Chương 2

"Khá lắm Lâm Hoàn!" "Trưởng thành, trưởng thành rồi!" "Nào nào nào, mau rót đầy ly cho Tiểu Hoàn của chúng ta nào!" … Hình như những lời chế giễu chồng chất của bạn học cũ là phần trí nhớ cuối cùng của cô. Đầu đau như sắp nứt... Lâm Hoàn mở mắt một cách khó khăn, miễn cưỡng dựa vào chút ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn cửa nhìn thấy cái chăn màu xám vô cùng xốc xếch. Định chống người ngồi dậy thì phát hiện thân thể của mình căn bản không nghe theo sự sai khiến, chân tay đau nhức vô lực giống như vừa cõng bao cát chạy mười mấy cây số. Đau... Rốt cuộc là đau chỗ nào? Một tiếng sấm vang lên trong đầu Lâm Hoàn! Cảm giác đau đớn kia... Truyền đến từ chỗ bí ẩn của cô. Lâm Hoàn sợ đến muốn tuột huyết áp, tay chân lạnh ngắt, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn của thân thể, cô muốn nhảy dựng lên ngay lập tức. Nhưng mà hiện thực vẫn tàn khốc như vậy. Cô chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy, lúc tiếp đất mất đi điểm tựa nên cô nắm lấy chăn ngã khuỵu ở mép giường. Dưới tấm chăn, cô không một mảnh vải... Thân thể phủ kín dấu hôn to nhỏ. Lâm Hoàn phải há miệng hít sâu một hơi mới không ngất đi, nước mắt bất giác tuôn ra từ hai mắt. Lúc Triệu Triết Vũ trở lại phòng khách sạn, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô vợ nhỏ. Muốn giết người hay gì... Quỷ tha ma bắt, cô thế này càng kích thích người khác. Đôi tay nhỏ níu lấy tấm chăn che, khó khăn lắm mới che được các chỗ quan trọng, làn da trắng nõn nổi bật bởi chiếc chăn tối màu. Cả thân thể trần trụi đầy dấu hôn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ đến trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng ẩn ẩn nước mắt như chú thỏ con, vẻ mềm yếu đáng yêu càng làm cho người muốn đến bắt nạt… Thật sự là muốn bức chết người khác mà! Triệu Triết Vũ sải bước đi đến, duỗi đôi tay dài ôm lấy cô gái đáng thương đang ngồi dưới đất vào ngực, một lần nữa nhét cô về giường. Cô gái nhỏ bị anh dọa run bắn, sau khi nhìn rõ mặt anh, đôi mắt đỏ ửng vì khóc của cô mở to: "Anh anh anh..." Mở miệng mới phát hiện, giọng của cô khàn đặc, cổ họng khó chịu như có giấy chặn ngang. "Tối hôm qua kêu lớn như vậy, giờ biết hậu quả rồi sao?" Triệu Triết Vũ xoay người, đưa ly nước đến trước mặt cô. Sắc mặt Lâm Hoàn chuyển từ trắng sang đỏ, ngay cả nước cũng không thèm nhận: "Hôm qua... Hôm qua... Tối hôm qua? Chúng ta?" Triệu Triết Vũ bật cười, anh đặt ly nước xuống cạnh giường quan sát cô: "Không thì em cho rằng thế nào?" Lâm Hoàn ngẩn ra. Hoặc là nên nói... Cô sợ đến choáng váng. Cô cố gắng nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, đáp lại cô chỉ có cơn đau đầu. Triệu Triết Vũ thở dài, anh lại đưa đến hai viên thuốc giải rượu: "Uống thuốc đi." Lâm Hoàn thừ người ra nhận lấy viên thuốc uống vào, anh thấy cô không có chút phòng bị hay hành động cảnh giác gì thì nổi nóng. Cô gái ngốc này, sao lại tin tưởng rằng hắn không cho cô uống thuốc gì khác chứ? Một mình ở bên ngoài mà không chút cảnh giác nào như vậy sao? Thậm chí còn... Nếu tối hôm qua đổi thành người khác, có phải hay không cô cũng sẽ, không hề có chút ý thức đi trao thân cho người ta? 12 tiếng trước. "Được rồi, Lâm Hoàn, đừng uống nữa." "Không! Một ngụm nữa, thật sự chỉ một ngụm nữa thôi! Không phải mọi người cho rằng tửu lượng của tôi kém thế chứ..." Lâm Hoàn bám lấy Tuệ Như khi cô ấy giật chai rượu đi, Tuệ Như cũng đành chịu, chỉ có thể vờ rót vài giọt vào ly cho cô: "Đấy, một ngụm cuối cùng thôi đó!" Lâm Hoàn nhìn ly rượu, tức giận mở miệng nồng nặc mùi rượu nói: "Cậu thấy miệng mình nhỏ như vậy sao!" "Ôi trời!" Tuệ Như bị hơi rượu làm cho nhăn nhó, cô ấy đặt chai rượu lại bàn: "Cậu uống đi, uống đi! Mặc kệ cậu!" Lâm Hoàn bổ nhào đến: "Như Như, cậu là tốt nhất!" Nói xong cô cầm cả chai rượu uống liền mấy ngụm. Mọi người đều giật nảy mình, cuống quýt chạy đến cản cô, một vài người vội vã giành lại chai rượu. Về phía Lâm Hoàn, kể từ khi sinh ra đến giờ số cồn cô uống cộng lại còn chưa được hai chai bia. Vậy mà hôm nay uống liền sáu bảy ly rượu tây, còn cầm cả chai ực một hơi, căn bản đã mất hết ý thức rồi. Cô tựa vào ghế salon, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa.
0 bình luận