Nhật Ký Dụ Dỗ Vợ Yêu
Lâm Hoan
Chương 10
Khi Triệu Triết Vũ ngẩng đầu lên một lần nữa, anh thấy Lâm Hoàn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề mở to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa ửng hồng vì mới vừa bị hun nóng trong ổ chăn, suýt chút nữa khiến anh muốn nhào lên cắn một cái.
Anh đưa thìa lên miệng cô, cô máy móc há miệng ăn cháo, hai mắt vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh tới ngẩn người, cũng không biết cái đầu nhỏ kia lại đang uy nghĩ cái gì. Triệu Triết Vũ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, không nhịn được mà cong môi mỉm cười: “Nghĩ cái gì thế?”
…
Triệu Triết Vũ cười?
Lâm Hoàn giật mình hoàn hồn vì nhận thức này, không hề phát hiện trái tim cô vừa mới lặng lẽ đập chậm lại một nhịp.
Núi băng cười rộ lên… thế mà vẫn khá là xinh đẹp.
“…Không có gì.”
Lâm Hoàn nhanh chóng dời tầm mắt, ngoan ngoãn thành thật ăn cháo.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Xa cách lâu ngày mới gặp lại, trước ngủ sau gặp mặt, không khí có phần xấu hổ vì không có lời nào để nói.
“Tuệ Như đâu?” Cô rút rè hỏi.
“Anh bảo cô ấy về trước rồi.”
“…Ồ.”
Lâm Hoàn chửi thầm, kẻ đầu sỏ gây tội này, còn chưa kịp tìm cô ấy tính sổ.
Ăn xong một bát cháo, chai truyền dịch cũng đã cạn. Y tá tiến vào dặn dò đi tới phòng thuốc lấy thuốc, Triệu Triết Vũ nhàn nhạt ném xuống một câu “Ngồi yên không được nhúc nhích”, sau đó cầm đơn thuốc ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Hoàn ngồi ở mép giường nhìn bóng lưng cao lớn bước nhanh đi xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác an tâm đến lạ.
Có lẽ là, cảm giác “Có cành để tựa”.
Nhìn một hồi lâu, cô yên lặng cúi đầu. Mọi người gặp lại nhau, anh cũng coi như tận tình tận nghĩa. Mặc dù tối hôm qua cô bất tỉnh nhân sự trước nhưng có lẽ cũng coi như là anh tình em nguyện, sương sớm tình duyên, không cần thiết phải dây dưa.
Tình cảm trong quá khứ, cũng đã sớm phai mờ.
“Nghĩ thông suốt” những điều này, trong lòng cô cảm thấy thoải mái khoan khoái hơn một chút.
Khi cô bước ra khỏi bệnh viện, trời mới vừa tờ mờ sáng, phương tiện giao thông công cộng còn chưa bắt đầu hoạt động, vì vậy Lâm Hoàn không tìm được cớ từ chối yêu cầu đưa cô về nhà của Triệu Triết Vũ. Cô đành phải ngoan ngoãn ngồi lên ghế sau xe.
Anh không hỏi nhà cô ở đâu, lập tức chạy xe đúng hướng.
Đúng rồi, đương nhiên anh biết.
Năm đó cô còn từng chuồn ra khỏi nhà, chạy xuống tầng đi dạo hẹn hò cùng anh… Thậm chí nụ hôn đầu tiên của cô, là ở một đêm nào đó khi anh đưa cô về nhà, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai người hết sức lưu luyến không muốn chia tay… Dừng lại, không thể tiếp tục nhớ nữa.
Quá khứ chỉ là quá khứ! Lâm Hoàn nhắm mắt lại và tự mắng mình nhiều lần trong lòng.
“Vẫn không thoải mái?” Lúc chờ đèn đỏ, Triệu Triết Vũ dừng xe, tay phải đặt lên trán cô.
Cơn sốt vẫn chưa giảm hẳn.
“Á, còn tốt…”
Anh thu tay về không nói nữa, tốc độ xe cũng chậm lại một chút.
Quả nhiên anh ngựa quen đường cũ mà chạy đến cửa chung cư. Đưa thuốc vào trong tay cô, Lâm Hoàn nhận lấy cái túi, nghĩ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau, vì vậy cũng không chuồn đi như chạy trốn, nhìn về phía anh mà nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt, ngay khi đóng cửa xe lại, hình như cô nghe thấy anh nói: “Về đến nhà thì nhắn tin lại.”
Lâm Hoàn sửng sốt, yêu cầu nhiều như vậy?
Đóng cửa xe lại vang lên một tiếng “Rầm”, cách một lớp kính cửa sổ xe nên cô không nhìn rõ bên trong xe, nghĩ thầm còn chưa chào tạm biệt đâu, cô đành phải chần chừ vẫy vẫy tay về phía bên trong xe.
Đứng ngây người trong chốc lát mới phát hiện hình như anh không có ý định rời đi, nhìn dáng vẻ như là đang đợi cô đi trước, vì thế cô ngoan ngoãn xoay người đi vào khu chung cư. Cô không nhìn thấy núi băng bên trong xe, khi trông thấy cô vẫy vẫy tay nhỏ thì lộ ra tươi cười.
Triệu Triết Vũ nhìn theo bóng lưng cô đi vào cổng lớn của khu chung cư, nhớ tới vô số bóng lưng của Lâm Hoàn năm mười sáu tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, làn váy bồng bềnh.
Cô cắt tóc ngắn, nhưng vẫn không có gì thay đổi. Thậm chí, anh còn cảm thấy dáng vẻ cô để tóc ngắn trông có vẻ càng nhỏ hơn, giơ tay nhấc chân vẫn là dáng vẻ ngây thơ năm mười sáu tuổi.
0 bình luận