Nhật Ký Dụ Dỗ Vợ Yêu
Lâm Hoan
Chương 9
Cô bị sốt… là do anh. Tối hôm qua cả người cô ẩm ướt, anh còn… để cô chịu lạnh cả đêm. Sáng nay thấy cô choáng váng, khản cổ, anh lại chỉ nghĩ là do say rượu…
Anh tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền. Cô thà tự mình thuê một phòng đơn khác, chứ không muốn phải ở cùng anh thêm một lát hay sao?
Lâm Hoàn mở mắt ra khi đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện, trên tay có cắm kim truyền dịch. Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào trong cơ thể, cô nhịn không được mà rùng mình một cái.
Có người rất săn sóc kéo chăn đắp lên cao cho cô. Khi Lâm Hoàn quay đầu lại, thế mà lại trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng chết chóc của Triệu Triết Vũ khiến Lâm Hoàn sợ tới mức kinh hoảng.
A… Cô vốn đang cầu nguyện hết thảy mọi chuyện đều là một cơn ác mộng, kết quả sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, lại vẫn gặp được lớn ác ma trong mơ?
Triệu Triết Vũ nhướng mày: “Tỉnh?”
“…”
Lâm Hoàn không dám nhìn anh, yên lặng kéo chăn lên che kín đầu mình.
Được lắm, kỹ năng giả làm đà điểu của cô nàng này vẫn là hạng nhất như cũ.
Lâm Hoàn dưới lớp chăn đang cắn chặt môi dưới vì xấu hổ. Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong việc xảy ra tối qua, một lòng chỉ muốn né tránh Triệu Triết Vũ thật xa, dù sao… thời gian sẽ chữa khỏi hết thảy, mọi người đều coi như không có việc gì xảy ra là tốt rồi, đúng không?
Có lẽ anh không thiếu phụ nữ, cô cũng không phải là người đầu tiên xảy ra tình một đêm với anh, càng không phải là người cuối cùng... Còn bản thân cô ấy à, vốn dĩ cô cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì…
Thế mà bây giờ cô lại mắc nợ anh thêm một lần “ơn cứu mạng”, cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn… Đúng là tạo nghiệt mà.
Cô miên man suy nghĩ rất nhiều, ở phía dưới chăn bị thiếu oxy đến mức khó chịu. Chờ đợi Triệu Triết Vũ tự nhận ra mình là một kẻ quái gở mà biến mất, Lâm Hoàn xốc chăn lên, vẫn đối diện với ánh mắt thẳng tắp của anh.
Triệu Triết Vũ thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ muốn đối phó với con đà điểu nhỏ này thì cần phải bàn bạc kỹ hơn về đường cong cứu nước*, anh sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.
*đường cong cứu nước: thuật ngữ Trung Quốc thời kì chống Nhật, ý chỉ không thể đánh thắng trực tiếp thì phải đánh gián tiếp.
“Một ngày không ăn gì, không đói bụng à?”
“…Vẫn ổn, chưa đói quá mức…”
“Dậy đi, ăn chút cháo.”
Lâm Hoàn ngồi dậy, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện trên tủ đầu giường có một bát cháo thịt nạc thêm trứng vịt Bắc Thảo mà cô yêu thích đang bốc hơi nghi ngút, cuối cùng đôi môi tái nhợt cũng lộ ra ý cười. Triệu Triết Vũ cầm lấy bát cháo lên múc một thìa, căm giận mà nhận ra sự thật rằng anh còn không bằng bát cháo thịt nạc thêm trứng vịt Bắc Thảo này.
Lâm Hoàn nhìn động tác múc cháo rồi thổi nguội của anh, hoảng sợ mà ý thức được đây là anh định đút cháo cho cô ư?
“À, em tự làm được…”
Triệu Triết Vũ dễ dàng cầm bát né tránh được bàn tay đang duỗi lại đây của cô: “Trên tay đang truyền dịch, đừng lộn xộn.”
Cô bị anh dùng giọng nói lạnh như băng giáo huấn, Lâm Hoàn ngượng ngùng, đành phải ngoan ngoãn ăn thìa cháo mà anh đưa tới bên miệng.
Cháo ấm vào miệng, cuối cùng thần kinh căng chặt của cô cũng được thả lỏng.
Sau vài miếng xuống bụng, cô bắt đầu to gan hơn mà mạnh dạn trộm ngắm Triệu Triết Vũ khi anh múc cháo.
Tối hôm qua ở trong phòng bao cô cũng không dám nhìn anh, lúc sau thì say bất tỉnh nhân sự… Buổi sáng lại rời đi như chạy trốn. Dù sao cô cũng phải nhìn thật kỹ, xem người đã xơi tái mình có dáng vẻ gì.
Nhiều năm không gặp, anh cao lớn thành thục, dáng người trở nên cương nghị, giống như một người đàn ông. Tóc cũng ngắn đi.
Thậm chí… trở nên càng lạnh lùng giống như núi băng hơn nữa.
Anh đã có dáng vẻ lạnh lùng từ hồi học cao trung. Nhưng khi đó còn là thiếu niên, nhìn thế nào cũng thấy là giả vờ lãnh khốc. Hiện tại… anh dùng vẻ mặt vô cảm nói một câu đã khiến cô phải túng đến mức ngoan ngoãn nghe lời, chỉ kém đáp lại một câu “Tuân chỉ”.
Nhưng… dáng vẻ cẩn thận thổi cháo, vẫn có chút thuận mắt…
Sống mũi trời sinh đã thẳng, cúi đầu cũng thấy đẹp.
0 bình luận