Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 137: Tuyết Liên Cung
Sáng nay Chu Cương Liệt dẫn Hi Nguyệt về Tuyết Lạc Cung, từ lúc vị sư phụ trước bị hại, nàng chỉ kịp gửi thư về, trưởng lão trong cung vừa nhận được thư lập tức ra lệnh phong bế sơn môn, rút hết đệ tử về, Tuyết Lạc cung vào trạng thái ẩn cư đề phòng kẻ địch.
Bản thân Hi Nguyệt thì bị truy đuổi trốn đông trốn tây khắp nơi suốt hơn hai năm, nay thù đã báo, kẻ địch gần như chết hết nàng mới dám trở về.
Tuyết Lạc Cung toạ lạc ở phía Bắc Sở quốc, nằm trên dãy núi cao ngất hùng vĩ tên là Phiêu Tuyết Lĩnh, vì địa thế cao nên ngọn núi quanh năm tuyết phủ trắng xoá, khí hậu lạnh lẽo.
Trên đỉnh núi, dọc sườn núi là từng ngôi kiến trúc bằng gỗ hoặc đá được thiết kế tinh xảo, tổ sư khai phái của Tuyết Lạc cung xuất hiện đầu thời Chu, từng huy hoàng đạt đến Tán Tiên hậu kỳ, nhưng các đời sau dần tụt dốc, sư phụ của Hi Nguyệt cũng chỉ là Hoá Thần đỉnh phong.
Từ trên mây nhìn xuống, Hi Nguyệt cảm khái nhớ lại khoảng thời gian ở trên núi tuyết, được sư phụ chỉ dạy tận tình, có huynh muội đồng môn quan tâm nhau, các trưởng lão cũng rất thương yêu nàng.
Biến cố xảy ra khiến Tuyết Lạc cung đứng trước nguy cơ bị nuốt chửng, theo lời Hướng Thừa Thiên kể, Thái gia không biết từ đâu có được tin tức Tuyết Lạc cung chủ giấu một kho tàng lớn, chìa khoá được ông ta cất giữ trong người, bởi vậy mới dẫn phát đại hoạ, Hi Nguyệt đã từng kiểm tra túi trữ vật sư phụ để lại, chỉ có vài cuốn sách, bí tịch công pháp của Tuyết Lạc cung và ngân lượng, cùng một cái lệnh bài, nàng không biết lệnh bài này là gì.
Chu Cương Liệt dẫn Hi Nguyệt đáp xuống cửa sơn môn, cánh cổng cao hùng vĩ lại không có ai gác, Hi Nguyệt nhíu mày đẩy cửa đi vào, bước lên bậc thang dẫn lên chính điện. Một luồng quang hoa rơi xuống trước mặt nàng, bên trong hiện ra một thân ảnh già lão.
“ Hi Nguyệt, là Hi Nguyệt đúng không? Con đã về rồi.” Một bà lão tầm sáu mươi, nét mặt già nua mặc đồ trắng đi tới, ánh mắt đầy hạnh phúc nhìn nàng.
“ Đại trưởng lão, con về rồi.” Hi Nguyệt hoàn toàn không có hình tượng lãnh diễm thường thấy, như một cô gái nhỏ lâu năm về nhà, ôm lấy bà lão.
“ Về là tốt rồi, về là tốt rồi, để bà xem, hai năm nay con khổ cực rồi, chà, lại xinh đẹp hơn nữa.” Đại trưởng lão nắm tay nàng xem xét, rồi bà nhìn thấy Chu Cương Liệt đang đứng sau lưng, ánh mắt nhất thời cảnh giác.
“ Đây là ai vậy?”
“ Đại trưởng lão, ngài ấy là sư phụ của con, cũng là ân nhân của Tuyết Lạc cung chúng ta.” Hi Nguyệt nói.
Lúc này, lại có vài bóng hình từ trên núi cưỡi phi kiếm bay xuống, đáp sau lưng Đại trưởng lão, có già có trẻ, có nam lẫn nữ.
“ A, Hi Nguyệt về rồi.”
“ Sư tỷ về rồi, ta nhớ tỷ lắm.”
“ Hi Nguyệt có bị bọn chúng làm khó không?”
“ Hi Nguyệt sư tỷ, kẻ thù có còn đuổi theo tỷ nữa hay không?”
Mọi người vui mừng vây lấy Hi Nguyệt mà hỏi han ân cần, nàng thì mỉm cười hạnh phúc nhìn những khuôn mặt thân quen. Họ cùng nhau đi lên đại sảnh trên núi, Chu Cương Liệt cũng theo sau.
Hi Nguyệt đem hết mọi chuyện hơn hai năm nay kể lại, đại trưởng lão và mấy mươi người ở đây càng nghe càng bất ngờ. Khi nghe Chu Cương Liệt giúp Hi Nguyệt giết hết kẻ thù hại cung chủ, họ vừa kính sợ vừa hân hoan cùng nhau quỳ xuống cúi đầu tỏ lòng biết ơn.
“ Không cần phải đa lễ, Hi Nguyệt là đệ tử giỏi của ta, ta phải bảo hộ nàng là chuyện dĩ nhiên.” Hắn xua tay cho họ đứng dậy.
Hi Nguyệt vừa vui vừa buồn, Tuyết Lạc cung từng thịnh vượng biết bao nhiêu, đệ tử trên dưới mấy trăm người, nhưng vì sợ hoạ sát thân nên phần lớn đệ tử thậm chí vài trưởng lão hộ pháp đã rời đi, chỉ còn hơn năm mươi người ở lại. Giờ nàng về đây cũng không biết phải giải quyết tình huống như thế nào.
Yêu Dục xuất hiện, khoanh tay ngó nghiêng trước sau, rồi vỗ tay vui mừng.
“ Thì ra là vậy, ta hiểu tại sao bọn kia lại nhắm vào Tuyết Lạc cung rồi, phía dưới lòng núi tuyết này chôn giấu một mỏ Tiên Linh thạch cực lớn, còn có một bảo tàng nữa”
“ Thật có bảo tàng sao? Tiên linh thạch là gì?” Chu Cương Liệt ngạc nhiên hỏi kĩ.
“ Tiên linh thạch ẩn chứa hàm lượng Linh khí và Tiên khí cực lớn, xuất hiện ở những bảo địa cực tốt, qua nhiều thời gian dồn nén mà tạo thành mỏ khoáng, dùng Tiên linh thạch để tu luyện tốt gấp trăm lần tự hấp thụ tiên khí linh khí, ngoài ra Tiên linh thạch còn là nguyên liệu cung cấp năng lượng cho nhiều loại pháp bảo.” Yêu Dục giải đáp.
Để lại đám đệ tử, Chu Cương Liệt theo lời Yêu Dục chỉ, cuốn lấy Hi Nguyệt cùng ba vị trưởng lão độn thổ đi xuống, khoảng mấy mươi giây sau, mọi người rơi vào một không gian như hang động.
Trên vách hang động đầy những khối đá màu lục tím đan xen, cả một mỏ khoáng lớn. Đại trưởng lão đôi mắt già mừng rỡ phấn khởi.
“ Là Tiên linh thạch, trời ơi, đó giờ chúng ta chính là xây dựng cung điện trên một mỏ Tiên Linh thạch lớn như vậy mà không biết.”
Phải biết Tiên linh thạch ở hạ giới rất quý giá, chỉ xuất hiện ở những cuộc giao dịch lớn của giới tu sĩ, được mua với giá rất cao, họ lại có cả một mỏ khoáng lớn.
Chu Cương Liệt tiếp tục dẫn đầu đi sâu vào, cuối hang động là một cánh cửa được làm bằng Tiên linh thạch, Chu Cương Liệt chỉ dẫn Hi Nguyệt lấy khối lệnh bài trong túi của Tuyết Lạc cung chủ, khi nàng ấn lệnh bài lên khe hẹp trên cửa, nó ngay lập tức kẽo kẹt mở ra.
Bên trong sáng bừng, cả một hang lớn Tiên linh thạch, chính giữa là một cái rương gỗ, khi rương được mở ra, tất cả mọi người ở đây đều phấn khởi không che giấu, toàn là pháp khí cấp độ từ Nguyên Anh đến Hoá Thần, có hai thanh cấp độ Tán Tiên, chục quyển công pháp bí tịch trước giờ chưa từng thấy.
Một lá thư đặt ở dưới, đây là thư của một vị đại năng nào đó, ông ta đã phi thăng thành công, đem hết công pháp bí tịch và pháp khí lưu lại đây, mỏ Tiên Linh thạch này cũng là ông ta vô tình tìm ra và biến nó thành nơi tu luyện, nhờ vào số lượng Tiên linh thạch khổng lồ này mà thành công phi thăng.
Ba vị trưởng lão vui mừng khóc lớn, Hi Nguyệt cũng cười tươi, với số Tiên linh thạch và những thứ tiền bối kia để lại, Tuyết Lạc cung chắc chắn sẽ quật khởi.
Chu Cương Liệt vuốt râu, chợt có một ý nghĩ, chẳng phải đây là bảo địa tốt cho Liên Hoa Am toạ lạc sao? Hắn đem suy nghĩ này nói cho Hi Nguyệt và ba vị trưởng lão.
Mọi người cùng bàn bạc, các trưởng lão cũng biết, Tuyết Lạc cung bây giờ thế lực đơn độc chỉ có mấy mươi người, số tài sản này nếu để người ngoài biết thì họ sẽ thành miếng mồi thơm ngon.
Nhưng nếu được một vị Địa Tiên bảo hộ, thế lực của họ sẽ nhanh chóng quật khởi, họ thống nhất đồng ý với Chu Cương Liệt, dù sao theo lời kể của Hi Nguyệt thì hắn là một vị Địa Tiên cao cường, họ không đồng ý cũng rất khó xử.
Chu Cương Liệt lập tức trở về Thành Đô mang Đãng Hồng Trần đi đến Tuyết Lạc cung, nghe lời hắn kể, nàng hớn hở vô cùng. Khi đến tận nơi, nhìn tận mắt khung cảnh nơi đây, mỏ khoáng bên dưới, nàng rất ưng ý, đây là bảo địa cực kỳ tốt để phát triển.
Nàng gặp mặt những trưởng lão và đệ tử của Tuyết Lạc cung, nói chuyện với nhau một hồi, hai bên dần thân thiết, vị quốc sư của chúng ta không hề tỏ ra mình kiêu ngạo hay ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại xem họ như người thân thiết mà đối xử.
Hai bên đi đến thống nhất, Liên Hoa Am và Tuyết Lạc Cung sẽ hợp nhất làm một, lấy tên là Tuyết Liên Cung. Đãng Hồng Trần vui vẻ cáo từ đi về chuẩn bị di dời thế lực.
Chu Cương Liệt cẩn thận khắc một toà hộ sơn đại trận cấp Chân Tiên bao vây núi đề phòng kẻ khác dòm ngó, hắn từ biệt đám đại trưởng lão dẫn Hi Nguyệt về, hẹn mấy ngày sau sẽ cùng Liên Hoa Am đến đây.
0 bình luận