Nhật Ký Dụ Dỗ Vợ Yêu
Lâm Hoan
Chương 4
"Đau chỗ nào? Em ngã trúng đâu rồi?" Anh cẩn thận nhìn một lần nữa mới phát hiện ra gót chân phải của cô bị mất một miếng da, chắc là lúc trượt chân ngã xuống đá vào ống thoát nước.
"Lâm Hoàn, còn chỗ nào nữa không?"
Lâm Hoàn lại vòng tay ôm lấy cổ anh, chui vào bả vai anh khóc lóc, nói mấy câu linh tinh.
Sợ cô bị cảm lạnh, Triệu Triết Vũ nhặt vòi hoa sen xối lên thân thể cô: "Được rồi, được rồi mà, chút chuyện nhỏ thôi khóc cái gì chứ."
"A Triết, khó chịu..."
Thân thể hắn chấn động.
Đột nhiên thời gian như bị đảo ngược.
...
"A Triết!"
"Sao gọi anh là A Triết?"
"Bởi vì bạn anh đều gọi anh là A Vũ... Em gọi anh là A Triết cho đặc biệt."
...
Dòng nước ấm áp chảy róc rách, chảy lên tấm lưng trơn bóng của cô, chảy đầy trên áo sơ mi và quần tây của anh.
Tự nhiên anh dừng lại: Cô ấy trần như nhộng.
Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, đột nhiên trở nên ẩm ướt chật chội. Trong thoáng chốc, bốn bức tường như là bức tường là vô hạn áp bách tới gần, mà hai người như bị sương mù bao vây lấy dựa sát vào nhau.
Cảm quan của anh tự nhiên vô cùng nhạy bén. Người cô ướt nhẹp, cánh tay mảnh khảnh, làn da cô trắng nõn, mông cô mọng, trước ngực cô mềm mại hai luồng tròn trịa...
Anh vô thức ức chế mà nuốt ngụm nước miếng vào trong.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu, môi nhẹ nhàng mà hôn lại anh.
Anh sửng sốt.
Một lát sau, cô dời đi, hai mắt mê man nhìn anh.
Khát.
Anh bỗng nhiên hôn lên cô, cường thế mà bá đạo ngậm lấy đôi môi. Cô hoảng sợ nên há mở miệng, được dịp anh thừa cơ tấn công, cuồng loạn mà "tàn sát" bừa bãi, tìm được lưỡi cô, câu dẫn cô cùng hòa quyện với mình, tùy cơ liếm mút tùy ý cùng cô quấn với mình.
Lần này, không cần trốn tránh, không cần sợ hãi chủ nhiệm giáo dục, không cần lo lắng giới nghiêm cấm đi lại ban đêm nên phải nhanh chân mau mau về nhà...
Người cô mềm, rất thơm, mang theo hương rượu, cơ hồ muốn khiến cho anh cùng say.
Khát
Anh dùng lý trí còn sót lại mà buông cô ra, trong khoảnh khắc anh thấy đôi môi đỏ mọng của cô, lý trí anh gần như bị hủy hoại.
Lâm Hoàn ngơ ngác mà nhìn anh một hồi lâu, rồi đột nhiên nói: "Có mùi rượu không?".
"Cái gì?".
Cô phà một hơi vào anh, "Có mùi rượu không?"
Anh nhìn cô hếch lên cái miệng nhỏ bị anh hôn cho đỏ rực, còn sáng lóng lánh, không phân biệt được là nước bọt của cô hay của anh. Có một phen lửa nổi lên từ trái tim anh, anh bị đốt cháy từ phần thân bên dưới, khao khát được đứng lên gần như tức khắc.
Anh muốn cô, đẩy cô vào người anh, muốn đẩy cô xuống giường để bắt nạt, muốn cô khóc, rên rỉ dưới thân thể của mình.
Chỉ hôn một cái nữa thôi.
Chỉ hôn một cái nữa thôi.
Anh duỗi thẳng tay đẩy cơ thể cô dựa vào tường, bảo vệ ót cô bằng tay trái của anh rồi tiếp tục hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng và lâu dài, Lâm Hoàn mông lung ở yên vị trong vòng tay anh. Cô không ghét nó mà lại muốn được càng nhiều hơn thế. Cô giận dỗi học theo anh, vì thế mà cô dùng lưỡi của mình mà trả lại anh, cô tâm sự mà dùng bất cứ quy tắc nào, hơi thở nặng nề của cô trước mặt anh ngày càng nặng nề.
Cô gái bé nhỏ đó hôn anh. Trúc trắc lại thiên chân, lại vừa lúc làm anh điên cuồng.
Không thành vấn đề, anh không thể dạy cô, nhưng anh có thể bồi dưỡng cô từ từ.
Bàn tay phải anh không thể kìm nén mà vuốt ve làn da trơn trượt, từ vai đến lưng, đến cánh tay,... đến làn sữa tròn và thanh tú của cô.
Anh dùng một tay hợp lại ở lòng bàn tay, xoa bóp yêu thương, xúc cảm mềm mại mỹ diệu đến không thể tưởng tượng nổi.
Trong ý thức cô vô thức phát ra tiếng ư và hạt đậu đỏ trên ngực cô mẫn cảm mà dựng đứng lên, giống như muốn chủ động chạm vào tay anh.
Theo bản năng, đôi môi của anh chuyển vị trí rời đi, ngậm núm vú ửng hồng của cô, liên tục trêu chọc, chà xát bằng lưỡi đi qua đi lại giữa núm vú của cô bằng răng.
Cô vì mẫn cảm mà vô thức cuộn chân, sợ hãi những khoái cảm kì lạ rồi nhận lấy xúc cảm giác ướt nóng đến khó chịu kia, cô lung tung bám chặt lấy cơ bắp trên vai anh. Lúc này trông cô như con mèo con, những vết đỏ nông trên người cô bị anh bắt gặp, làm dấy lên dục vọng trong mắt anh.
0 bình luận