Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 132: Chặn đường cướp của
Sáng sớm, Chu Cương Liệt dẫn theo Hi Nguyệt khăn gói ra khỏi Thành Đô, hướng phía Tây mà đi tới.
Hắn áp chế tu vi ở mức Tán Tiên sơ kỳ, cùng Hi Nguyệt bay tà tà vừa đi vừa thăm thú ngắm cảnh, gặp vài người dân khổ sở lại mở lòng tặng tiền bạc hoặc cứu chữa bệnh tật.
Hi Nguyệt ngoan ngoãn đi bên cạnh, cùng sư phụ cứu nhân độ thế. Đến buổi chiều, khi hai người đã rời xa Thành Đô hơn trăm dặm, đang bay ngang qua một vùng rừng núi vắng vẻ.
“ Vèo”, một quả cầu lửa nóng bừng từ phía sau bay tới, Chu Cương Liệt vội kéo Hi Nguyệt lách người né tránh.
“ Các hạ là ai? Sao lại tấn công ta?” hắn hướng lão già đầu hói khuôn mặt nhăn nhóm vừa tập kích quát lên.
“ Hừ, các ngươi còn chờ gì nữa, ra đây đi.” Lão già hô lên, từ hai phía khác lại có một lão già râu dài ngang ngực khuôn mặt nghiêm nghị và một lão thái bà chống gậy xuất hiện, bao vây hắn từ ba hướng.
“ Haha, Hi Nguyệt ơi là Hi Nguyệt, ta đã nói, tiện nhân nhà ngươi không thể thoát khỏi tay ta đâu, còn không quỳ xuống bò đến đây, làm tình nô của bổn thiếu gia.” Một giọng nói khiến Hi Nguyệt cả đời căm ghét vang lên sau lưng lão già đầu hói.
Hi Nguyệt mặt lạnh tanh liếc mắt, “ Thái Phiên, phế vật nhà ngươi giữ được một mạng còn chưa biết sợ, lại dám ở đây phục kích sư đồ chúng ta?”
Không sai, ba lão già bao vây Chu Cương Liệt chính là Thái Kính Bằng, Hướng Thừa Thiên và Phi Nhạn bà bà, bọn chúng ở ngoài thành chờ đợi, cho tai mắt canh chừng, lúc sáng thấy Chu Cương Liệt dẫn theo Hi Nguyệt bộ dáng muốn rời đi, chúng liền theo sát ở sau.
Vì sợ đây là bẫy nên chưa dám manh động, nhưng khi thấy Chu Cương Liệt tác phong như ngày thường, khắp nơi cho tiền, chữa bệnh giúp đời, vừa đi vừa ngắm cảnh, không hề có biểu hiện gì là bẫy rập nên chúng mới phục kích tại đây hòng giết người đoạt bảo.
“ Không nói nhiều, ngươi dám chen vào làm hỏng kế hoạch của bọn ta, mau giao Hi Nguyệt ra đây, bản thân quỳ xuống dâng hết tài sản, bọn ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.” Thái Kính Bằng khoanh tay cười nhẹ nói.
“ Dựa vào cái gì ta phải nghe theo các ngươi?” Chu Cương Liệt nghiêng đầu hỏi.
“ Dựa vào chúng ta có ba Tán Tiên trung kỳ, ngươi một tên Tán Tiên sơ kì không phải đối thủ, chỉ cần một trong ba người chúng ta cũng đủ giết ngươi hàng chục lần.” Phi Nhạn bà bà tiếp lời.
“ Đừng nói nhiều, giao ra toàn bộ bảo vật trên người thì còn chết thoải mái, nếu ngươi còn cứng đầu thì ta sẽ cho ngươi thấy sống không bằng chết là thế nào.” Hướng Thừa Thiên cười tham lam, vẻ mặt ác liệt.
“ Hi Nguyệt, ngươi dám ở trước bao nhiêu vạn người sỉ nhục chặt chân cắt tai ta, ta muốn đem ngươi về, sau khi chơi chán ta sẽ chặt cụt tứ chi ngươi, lột ngươi trần truồng treo trước cửa Thái gia để bọn chúng biết đắc tội với Thái Phiên ta hậu quả như thế nào.” Thái Phiên ánh mắt nhìn nữ tử áo trắng đầy oán độc, hắn tâm tính vặn vẹo cực điểm.
Hướng Bá Long và Hàn Quốc Cựu đứng xa quan sát, được mấy Hoá Thần bảo vệ, trận chiến của Tán Tiên cơ bản họ không cần xen vào.
“ Bảo vật gì? Ta chỉ là một Tán Tiên không thân thích, không quan hệ, ngao du đó đây cứu giúp phàm nhân, các ngươi đám già này lại đi chặn đường cướp của, ta không có bảo vật gì đâu.” Chu Cương Liệt khẽ lùi lại, giả vờ sợ sệt nói.
“ Ngươi tưởng qua mắt được ta? Hai thanh bảo khí cấp Tán Tiên ngươi đưa Hi Nguyệt và công chúa Nguyệt Nga sử dụng, một tên Tán Tiên sơ kì như ngươi làm sao xứng đáng giữ chúng, mau giao ra.” Phi Nhạn bà bà miệng hơi móm nói.
“ Ngươi trong chưa đầy một tháng có thể khiến tiện nhân Hi Nguyệt và công chúa từ Nguyên Anh trung kỳ đột phá đến Hoá Thần, người tu hành bình thường không thể có tốc độ thăng cấp nhanh như vậy, ngươi là có bí quyết, đan dược hay bảo vật gì mau giao ra đây.” Thái Kính Bằng chìa tay ngoắc ngoắc.
“ Nói nhiều với kẻ sắp chết làm gì? Cùng xông lên, không cho hắn cơ hội nào thoát thân.” Hướng Thừa Thiên nói ít làm nhiều, thủ thế chuẩn bị tấn công.
Ba người gật đầu, công kích phô thiên cái địa tuông ra ập đến, bọn chúng không cho con mồi bất cứ cơ hội nào để giãy dụa, quả nhiên là một đám rất quen thuộc với chuyện cướp bóc.
Thái Kính Bằng triệu hồi hàng loạt hoả diễm ngập trời đủ loại màu sắc, Hướng Thừa Thiên vung đại đao tạo thành hàng trăm luồng đao khí bủa vây, Phi Nhạn bà bà vung tay hàng loạt hạt mưa rơi xuống đông thành băng nhọn.
Công kích từ tứ phía ập vào, Chu Cương Liệt như không còn cơ hội phản kháng, “ Ầm ầm”, chỗ hắn đứng nổ tan tành, ba kẻ kia chắc chắn pha này tên kia không chết cũng trọng thương, nhưng khi bụi mù tán đi, lộ ra thân hình người đàn ông vẫn đứng hiên ngang, Hi Nguyệt bên cạnh được một vòng quang tráo bao bọc, hai người đều không có một vết trầy.
“ Là các ngươi tấn công ta trước đấy nhá.” Chu Cương Liệt đảo mắt, cười tà đạo khiến mọi người xung quanh nổi da gà.
“ Chắc là pháp bảo phòng ngự nào đó, lên, dùng toàn lực đi.” Thái Kính Bằng lại mở đầu công kích, vận hết chân khí hình thành hoả cầu như mặt trời lớn nóng rực ném đi, Hướng Thừa Thiên vung đao lên, thanh đại đao biến lớn mấy chục thước chặt về phía trước, Phi Nhạn bà bà ngưng tụ hơi nước đóng băng thành một thanh chiến mâu mang sát khí đâm trực diện.
Khi ba đòn đánh toàn lực tới gần người, Chu Cương Liệt khẽ phất tay, trong ánh mắt như muốn lòi ra của ba lão già và toàn bộ người chứng kiến, ba đòn đánh tưởng chừng dễ dàng giết chết Tán Tiên lại như giấy mỏng bị hắn gạt sang một bên, ba đòn đánh tán đi hủy diệt một mảng rừng núi bên dưới đủ thấy coonh kích này khủng bố đến bao nhiêu, thế mà bị tên “Tán Tiên sơ kì” kia gạt bỏ.
“ Không ổn, hắn ẩn giấu thực lực, mau rút, mạnh ai nấy chạy.” Thái Kính Bằng rất dứt khoát, biết đã tính toán sai lầm chiến lực của đối thủ, hắn nhanh chóng quay đầu chạy, mặc kệ luôn cháu mình và thủ hạ đồng bạn. Những người kia cũng nhanh chóng tản ra, mỗi người một hướng đào thoát.
“ Muốn giết ta đoạt đồ, muốn làm nhục đệ tử của ta mà còn mong chạy thoát?” Chu Cương Liệt thở ra một hơi.
“ Định.” Toàn bộ người ở đây, từ ba lão tổ, đám con cháu lẫn những hộ về, khách khanh đều bị định trụ tại chỗ, giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát. Một cỗ khí tức kinh khủng bao phủ lấy họ khiến tất cả đứng không vững té xuống đất, quỳ rạp không ngẩng đầu lên nổi.
“ Hắn không phải Tán Tiên, là... là Địa Tiên... trời ơi...” Phi Nhạn bà bà cố sức hét to.
Nghe bà ta nói, những người ở đây sống lưng phát lạnh, tiêu thật rồi, họ đã làm gì, phục kích bao vây đòi cướp của giết người một vị Địa Tiên, còn nhục mạ mắng chửi, mạng họ tàn rồi.
“ Tiền... tiền bối... ngài là người nhân đức, đại nhân đại lượng không trách cứ tiểu nhân, chúng tôi không biết nên mới mạo phạm ngài, xin tiền bối từ bi, tha cho chúng tôi một mạng...” Thái Kính Bằng mặt dày vẫn quỳ bò xin xỏ.
“ Tiền bối, tất cả chuyện này là do ba lão già đó đầu têu, xin ngài tha cho chúng ta con đường sống”, tên khách khanh đầu trọc từng theo Thái Phiên mở miệng đổ hết tội lên đầu ba vị lão tổ.
“ Hùng Lão, ngươi cái đồ chết tiệt này, lại dám bán đứng ta.” Thái Kính Bằng phẫn nộ.
“ Tiền bối, chúng tôi sẽ bồi thường, ngài là người đi khắp nơi cứu nhân độ thế chắc chắc cần nhiều tài lực, chúng tôi sẽ quyên góp nửa sản nghiệp, từ nay đóng cửa sơn môn không dám ra ngoài nữa, xin ngài rộng lòng tha thứ.” Phi Nhạn bà bà mặt già khú run rẩy van nài.
Hướng Thừa Thiên thì chỉ im lặng nằm đó, hắn biết hôm nay khó mà thoát chết, Địa Tiên là tầng thứ không thể nhục, họ lại làm chuyện tày trời, chỉ mong chết không liên lụy Hướng gia.
Chu Cương Liệt cười khẽ, vỗ vai Hi Nguyệt, “ Muốn ta tha, ta không phải người quyết định, mạng của các ngươi do đệ tử Hi Nguyệt của ta định đoạt.”
0 bình luận