Chương 8

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Lâm Hoàn chìm vào giấc ngủ sâu. Khi cô lại mở mắt ra một lần nữa, điện thoại đặt bên gối không biết đã rung lên chấn động bao lâu rồi, ngoài cửa sổ trời đã tối đen một mảnh. Lâm Hoàn chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu như treo nghìn cân, cả người mềm nhũn, cảm giác ở trong ổ chăn nóng đến khó chịu. Hai chữ “Tuệ Như” hiển thị trên màn hình, mệt mỏi ấn mạnh nút nghe điện thoại —— “Lâm Hoàn! Cậu còn biết nhận điện thoại hả? Cậu trốn ở đâu thế! Đã là nửa đêm ngày hôm sau rồi sao cậu còn chưa về nhà? Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm tớ đòi người, tớ lại giúp cậu kéo dài thêm một ngày… Này, cậu có đang nghe không thế?” Lâm Hoàn há miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có đôi môi khô khốc nứt nẻ đang mấp máy. Cô dùng hết sức lực, cũng chỉ thấp giọng phát ra vài tiếng khàn khàn, mơ hồ, đứt quãng. “…Giọng cậu làm sao vậy?” Cuối cùng Phương Tuệ Như đã nhận ra có điều gì đó không bình thường: “Lâm Hoàn, bây giờ cậu đang ở đâu?” “Khụ… Khách sạn…” “9 giờ? Hiện tại đã là 2 giờ sáng!… Cậu vừa nói là khách sạn? Cậu vẫn còn ở khách sạn ư?” “1609…” “Được được, chờ tớ, tớ lập tức tới ngay!” Màn hình vừa tắt, Lâm Hoàn lại một lần nữa chìm vào hôn mê. Phương Tuệ Như tắt điện thoại thì lập tức lái xe đuổi tới khách sạn, ngồi trên xe còn không quên đeo tai nghe Bluetooth để gọi vào số của Triệu Triết Vũ, mới vừa kết nối thành công cô đã tuôn ra một tràng mắng nhiếc thật dài: “Triệu Triết Vũ, anh có ý gì! Là chính anh nói muốn tới, nói cái gì mà muốn liếc mắt nhìn Lâm Hoàn một cái, tôi mới tận tình tận nghĩa chế tạo cơ hội cho hai người nhưng lại khen ngược, có phải anh vứt người ở trong phòng khách sạn rồi bỏ mặc không quan tâm nữa đúng không? Nếu Lâm Hoàn xảy ra chuyện gì, xem tôi có băm anh thành thịt vụn hay không!” Triệu Triết Vũ ở đầu dây bên kia nghe thấy những lời này thì như lọt vào trong sương mù. Cái quái gì vậy, người bị vứt bỏ trong phòng khách sạn, còn phải bồi thường cánh cửa phòng tắm chính là anh có được không? “Lâm Hoàn vẫn còn ở khách sạn ư?” “Nếu không thì sao? 1609, có phải là phòng anh thuê tối hôm qua hay không?” Anh sửng sốt một giây: “Tầng 16 là phòng đơn, tối hôm qua anh thuê một phòng ở tầng trên cùng… Anh lập tức qua đó.” Anh nói xong thì nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo, cầm theo chìa khóa xe rồi lập tức lao ra khỏi nhà. Đêm khuya trên đường phố có rất ít xe, anh lái xe nhanh tới đáng sợ, thậm chí còn đến nhanh hơn cả Phương Tuệ Như. Ai ngờ sau khi nói rõ tình hình, lễ tân của khách sạn vẫn nói rằng có quy định không thể tự tiện đưa thẻ phòng của Lâm Hoàn ra khi chưa được phép. Khổ nỗi hai người đều là lòng nóng như lửa đốt mà nửa đêm phi ra khỏi cửa, cũng không ai mang theo giấy tờ tùy thân, Triệu Triết Vũ giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp vươn tay vào quầy lễ tân, mạnh mẽ nắm cổ áo của lễ tân rồi nhấc người lên cao, sợ tới mức tất cả bảo vệ của khách sạn đều rút dùi cui ra. May mắn có giám đốc đang trực ban nhận ra Phương Tuệ Như là người vừa tổ chức tiệc sinh nhật vào tối hôm qua, sau khi nói chuyện thì giám đốc đồng ý đi cùng tới mở cửa phòng 1609. Ngay khi tiếng khóa mở cửa vang lên, Triệu Triết Vũ đã kéo giám đốc ra rồi xông vào bên trong. Lâm Hoàn nằm hôn mê trên giường, vẻ mặt ửng đỏ bất thường. Anh đi vào thăm dò, mới phát hiện cả người cô nóng tới dọa người, hơi thở gấp gáp nóng rực. Trong lòng anh như có lửa đốt, lập tức dùng chăn bọc kín người cô, bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng. Phương Tuệ Như còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, vừa muốn đuổi theo, lại bị giám đốc nhanh nhẹn tiến lên ngăn cản, trên mặt nở nụ cười mang đậm chất thương mại: “Thật ngại quá, vị tiểu thư này, có thể phiền ngài ứng trước tiền phòng cho người bạn lúc trước không ạ?” “…” “Còn có tiền mua chăn bông mà vị tiên sinh kia vừa lấy đi nữa.” Triệu Triết Vũ cẩn thận đặt Lâm Hoàn lên trên ghế phụ rồi điều chỉnh lưng ghế hơi ngả ra phía sau, đắp chăn của khách sạn lên rồi thắt chặt dây an toàn, lái xe tới bệnh viện.
0 bình luận