệu là Ngọc Nha Tiên Tử, tên đầy đủ Vương Nhã Khuê đến từ Hắc Nha Tông ở Tần quốc.
Ba người đứng quan sát xuống dưới đáy cốc, Tửu Tán Nhân chạm nhẹ vào vách ngăn vô hình, một luồng hấp lực truyền vào muốn hút đi chân khí của ông ta, lão trung niên vội rụt tay về.
“ Chà, thứ này lực phòng ngự khá mạnh, còn có thể hấp thụ công kích, khó mở à nha.” Tửu Tán Nhân mặt say đỏ bừng xiêu vẹo nói.
“ Ta đã thử, không ăn thua, chắc phải chờ thêm vài tên đến hợp lực cùng công kích thì may ra.” Lý Chấn Phong ôm kiếm nói.
Ngọc Nha Tiên Tử Vương Nhã Khuê thì chỉ im lặng liếc nhìn không nói, ba người họ đều là kẻ có danh tiếng trong giới tu sĩ phàm giai, tu vi đều ở Tán Tiên hậu kỳ.
Chu Cương Liệt lẵng lặng hạ xuống một góc quan sát tốt, nhìn bao quát xung quanh, có vài trăm người đã tụ tập ở đây, đa số là tu sĩ nhỏ yếu đến xem, vài Hoá Thần cũng có mặt, đặc biệt là ba người đứng ở sát miệng cốc tu vi Tán Tiên hậu kỳ.
Nhìn thấy Vương Nhã Khuê vẻ đẹp kiều mị, mắt hắn sáng lên, chà chà, con mồi đây rồi, hắn liếm liếm môi.
0 bình luận