Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 144: Chữa trị
Tiểu Điệp đã tắm rửa sạch sẽ, vứt bỏ bộ quần áo rách rưới, ngồi trên ghế lấy cái khăn lớn che đậy cơ thể.
Dáng người cô bé khá gầy gò, làn da phơi nắng lâu ngày nên hơi sậm màu, mái tóc dài ngang lưng, bộ ngực có phần không phù hợp với lứa tuổi, nó to hơn cả mấy nữ như Nguyệt Nga. Với bộ ngực này phối hợp với thân hình ốm đói thành ra không cân xứng cho lắm. Khuôn mặt có nét xinh xắn dễ thương, đôi mắt nàng nhắm chặt, nghiêng tai lắng nghe.
Từ lúc dắt Tiểu Điệp về, Chu Cương Liệt không quan sát kĩ thân thể nàng, ai ngờ thiếu nữ ăn mày tội nghiệp này lại mang hai quả bưởi khủng như vậy.
Hắn vội đi ra cửa hàng quần áo, mua mấy bộ đồ vừa với cơ thể cô bé, Mạt Ly hỗ trợ nàng mặc quần áo vào.
Nhìn thấy bạn đồng trang lứa với mình có hai cái núi khủng như vậy, nhìn lại ngực mình mới nhú chút xíu, Mạt Ly bĩu môi bất mãn. Quyết tâm phải thường xuyên ăn đan dược chủ nhân cho.
Tiểu Điệp lần đầu được người ta đối xử tử tế như vậy, được cho tắm rửa, lại có quần áo sạch để mặc, nàng cứ luôn miệng cảm ơn rối rít.
Dù nàng không thấy được gì, nhưng vải vóc trên người là thứ tốt không phải loại vải thô kệch nàng hay mặc, hai người giúp nàng là một cô nương bằng tuổi tên Mạt Ly, còn vị kia giọng nói trầm ấm, dáng người chắc chắn rất to con, được Mạt Ly gọi là chủ nhân.
Thay đồ xong, Mạt Ly dắt Tiểu Điệp đến bàn ăn, cô bé hếch mũi lên ngửi mùi thơm của thức ăn, vẫn rụt rè ngồi im.
Mạt Ly thấy vậy, gắp một miếng thịt kê lên gần mũi cô nàng, “ Nè, ăn đi chứ, đừng ngại.”
“ Tiểu Điệp... có thể ăn sao?” cô bé nhút nhát hỏi lại.
“ Con cứ ăn tự nhiên, Mạt Ly, giúp bạn ăn đi, con bé không nhìn thấy đâu.” Chu Cương Liệt ngồi uống trà nói.
Mạt Ly rất tích cực gắp đồ ăn vào chén cho Tiểu Điệp, cô bé kia thì cẩn thận dùng muỗng ăn đồ ăn, nàng rất hạnh phúc, lâu rồi chưa được ăn cơm, lại còn có đồ ăn rất ngon nữa.
Một bàn đồ ăn nhanh chóng bị hai con bé dọn sạch, Tiểu Điệp chưa bao giờ được ăn no đã đời như vậy, cười rất vui vẻ hạnh phúc.
Chu Cương Liệt để cô bé ngồi lên ghế, hắn thì đứng quan sát, theo lời Yêu Dục, mắt con bé bị dính phải phấn độc dẫn đến mù loà, vì đã để quá lâu nên cơ bản thầy thuốc phàm nhân không thể cứu chữa.
Hắn lấy Thiên Địa Đan Lô ra, tìm loại thuốc thích hợp để chữa trị. Hắn chọn được một loại nước thuốc được bào chế từ vài thứ nguyên liệu khá dễ tìm, lập tức đi đến cửa hàng bán dược liệu mua đủ, bỏ vào lò luyện.
Một chai nước thuốc màu trong vắt thành phẩm, chỉ cần mỗi ngày nhỏ hai lần vào mắt, một tuần sau sẽ khôi phục, hắn đưa lọ thuốc nhỏ mắt cho Mạt Ly, dặn dò nàng giúp bạn.
Tiểu Điệp nghe nói đôi mắt nàng có thể cứu, mừng rỡ vô cùng liên tục quỳ lạy tạ ơn, nàng đã hoàn toàn tin tưởng Chu Cương Liệt. Nàng còn nhỏ tuổi, không nghĩ ngợi nhiều, bản thân cũng đâu có gì để sợ bị lừa.
Hắn lấy một viên Dương căn đan đưa cho cô bé ăn, vận công giúp nàng điều tiết dược hiệu, Tiểu Điệp ngoan ngoãn ăn vào, cơ thể bỗng lâng lâng thư thái, làn da trở nên trắng hồng, những vết chai, vết sẹo do lăn lộn ngoài đường cũng dần biến mất.
Khuôn mặt nàng trở nên xinh đẹp hơn, mụn hay tàng nhang đều không còn, xương cốt da thịt được tân trang, cô bé cảm thấy mình bây giờ khoẻ mạnh hơn bao giờ hết.
“ Ồ, đây cũng là một tiểu mĩ nhân, tương lai nhất định sẽ khiến vô số nam nhân điêu đứng, với cặp ngực đó, sau này nàng ta không thua kém gì Trương Bạch Lan kia đâu nha.” Yêu Dục rất bất ngờ về sự may mắn với nữ nhân của Chu Cương Liệt.
Hắn đi ra đường thuận tay đem về một con bé ăn mày lại là mĩ nhân xinh đẹp đến dường này, lúc trước ở Vân Lạc quốc cũng thế, hắn cứu mẹ con nhà bánh bao như vịt đen xấu xí, qua bàn tay nhà nghề lại trở thành hai hoa khôi đẹp nhất thành Vân Lạc Tố Vân và Tiểu Yên.
Sau khi được nhỏ nước thuốc, đôi mắt của Tiểu Điệp không còn đau rát, một cảm giác mát lạnh thoải mái vô cùng, tuy chưa thể nhìn được nhưng như vậy đã là tốt rồi.
Hai con bé cũng dần nói chuyện thân mật hơn, Tiểu Điệp bắt chước gọi Chu Cương Liệt là chủ nhân, nói muốn giống Mạt Ly theo hầu hắn. Nàng cũng rất biết điều, gọi Mạt Ly là tỷ tỷ, hai cô bé vui vẻ nắm tay nhau, kể cho nhau nghe về quá khứ của mình.
Biết được Mạt Ly lúc trước cũng là người khổ sở giống mình, còn suýt bị người ta đánh chết, Tiểu Điệp cảm thông, nàng vốn là con gái một gia đình khá giả ở thị trấn của quốc gia bên cạnh, nhưng tai hoạ ập đến, một đêm bọn cướp hung hăng kéo tới, giết hại già trẻ cả nhà nàng, bản thân nàng lúc đó mới mười tuổi được mẹ ôm chạy trốn, nhưng mẹ nàng bị chém trọng thương cuối cùng chết ở trong rừng.
Nàng thì vô ý bị dính phải một loại phấn độc trong lúc tìm đường thoát dẫn đến mù loà. Cô bé đáng thương trong một ngày mất hết tất cả, từ đó lưu lạc khắp nơi, học cách xin ăn kiếm sống, mấy năm qua nàng sống hết sức khổ sở, thường xuyên bị đói, đôi lúc phải giành ăn với chó, bới rác kiếm đồ ăn, bị mắng chửi, bị đánh đập. Cũng vì vậy mà tập cho nàng cái tính nhút nhát, gặp chuyện gì cũng chỉ biết quỳ lạy xin lỗi, ôm đầu ngồi xổm chịu trận.
Nhưng cũng chính cái vỏ bọc đứa trẻ mù loà dơ bẩn xin ăn ấy đã giúp cô bé che giấu được trương dung nhan tuyệt mĩ cùng cặp ngực khủng, không bị lũ sói đói nhắm vào.
“ Từ giờ không cần phải cúi lạy cầu xin bất kì ai nữa, cũng không cần phải sợ hãi nữa, ta sẽ không để ai làm tổn thương con đâu.” Chu Cương Liệt ấm áp ôm lấy Tiểu Điệp, con bé cảm nhận được vòng tay yêu thương mà mấy năm qua đã sớm quên, nàng dựa đầu vào lòng hắn, tận hưởng cảm giác hạnh phúc, nàng hi vọng đây không phải là giấc mơ.
Bản thân Chu Cương Liệt kiếp trước cũng là trẻ mồ côi phải ra đời lăn lộn sớm, hắn hiểu cảm giác của một đứa bé mồ côi, cũng chính vì vậy mà hắn dần trở thành kẻ ác, hắn hiện tại đã sống lại cuộc đời mới, không muốn thấy những hoàn cảnh đáng thương giống mình. Chính vì thế nên hắn mới cưu mang Mạt Ly và Tiểu Điệp.
“ Chủ nhân, có cái gì cộm cộm bên dưới đùi Tiểu Điệp vậy?” Cô bé đang được ôm vào lòng tò mò hỏi.
Mạt Ly che miệng cười khúc khích, nàng đương nhiên biết đó là cái gì, nàng tuổi nhỏ đã được Chu Cương Liệt cho xem quá nhiều cảnh nóng, thậm chí còn nhìn thấy các tỷ tỷ kia bị chủ nhân đem đi cho cả trăm gã đàn ông khác gian dâm, các tư thế, các kiểu chơi nàng đều rành hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều.
Trời đã tối, Chu Cương Liệt nằm trên giường, Mạt Ly và Tiểu Điệp ôm lấy nhau nằm kế bên, thân thiết như hai chị em.
“ Ừm, sắp tới phải đi kinh thành một chuyến, dò la tin tức của Bồ Đề tổ sư, kiếm vài nàng tình nô mới, tu vi của ta sắp đột phá Chân Tiên trung kì rồi, trước khi đi bái sư thì phải ăn chơi cho đã.”
Hắn nghỉ ngợi lung tung một chập, sau đó quay sang ôm Tiểu Điệp, con bé này khi ngủ hình như mơ thấy cái gì ngon lành lắm, miệng cứ thèm thuồng chóp chép.
0 bình luận