Chương 5

Triệu Triết Vũ tự kiềm chế chính bản thân: "Lâm Hoàn, giữ anh lại..." Anh thở hổn hển, hơi thở của anh gãi vào ngực cô khiến cho cả hai người càng trở nên háo hức. "Ưm..ưm.." Lâm Hoàn bối rối và không biết phải làm gì, cô chỉ theo bản năng nâng phần ngực của mình lên trước mắt anh để chào đón. Anh cười vì sự nhiệt tình của cô: "Hoàn Hoàn, em có thoải mái không? Có thích nó không em?" "Ha..a.. thoải mái..." Mềm mại và dịu dàng là sự cách kích thích tình dục một cách dễ dàng và mạnh mẽ nhất. Của anh sưng to đến phát đau, dục vọng kêu gào cơ hồ phá tan dây quần anh. Chà đạp cô, ức hiếp cô, chiếm hữu lấy cô,... Triệu Triết Vũ mở to miệng cắn vào đầu nhũ hoa của cô, hung hãn mà cắn, liếm láp, ngực của cô lập tức bị ướt ngay dưới sự tàn sát của anh. Lâm Hoàn khó có thể nhịn nổi mà vặn vẹo thân hình,___ thật thoải mái, rất thích...... Chính là muốn càng nhiều, cô muốn cái gì, cái gì?? Cô muốn cái gì cô cũng không biết, nhưng phần thân dưới của cô đã ướt cả rồi. Anh duỗi tay xuống và chạm vào một chỗ làm cho nhịp đập trái tim tăng vọt: "Ướt cả rồi… Hoàn Hoàn… em cũng muốn như vậy phải không?" Cô run rẩy và sợ hãi khi nơi riêng tư của bản thân bị chạm đến, khiến cô cảm thấy hoảng loạn mà lắc đầu: "Không...không...." Giọng anh trầm thấp tiếng nói lại giống có nhiếp hồn ma lực, "Hoàn Hoàn, em có lạnh không? Chúng ta lên giường, nhé?". Sau đó cô bị lời nói tâm tình này cám dỗ. Trên chiếc giường lớn, khi anh trần truồng và thả trên người cô vô số nụ hôn, cô vẫn chìm đắm trong sự dịu dàng và nhẹ nhàng của anh. "Này" Khi anh chạm vào vùng kín nhất trên cơ thể cô, Lâm Hoàn bị đau và cơ thể co rút lại. Cái lỗ nóng đó của cô bị lấp đầy bởi ngón tay anh. Thật chặt... Thật nhỏ... "Không, em đau quá!" Anh gần như bị mất hết kiểm soát. "Em yêu, hãy thư giãn nào, đừng cắn quá chặt..." Anh hôn lên đôi môi khó chịu và tay kia vẫn đang vuốt ve thân thể cô. Đầu ngón tay vân vê cánh hoa mềm mại, mật dịch nhớp nháp vang lên âm thanh dâm đãng khiến cô thẹn tới mức khép hai chân nhưng lại bị người đàn ông trừng phạt bằng cách đâm sâu hơn, càng thêm nhiều dịch mật ướt át tuôn ra. "Cây gậy sắt" đã căng cứng thành màu đỏ tím, không nhịn được mà tiết ra mật dịch màu trắng đục trên đầu "gậy". Sợ làm cô bị thương mà anh chỉ dám dùng thứ cứng rắn nóng rực của mình để cọ xát nơi mềm mại, ướt át của cô, coi như được một chút an ủi. "A Triết, em đau đầu..." Triệu Triết Vũ bật cười, cô nàng này liệu còn có thể làm cho tâm trạng anh cao trào hơn được nữa không? Anh cúi xuống và hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của cô, thì thầm vào tai cô: "Hoàn Hoàn, anh là ai?" "Hừm...?" Anh tách chân cô ra một khoảng lớn, và sự cứng rắn nóng rực đó lại ra vào chỗ cấm kỵ của cô. Cô đáng thương vẫn bị ngập trong cảm giác khoái cảm đó cùng với những nụ hôn, không có dự cảm tới điều sẽ phát sinh sắp tới. "Hoàn Hoàn, anh là ai, gọi đi?" Lâm Hoàn cố sức mà mở mắt ra, ngoan ngoãn gọi tên anh: "A Triết..." Anh yêu cô khi cô mềm yếu, khi cô không đủ sức, khi đó, lại ngo ngoe rục rịch lẻn vào miệng cô. Anh thì thầm vào tai cô: "Ưm...chà, gọi lại, gọi lại.." "A Triết, ...A" Thiếu nữ cấm kỵ ấy của cô đã bị anh hoàn toàn chiếm hữu lấy. Sợ cô bị đau, anh liền lập tức đâm thẳng vào đó. Lâm Hoàn đau tới mức toàn thân căng chặt, huyệt thịt run rẩy đem của anh từ từ kẹp chặt, cơ hồ làm anh không thể nhịn được trong cơn khoái cảm mà phun ra. "Này...!" Cô ướt, nóng và nhỏ, cùng anh kết hợp không có một khe hở nào, làm cho anh không nhịn được gầm nhẹ. Anh cứng, nóng và thô, sự kiêu ngạo mở ra nơi dễ bị tổn thương nhất, anh làm cô đau như thể bị xé rách. Những giọt nước mắt lăn dài và nhỏ giọt trên tấm đệm ga giường khiến cho anh cảm thấy đau lòng. Anh không thể giúp đỡ được gì cho cô nên chỉ biết an ủi: "Nào, bảo bối, hãy thả lỏng, thả lỏng.."
0 bình luận