Chương 7

Cánh môi bên dưới của cô sưng đỏ, cả người che kín dấu hôn, trong dịch nhầy còn mang theo tơ máu chứng tỏ cô đã bị anh ngắt lấy. Trái tim anh lập tức tràn ngập thương tiếc, không đành lòng tiếp tục làm thương tổn cô, sau khi cẩn thận rửa sạch cho cô, đành phải tự mình ra tay xoa dịu dục vọng đang bừng bừng phấn chấn lại một lần nữa. Khi động tác trên tay dần dần tăng tốc nhanh hơn, nhớ lại cảm giác ngây ngất mất hồn bên trong cô, còn không quên lẩm bẩm gọi tên cô. “A… Hoàn Hoàn…” “Hắt xì!” Lâm Hoàn hắt hơi một cái, kéo chặt chăn bông trên người. Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ hoàn toàn ngây người của cô, có lẽ cô không hề nhớ được cảnh tượng say mê kích tình đêm qua. Giỏi lắm, cô dụ hoặc anh tới mức khiến anh nhớ lại toàn bộ hồi ức một lần, không thể khống chế mà muốn nổi lên phản ứng. “À ờ… Quần áo của em đâu…” “Phòng tắm.” Lâm Hoàn thấy anh không có ý định muốn đi lấy, vô cùng đau lòng bối rối, dùng chăn bao bọc lấy cơ thể trần trụi của mình, dịch chuyển từng bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại vang lên một tiếng “Rầm”. Triệu Triết Vũ ngồi trên sô-pha châm điếu thuốc, nhỏ giọng mắng thằng em lại đang ngo ngoe rục rịch muốn ngẩng đầu lên một câu: “Mẹ nó, mày có thể bình tĩnh lại một chút được không?!” Trong phòng tắm, Lâm Hoàn run run tay, miễn cưỡng đem quần áo tròng loạn xạ lên trên người nhưng không dám mở cửa phòng tắm ra. “Xấu hổ quá…Xấu hổ quá… Tại sao lại như vậy chứ...” Cô ngồi trên bồn cầu lầm bà lầm bầm, tay chân lạnh ngắt. “Không sao… Không sao… Mọi người đều là người trưởng thành rồi, bây giờ đã là thời lớn nào rồi chứ… Tình một đêm mà thôi, không có gì, không có gì… Bạn trai cũ, không quan trọng… Ra khỏi cánh cửa này… Hai người cả đời không gặp lại nhau… Không có vấn đề gì lớn hết…” Lâm Hoàn ôm ngực lải nhải thầm thì tự làm công tác tư tưởng cho bản thân một hồi lâu, cô mới chột dạ đứng lên mở cửa rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Triệu Triết Vũ ngồi trên sô-pha dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào cô khiến Lâm Hoàn gần như muốn độn thổ chạy trốn. Cô cố gắng không nhìn anh, không đối diện với anh, rụt rè sợ hãi mà đi tới một góc cách anh rất xa: “Cái đó… Em đi về trước… Tiền phòng để em… tìm cơ hội bảo Tuệ Như thay em trả lại anh… Cảm, cảm ơn…” Nói xong, cô vội vàng vơ lấy đồ của mình rồi rời đi nhanh như chạy trốn. Triệu Triết Vũ sắp tức tới hộc máu rồi. Anh không ngờ cô bé ngốc nghếch này tỉnh dậy thì lại có phản ứng như này, làm sao có thể quên đêm đầu tiên của mình đến không còn một mảnh thì không nói, lại còn làm như không có việc gì rồi trực tiếp vỗ vỗ mông chạy lấy người nữa chứ? Ngay cả tiền phòng cô cũng nói là “Tuệ Như thay em trả”, đây có tính là bội tình bạc nghĩa hay không? Bên kia, Lâm Hoàn vẫn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, vừa giả vờ bình tĩnh ra khỏi khách sạn, vừa run rẩy dùng tay mở di động. May mà tối hôm qua Tuệ Như đã nói dối ba mẹ giúp cô, cô không cần lo lắng tới chuyện cả đêm không về ngủ. Cô ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập ngựa xe như nước bên ngoài khách sạn, trong lòng cô lại cảm thấy mê mang bối rối. Đi đâu đây? Bây giờ về nhà, khẳng định sẽ bị phát hiện bản thân cô có điểm không thích hợp. Dường như người qua đường đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, cô bật camera trước của điện thoại lên thì mới phát hiện trên cổ có một dấu hôn lộ liễu không thể che giấu, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn đập đầu vào tường. Loại men giải rượu mà Triệu Triết Vũ đưa thật đúng là không đáng tin cậy y như chính bản thân anh, không hề có một chút tác dụng nào. Cô vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mơ màng như muốn ngất đi, quả thật chỉ muốn ngủ. Lâm Hoàn quyết định —— Quay lại khách sạn rồi thuê một phòng đơn. Cửa phòng vừa mở ra, cô đã nhào lên trên giường, đặt mình xuống đã ngủ thiếp đi. Đầu choáng váng nặng nề, tay chân đau nhức vô lực. A, có phải ngủ một giấc rồi tỉnh dậy là cô sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng hay không…...Nếu đúng như vậy thì tốt quá rồi… Lạnh quá… Sao lại không có một chút ký ức nào thế này……….Đêm đầu tiên quý giá của cô….. Vì sao… lại là Triệu Triết Vũ… …
0 bình luận