Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 133: Hi Nguyệt trả thù
Đám đại lão ở đây mặt mày ai nấy đều tái mét, để Hi Nguyệt quyết định số phận của họ, thế thì khác gì cái chết.
“ Hi Nguyệt tiên tử, lão phu sai rồi, là lão phu già đầu ngu muội nên mới dung túng cho Thái Phiên làm điều ác, mong tiên tử tha lỗi, lão phu có thể tại đây đánh chết đứa cháu này đền tội cho cô.” Thái Kính Bằng hèn nhát hướng Hi Nguyệt mà cầu xin bất chấp mặt mũi.
Thái Phiên nằm rạp dưới đất, không thể tin được những lời nội tổ của mình nói, hắn căm tức Hi Nguyệt, càng căm ghét lão tổ này, vì giữ mạng mình mà có thể hi sinh cả cháu ruột. Nhưng hắn bất lực, uy áp Chu Cương Liệt toả ra khiến cả người hắn dán trên mặt đất, không thể nói được gì.
“ Haha, ngươi nghĩ hay lắm, Thái gia ngươi cùng ba nhà kia hợp nhau vây giết Tuyết Lạc cung chủ sư phụ của ta, còn truy đuổi ta suốt thời gian qua, cháu ngươi cùng đồng bạn ở đại hội liên tục giương oai, sỉ nhục ta, dùng quyền lực của Thái gia làm khó ta, luôn miệng đòi bắt ta làm tình nô, chặt tứ chi ta treo lên. Ngươi nghĩ với hận thù như biển đó ta có thể tha cho các ngươi hay sao?” Hi Nguyệt đứng thẳng, váy áo trắng tinh, ánh mắt hời hợt nhìn, nhếch môi cười khinh bỉ.
“ Hi Nguyệt tiên tử, đây đều là do Thái gia bày đầu, chính gia chủ Thái gia cha của Thái Phiên kia mưu toan muốn nuốt trọn Tuyết Lạc cung nên mới nhân cơ hội động phủ Địa Tiên kia để tập kích, chúng tôi là bất đắc dĩ mới hợp lực với hắn, mọi tội trạng đều từ Thái gia mà ra, xin hãy diệt bọn chúng, tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi thề sẽ không bao giờ động vào Tuyết Lạc cung.” Phi Nhạn bà bà chớp lấy thời cơ bán đứng đồng bạn, đổ hết tội cho Thái gia.
“ Ngươi, bà già độc ác, chuyện vây công Tuyết Lạc cung chủ có phần của Hướng gia và Thủy Lưu tông, sao bà dám giá hoạ hết lên đầu ta?” Thái Kính Bằng giận đỏ cả mặt, bọn đồng minh này thật quá không đáng tin cậy.
“ Oan có đầu nợ có chủ, Hi Nguyệt cô nương, cứ giết ta và Gia chủ hiện tại của Hướng gia trả thù, nhưng xin hãy tha cho Hướng Bá Long và tộc nhân còn lại, họ không hề có tội.” Hướng Thừa Thiên trực tiếp nhận tội, cúi đầu cầu xin.
Ở phía ngoài, Hướng Bá Long, Hàn Quốc Cựu cùng đám hộ vệ khách khanh im lặng không dám nói câu nào, nơm nớp lo sợ Hi Nguyệt sẽ trả thù tới mình.
“ Ta nghe Thái Kính Bằng từng nói, Tuyết Lạc cung chủ kia có cất giấu một bảo tàng, đó cũng là động lực thúc đẩy Thái gia ra tay tàn ác.” Hướng Thừa Thiên bổ sung thêm.
Hi Nguyệt không nói gì thêm, cầm kiếm từ từ bước đến trước mặt Thái Kính Bằng, lão già này không còn chút nào phong phạm cao nhân, nét mặt sợ hãi, mồ hôi túa ra run rẩy.
“ Giết sư phụ ta, Thái gia ngươi là kẻ cầm đầu, đền mạng đi.” Nàng giơ kiếm lên, tập hợp hết chân khí vào một kiếm chém xuống.
“ Không....” Đối mặt với cái chết, Thái Kính Bằng hoảng đến tột độ, cật lực giãy dụa mong thoát thân, nhưng phép định trụ khiến hắn bất lực, ngửa cổ ra chờ chết.
“ Xoẹt.” Cái đầu lão già lịch bịch rơi xuống, vẻ mặt lão vẫn đọng lại đau đớn, thù hận, sợ hãi. Nguyên anh thoát khỏi cơ thể mong tìm đường sống, tu đến tầng cấp Tán Tiên, dù cơ thể đã chết nhưng chỉ cần nguyên anh còn sống thì có thể trong thời gian ngắn tìm thân xác phù hợp để đoạt xá sống lại.
Chu Cương Liệt trừng mắt, Nguyên anh của Thái Kính Bằng trực tiếp bị hủy diệt, không còn cơ hội hồi sinh. Nhìn xác đồng minh đầu mình hai nơi, hai vị lão tổ còn lại run rẩy, Thái Phiên đã tè cả ra quần, ngất đi vì sốc.
Hi Nguyệt bước tiếp đến cạnh Phi Nhạn bà bà, tiên tử thanh cao áo trắng như tuyết nhưng trong mắt những người ở đây như tử thần đang từ từ thu gặt sinh mạng.
“ Các ngươi, các ngươi không thể giết hết chúng ta được, chúng ta dù gì cũng là gia tộc môn phái phục vụ cho Sở quốc, Sở Vương và quốc sư sẽ không tha cho các ngươi.” Phi Nhạn mặt già khọm, từng nếp nhăn chảy xệ xấu xí.
“ Đãng Hồng Trần không còn là quốc sư Sở quốc nữa, đừng đem ra hù ta, nói cho bà nghe một tin, quốc sư kia cũng là đạo lữ của ta.” Chu Cương Liệt ngồi xem thoải mái nói.
“ Không thể nào...” Phi Nhạn thều thào, tâm trí bất lực, lưỡi kiếm trên tay Hi Nguyệt nhanh chóng chém xuống, kết thúc cuộc đời bà lão xảo quyệt.
Hi Nguyệt chống kiếm thở dốc, dù sư phụ đã định thân bọn chúng cho nàng mặc sức chém, nhưng một Hoá Thần sơ kì giết hai tên Tán Tiên trung kì cũng là dùng hết sức, thân thể Tán Tiên đâu dễ để Hoá Thần chém như vậy.
Chu Cương Liệt ném qua một lọ dương căn dịch, nàng tiếp lấy uống vào khôi phục, rồi lại xách kiếm lên, nàng nhớ lại từng khuôn mặt đã xuất hiện trong cái đêm Tuyết Lạc cung chủ bị giết, toàn bộ người của Thái gia ở đây, Hùng Lão, hai tên hộ vệ mang đao lần lượt rơi đầu, nàng liếc qua Thái Phiên, hừ lạnh tạm thời chưa giết.
Nàng nhìn Hướng Thừa Thiên, lão già này hai mắt nhắm nghiền, cổ đưa ra xem như lĩnh mệnh, nàng thở dài, hướng Chu Cương Liệt nói.
“ Sư phụ, tiếp theo nên đến Thái gia và Thủy Lưu tông thanh lý bọn cá lọt lưới thôi.”
“ Không muốn giết Hướng Thừa Thiên sao?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“ Hướng gia so với hai thế lực kia ít tàn ác hơn, con đã có chủ ý, tạm tha cho hắn.” Hi Nguyệt lắc đầu.
Hướng Thừa Thiên mở mắt, nhìn cô gái áo trắng kia đầy kinh ngạc, rồi cúi thấp đầu lạy tạ.
Hướng Bá Long cùng mấy hộ vệ Hướng gia cũng quỳ lạy. Hi Nguyệt liếc nhìn, “ Sư phụ, nhờ người bắt giữ Hướng Bá Long, Hàn Quốc Cựu và Thái Phiên giam lại trước, con sẽ đối phó chúng sau.”
“ Được.” Chu Cương Liệt gật đầu, một cái bong bóng bay ra bao vây ba người trẻ lại, Hướng Thừa Thiên vội nói.
“ Hi Nguyệt cô nương, xin hãy tha cho Bá Long, nó xưa nay tính cách không tệ, đừng làm hại nó.”
“ Hừ, không phải là chuyện ngươi có thể quyết, yên tâm, ta mượn hắn vài ngày sẽ trả lại, không giết hắn đâu.” Hi Nguyệt khoanh tay quay đi.
Chu Cương Liệt mang Hi Nguyệt cùng cái bong bóng chứa Hướng Bá Long, Hàn Quốc Cựu và Thái Phiên đã ngất xỉu rời đi, để lại quang cảnh máu tanh, xác người không đầu la liệt, Hướng Thừa Thiên, các hộ vệ Hướng gia cùng vài người Hi Nguyệt tha không giết thở phào nhẹ nhõm vì tìm về được cái mạng.
Chu Cương Liệt quay lại Thành Đô, đem ba tù binh giam cầm ở phòng của Hi Nguyệt, bố trí kết giới chắc chắn.
Trở về phòng của hắn, các nữ còn lại đã đi ra ngoài chơi không có ai trong phòng, Hi Nguyệt ôm lấy cánh tay cười tươi, “ Cảm ơn sư phụ đã giúp con trả thù, con thấy nhẹ nhõm hơn rồi, ngày mai tìm thanh lý nốt những kẻ còn lại là được.”
“ Con vui là ta vui”, hắn nâng cằm nàng lên, đặt một nụ hôn, nàng cũng nhiệt tình đáp lại, người đàn ông này đã cho nàng quá nhiều thứ, giúp nàng đột phá, giúp nàng trả thù, nàng chỉ có thân thể này có thể đem ra báo đáp hắn.
Hai người nhanh chóng ôm lấy nhau, quần áo từ từ bị trút bỏ, hai thân thể trần truồng nhảy lên giường, hắn tham lam bú mút hai quả đào tiên, tay thì luồng xuống mò cái mu lồn bạch hổ trắng tươi láng mịn của nàng, rồi lại thọc hai ngón tay vào điểm G của nàng mà móc.
Kế tiếp, hắn để Hi Nguyệt nằm ngược hướng trên người mình, hai người ở tư thế 69 bú liếm cho nhau, lưỡi hắn như con rắn đảo quanh, thọc vào lồn nàng, mang ra biết bao nhiêu là dâm thủy, hắn kề miệng húp sột soạp như húp lẩu.
Hi Nguyệt thì cố nuốt cặc hắn vào tận gốc, cổ họng nàng cộm lên, nước dãi chảy dài, con cặc đã nằm trọn ở nơi sâu nhất.
Chốc lát, Chu Cương Liệt chịu không nổi, con cặc gân guốc giật giật bắn xối xả tinh trùng xuống dạ dày nàng, Hi Nguyệt nuốt không chừa giọt nào.
Hắn trở người đè cô đệ tử này xuống, trên mu mọc thêm một con cặc, Hi Nguyệt biết ý, nâng háng lên, banh cả hai lỗ thịt ra, hắn kề hai con cặc lớn tướng vào lỗ đít và lỗ lồn nàng, rồi đồng thời đẩy hông thật mạnh, đâm hai cây vào lút cán.
“ Ôi... á... ân ân... sư phụ, cặc ngài đâm sâu quá... hai lỗ của con đầy rồi, sư phụ, sướng quá, nhấp đi, địt nát lồn đít của con đi, thân thể này là của sư phụ, địt con mạnh vào, đừng thương tiếc.”
Hi Nguyệt bám lấy cổ hắn rên rỉ, nghe nàng nói, Chu Cương Liệt gật đầu hài lòng, tăng thêm lực dập vào. Tiếng ót ót bạch bạch vang lên khắp phòng, Hi Nguyệt cong người hứng chịu từng cú dập như đóng cọc, lồn nàng tuông trào nước dâm, lên đỉnh liên tục.
Hắn cứ thế đụ nàng đủ tư thế, từ trên giường xuống sàn, trước gương, lên ghế, rồi lại bế lấy nàng vừa địt vừa đi xuống sảnh lầu, khách ăn cơm bên dưới khá là đông, nàng phun nước lồn vào cốc của mấy tên say rượu, thậm chí đái vào ly của một lão già béo vẻ mặt đê tiện, lão ta đã say bí tỉ, không cần phân biệt cốc rượu hay cốc nước đái, cầm lấy tu ừng ựng uống hết.
Khi Chu Cương Liệt đã bắn tinh lần thứ ba thì Hi Nguyệt mới kiệt sức, hắn bế nàng về phòng mình, tắm rửa cho nàng sạch sẽ, cùng lúc đó chúng nữ Ân Tử Bình, Mộng Vân, Mạt Ly, A Khắc Thiên Kiều trở về, Nguyệt Nga biết nay sư phụ và sư tỷ đi giải quyết công việc nên nàng không đến.
Thấy Hi Nguyệt lén cùng chủ nhân ăn lẻ, các nàng phản đối nhào lên ôm chặt lấy hắn, Chu Cương Liệt cười hài lòng, đè từng nàng ra quất cắm, Mạt Ly thì chỉ dám ngồi xem, chen vào bú liếm cặc, ăn tinh trùng rồi thôi chứ không dám cho hắn chơi.
Tối đến, chúng nữ được chủ nhân yêu chiều hài lòng nằm ngủ, Chu Cương Liệt thay đồ sạch sẽ đi thăm Đãng Hồng Trần.
0 bình luận