Chương 143: Tiểu Điệp

Từ khi Sở vương Khương Lộc tuyên bố lập Ngọc Thạch Đảo làm quốc giáo, từ bỏ quan hệ với Liên Hoa Am, các chư hầu kế cận bắt đầu đề phòng. Khương Lộc là kẻ có dã tâm, việc lập quốc giáo mới chính là hướng các lộ chư hầu khác tuyên bố hắn sắp đưa Sở quốc quay lại. Biên giới của các nước gần kề Sở quốc đều trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, một số kẻ thức thời hơn thì tuyên bố thần phục dưới trướng Sở vương. Đại Chu cũng có một vùng giáp biên với nước Sở, vì sợ Khương Lộc sẽ có dã tâm đánh úp Đế triều, chục vạn đại quân đã ở biên giới phòng thủ chặt chẽ. Thành Phúc Ấp là cửa ngõ đầu tiên giáp ranh với Sở quốc, Đại Chu dù quyền lực bị chư hầu cắt xẻ nhưng suy cho cùng vẫn là Đế triều, nội tình vẫn còn đó, toà thành này vô cùng hùng vĩ, tường thành dày và cao, binh thủ thành tinh nhuệ. Nếu Sở quốc dám đánh đến Đại Chu thì trước tiên phải vượt qua Phúc Ấp, điều này gần như không thể, Đại Chu là đế triều được chư hầu ủng hộ, nếu Sở quốc dám đánh thì các chư hầu khác sẽ hợp lực vây công. Chu Cương Liệt dắt theo Mạt Ly bước vào thành, nơi này tuy là biên giới nhưng rất phồn hoa, dân cư đông đúc, phường chợ khắp nơi. Vì vừa đi vừa nghỉ, lại tà tà thư thái cho Mạt Ly ngắm cảnh nên mất nửa tháng hắn mới đến được đây. Trước tiên ở đây thăm dò tình huống Đại Chu trước rồi quyết định đi đâu. Hắn thuê phòng tại khách sạn lớn nhất ở đây, rất rộng rãi sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Sau đó dắt con bé kiếm tửu lâu có đông đúc tu sĩ, vừa ăn vừa để nghe ngóng tin tức. Hắn gọi một bàn đồ ăn, Mạt Ly liếm môi thèm thuồng ăn nhanh như lốc cuốn, bên cạnh các bàn khác các tu sĩ đang say sưa bàn luận đủ thứ chuyện. “ Ngươi nghe tin gì chưa, Sở vương lập giáo mới, sắp sửa gây chiến rồi.” “ Tin của ngươi xưa rồi, Sở vương ngu ngốc kia từ bỏ quốc sư tu vi Địa Tiên để nhận lấy hai tên Tán Tiên, ngươi nói xem hắn có ngu hay không.” “ Haha, nếu vị quốc sư cũ kia mà tiếp tục phục vụ Sở quốc, nói không chừng hắn không cần đánh đã có cơ số chư hầu đầu hàng, đúng là bỏ lớn lấy nhỏ, ngu ngốc vô cùng.” “ Quốc sư kia sau khi rời Thành Đô đã hợp nhất cùng một môn phái tầm trung, tạo thành Tuyết Liên Cung, dạo trước còn tuyển mộ đệ tử rầm rộ nữa.” “ Nghe nói Bệ hạ vì lo sợ Sở vương bành trướng nên đã phái đại quân đến thành này dàn trận.” “ Cho Sở vương mười lá gan cũng không dám đánh đến đây, chư hầu khác dù yếu hơn cũng không phải để Sở quốc muốn làm gì thì làm đâu.” Chu Cương Liệt nghe ngóng một hồi, không có tin tức nào có giá trị, hắn thở dài lắc đầu, ăn cho no rồi rời đi. “ Chắc phải đến kinh thành một chuyến xem sao.” Hắn vừa đi vừa nghĩ. Bỗng tay hắn bị kéo lại, hắn quay sang, Mạt Ly giữ chặt tay hắn đứng yên ngó qua bên đường. Chu Cương Liệt nhìn theo hướng cô nàng đang nhìn, một cô bé trạc tuổi Mạt Ly, quần áo rách nát vá tạm bợ, tóc tai rối bời, mặt mũi lem luốc, đặc biệt là đôi mắt bị một mảnh vải bịt kín. Cô bé tay cầm gậy trúc, tay kia mang cái chén đất bị mẻ đang lần mò xin ăn. Người đi đường thấy cô gái đều bịt mũi né ra một bên, đi mỏi chân, cô nàng lại ngồi xuống bên đường, miệng lẩm bẩm cầu xin mọi người giúp đỡ. Một tên du côn đi ngang qua, đưa ta phẩy phẩy trước mặt nàng, thấy cô gái không nhìn thấy, cười gian xảo rồi nhẹ nhàng chôm mấy đồng xu lẻ trong bát của cô, bỏ lại vào trong mấy viên đá. Nghe tiếng bát vang lên leng keng, cô bé tưởng có người cho tiền, vội chắp tay cảm ơn, tên du côn hả hê bỏ đi, dân chúng thấy cũng không ai ngăn cản bênh vực, chỉ lắc đầu rồi mặc kệ. Tên du côn đi ngang qua Chu Cương Liệt, bỗng hộc máu mồm lăn đùng ra giãy đành đạch, mọi người đi đường dừng lại bu quanh xôn xao, có nhiều người hả hê, đáng đời tên lưu manh, vài cắc lẻ của đứa trẻ ăn mày mù loà mà cũng tham. Chắc chắn là bị trời phạt. Mạt Ly nhìn hắn, lắc lắc tay, “ Chủ nhân, cô ấy thật đáng thương, ngài giúp cô ấy được không?” “ Trên thế gian này có rất nhiều người đáng thương, ta đâu thể nào giúp hết được.” Hắn xoa đầu nàng cười nhẹ. “ Nhưng nhìn cô gái ấy con lại nhớ đến mình lúc trước, cũng nghèo khổ không có tiền, bị người ta bắt nạt không ai giúp đỡ, nếu không có chủ nhân, chắc giờ này con đã sớm chết rồi, con còn có đôi mắt, cô ấy lại mù loà thật tội nghiệp, ngài giúp cô ấy có được không?” Mạt Ly mắt rưng rưng muốn khóc, kéo áo hắn làm nũng, Chu Cương Liệt nhìn cô bé, ài, hắn cũng đâu phải kẻ tốt lành gì, sao cứ phải vướng vào mấy chuyện cứu giúp người như này. Cô gái mù ngồi bên góc đường, sờ vào chén mẻ, cảm giác bên trong là đá chứ không phải tiền, nàng buông chén xuống, ôm mặt cúi đầu, nhưng nàng không thể khóc, một người bán bánh hấp gần đó thấy tội nghiệp đã cho nàng một cái, cô gái lại rối rít cảm ơn vui vẻ trở lại. Cuộc sống của nàng rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày có đồ ăn, ngủ đường ngủ bụi ở đâu cũng như nhau, dù sao nàng cũng bị mù không thấy không biết những thứ sạch sẽ đẹp đẽ. Nàng cúi đầu ăn bánh hấp, khuôn mặt dâng lên vẻ hạnh phúc, ăn xong lại đứng dậy chống gậy lần mò đi xin ăn tiếp, bỗng nàng va phải người nào đó, ngã dúi dụi. “ A, con nhóc bẩn thỉu ở đâu ra, làm bẩn cả bộ đồ của ta.” Người kia ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, tay phủi phủi áo. “ Xin thứ lỗi, tôi không nhìn thấy, xin lỗi rất nhiều.” Cô gái nhỏ như thói quen quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, người kia là một tu sĩ, thấy đứa nhỏ mù loà cũng không thèm trách nữa, quay người bỏ đi. Cô gái mò mẫm dưới đất tìm lại gậy và chén mẻ, vô tình lại sờ phải chân ai đó. “ Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Nàng rụt tay về lại cúi đầu lạy. Chu Cương Liệt cùng Mạt Ly đứng ngay trước mặt nhìn nàng, lúc nãy nàng là sờ trúng chân hắn. Cô bé này dường như thường xuyên bị đánh chửi nên đã tập thành thói quen, hễ đụng trúng ai là lại quỳ lạy xin lỗi rối rít để khỏi bị đòn. Hắn cúi người đỡ lấy cô bé dậy, cô gái run lên, co người ngồi xổm xuống ôm đầu. “ Xin đừng đánh Tiểu Điệp mà, là Tiểu Điệp không tốt, cho con xin lỗi, con không dám nữa.” Nghe cô gái bé nhỏ sợ hãi nói như vậy, ánh mắt Chu Cương Liệt dịu lại, thở dài, “ Ài, đúng là số khổ.” Mạt Ly không quản cô bé kia cả người dơ bẩn, cúi người ôm lấy an ủi. “ Ngươi đừng sợ, chúng ta là người tốt, không đánh mắng gì ngươi đâu.” Nghe giọng của người đồng trang lứa, cô bé kia dần bình tĩnh lại, Mạt Ly tiếp lời. “ Nè, chủ nhân ta có ý muốn cưu mang ngươi, ngươi có chịu đi theo chúng ta hay không?” “ Cưu mang? Ta chỉ là con nhỏ mù loà, không được tích sự gì đâu, làm sao xứng nhận được cưu mang.” Cô bé cúi đầu hai tay đan vào nhau. Chu Cương Liệt đi đến, cúi người xoa lên mái đầu rối nùi của nàng, “ Đi theo ta sẽ được ăn no, không bị ai bắt nạt nữa, ta sẽ tìm cách chữa mắt cho con.” Giọng của hắn như một luồng nước ấm chảy vào cơ thể, cô bé tuy không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được sự ân cần, nàng vô thức tin tưởng, đưa tay về phía hắn. Hắn cười hài lòng, nắm lấy tay cô bé, lần đầu cảm nhận được hơi ấm bàn tay, cô bé xúc động muốn khóc mà không khóc được. Cứ thế hắn dẫn theo cô bé cùng Mạt Ly rời khỏi chợ, dân chúng thấy cảnh đó xôn xao bàn luận, có người mừng thay cho cô bé đó, có người lại nghi hoặc tên này dẫn cô bé đi đâu, có khi nào hắn là kẻ buôn người hay không. Đem cô bé Tiểu Điệp về khách sạn, chủ nơi này là một lão bản ăn mặc như viên ngoại, nhìn thấy cô bé cả người bẩn thỉu ông ta hơi nhăn mày, nhưng khi Chu Cương Liệt quăng cho một viên bạc bảo đem nước ấm lên phòng thì ông ta xoa tay vui vẻ lấy lòng không khó chịu nữa. Lát sau bồn tắm đã được đổ đầy nước, hắn bảo Mạt Ly tắm rửa cho Tiểu Điệp sạch sẽ, rồi lấy đồ của Mạt Ly cho cô bé mặc tạm, hắn thì đi xuống lầu gọi đồ ăn đem lên phòng. Khi đã bưng một bàn đầy đồ ăn ngon nóng hổi lên, thấy Mạt Ly vẫn còn loay hoay sau tấm vách ngăn. “ Sao mà tắm lâu vậy?” Hắn cất tiếng hỏi. “ Chủ nhân, đồ của con cô ấy mặc không vừa.” Giọng Mạt Ly mang theo chút bất mãn đố kị vang lên. Hắn bước vào xem, ồ, nãy giờ hắn không có để ý, cô bé này tuy sống khổ sở ăn xin, mặc bộ đồ rách rưới rộng thùng thình, cơ thể thì gầy tong nhưng vòng một lại phát triển cực kì tốt. Giống như bao nhiêu dinh dưỡng dồn hết vào cặp ngực vậy. Quần áo của con nhóc vú lép nhà mình nàng không mặc vừa cũng đúng.
0 bình luận
aaa