Chương 129: Buông bỏ

Đãng Hồng Trần thở dài, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến một bước này. Khi Sở Vương biết chuyện nàng bị tâm ma dục quấy phá, hắn đã đề nghị nàng trở thành Vương Phi, nhưng bị nàng từ chối. Không ngờ hắn vì lòng tham, ước vọng chinh phạt bành trướng lãnh thổ mà lật mặt rước Ngọc Thạch Đảo về làm quốc giáo. Tống Lãng và Tống Ngọc Phương vẫn đứng yên thủ thế, Khương Lộc nhìn nàng chờ mong đáp án, hắn tham luyến sắc đẹp của quốc sư chỉ là một phần, phần còn lại hắn biết được quốc sư đang bị tâm ma quấn thân, ai song tu với nàng sẽ có thể biến nàng thành lô đỉnh thải bổ, hắn khát vọng lực lượng, nếu có thể thải bổ nàng trở thành tu sĩ hoặc chí ít khiến tuổi thọ hắn tăng cao, đó mới là lý do hắn quyết định ra tay với Đãng Hồng Trần. “ Thế nào? Đã quyết định chưa, ngươi không còn đường lui nữa đâu.” Tống Lãng mặt già cười khinh khỉnh nhìn nàng. Đãng Hồng Trần cảm thấy mình thật may mắn, sự xuất hiện của Chu lang đã kịp thời cứu mình bàn thua hôm nay, nàng không dám nghĩ nếu bản thân vẫn bị tâm ma quấy nhiễu mà phải đối phó với hai tên đồng cấp trong tình trạng xấu. Chắc chắn nàng sẽ bị chúng ép phải trở thành Vương Phi, không thể chối từ, nhưng nay nàng đã khác xưa. Nàng nhìn Sở Vương Khương Lộc, ánh mắt vừa lạnh lùng, lại kèm một tia tội nghiệp. “ Ài, mọi chuyện đáng ra sẽ không diễn biến đến bước này, thật đáng tiếc.” Đãng Hồng Trần thở dài lắc đầu. Nàng buông lỏng áp chế, một cỗ khí tức bạo mãng toả ra, uy áp ngay lập tức khiến tất cả tu sĩ ở đây giật mình kinh sợ, da gà nổi lên, một số tu sĩ cấp thấp quỳ rạp xuống không ngóc đầu lên nổi. Mà ở trung tâm uy áp, Tống Lãng và Tống Ngọc Phương chịu áp lực trực tiếp, cả hai run rẩy, xương cốt kêu lách cách, sau đó không chịu nổi hai đầu gối trầm xuống. “ Địa... Địa Tiên? Nàng ta là... là Địa... Tiên???” Tống Lãng lắp bắp cố hét lên. “ Không... Không thể nào, sao có thể... nàng ta không phải đã đột phá thất bại tâm ma quấn thân sao? Khí tức Địa Tiên này là sao?” Tống Ngọc Phương cũng sợ hãi quát to. Tống Trường Cơ không bị uy áp trực tiếp nhưng cũng đứng gần nên đã sớm nằm rạp xuống. Sở Vương Khương Lộc nhìn một màn này, sống lưng rợn lên, ánh mắt không thể tin nhìn thân ảnh nữ tử đang đứng đó. Chu Cương Liệt tạo quang tráo bao phủ xung quanh chúng nữ, tiếp tục ngồi ăn dưa xem kịch. “ Đãng... đạo hữu, xin hãy giơ cao đánh khẽ, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, xin đạo hữu hãy niệm tình là tu sĩ mà tha cho mạng chó của chúng ta...” Tống Ngọc Phương quỳ sát đất giọng đầy van nài. “ Phải phải, chúng ta không biết gì hết, tất cả là do Sở Vương bày ra, chúng ta sẽ lui về Ngọc Thạch Đảo, không tranh giành vị trí quốc giáo với đạo hữu nữa, xin hãy tha thứ cho chúng ta.” Tống Lãng cũng lạy lục van xin. Đãng Hồng Trần nhìn bao quát một lượt, sau đó thu liễm uy áp, các tu sĩ ở đây lần lượt đứng dậy, họ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác kinh khủng như vậy. Hai kẻ đứng đầu Ngọc Thạch Đảo cũng vội đứng lên, chắp tay cúi lạy. Khương Lộc bên kia đã sớm đứng hình, mồm há hốc, hắn không dám nói gì, cả thân hình run rẩy, bọn họ vừa nói gì? Đãng Hồng Trần đã đột phá Địa Tiên, sao có thể chứ. Mưu đồ của hắn, kế hoạch của hắn mọi thứ đều đổ vỡ rồi, hắn đã làm gì? Từ bỏ một vị Địa Tiên để đổi lấy hai tên Tán Tiên hèn hạ. Đãng Hồng Trần nhìn một lượt những người ở đây, khẽ thất vọng thở dài, “ Sở Vương muốn lập Ngọc Thạch Đảo làm quốc giáo, thế thì cứ như vậy đi, ít ngày nữa ta sẽ đưa đệ tử Liên Hoa Am rời Thành Đô.” Nhìn bóng lưng của nàng quay đi, Khương Lộc hối hận khôn xiết, sao lại có thể như vậy, hắn vội chắp tay cúi đầu. “ Quốc sư, là bổn vương vô năng bất tài, bổn vương cô phụ công ơn Liên Hoa Am, xin quốc sư hãy nghĩ lại, Liên Hoa Am sẽ vĩnh viễn là quốc giáo của Sở quốc.” Đãng Hồng Trần không hề quay lại, khẽ lắc đầu, “ Muộn rồi.” Nàng biến mất tại chỗ, để lại Sở Vương đờ đẫn quỵ xuống, Tống Lãng và Tống Ngọc Phương nhìn nhau, thầm cảm thấy may mắn vì giữ được mạng. “ Sư phụ quốc sư đã đột phá Địa Tiên rồi? Ài, phụ vương thật là hồ đồ.” Nguyệt Nga cũng thở dài ngao ngán, hết kịch để coi, Chu Cương Liệt dẫn chúng nữ về thành. Sau vài canh giờ, chuyện xảy ra sau đại hội đã được truyền miệng nhau khắp Thành Đô, Sở Vương vì muốn tiếp tục mở mang lãnh thổ, đã từ bỏ Liên Hoa Am, lập Ngọc Thạch Đảo làm quốc giáo. Tán Tiên của Ngọc Thạch Đảo lấy thế ép cựu quốc sư làm Vương Phi cho Sở Vương, quốc sư bộc phát tu vi Địa Tiên hàng thật suýt thì giết cả Ngọc Thạch Đảo. Quốc sư thất vọng về cách làm của Sở Vương nên quyết định sẽ mang Liên Hoa Am rời Thành Đô, không can thiệp vào chính sự Sở quốc nữa. Khắp nơi lòng dân ai oán, thì ra Sở Vương Khương Lộc cũng giống các đời tiên vương khác, hiếu chiến tham quyền, chỉ là không được quốc sư đồng ý nên mấy năm nay mới không phát động chiến tranh. Sở quốc nhờ quốc sư mà thái bình thịnh trị dân chúng no ấm, Sở Vương lại hồ đồ từ bỏ Liên Hoa Am, dân chúng đâu đâu cũng có tiếng vang ai oán thậm chí mắng chửi Khương Lộc hôn quân vô đạo. Ngoài Thành Đô năm mươi dặm, Thái Kính Bằng cùng hai lão hữu nghe thuộc hạ kể mọi chuyện xảy ra sau khi họ rời đi mà thầm thấy may mắn, lúc nãy họ cảm nhận một cỗ uy áp kinh người ở phía núi Hoà Thành, thì ra là do quốc sư, cô ta đã đột phá Địa Tiên, nếu lúc nãy không rút đi thì có khi bị quốc sư xử lý luôn rồi. Bọn chúng vẫn phục kích tại đây, thăm dò hướng đi của tên Tán Tiên kia, chờ hắn rời khỏi Thành Đô thì tập kích giết người đoạt bảo. Chu Cương Liệt tay dắt theo A Khắc Thiên Kiều đang bò dưới đất cùng chúng nữ đi dạo một vòng, nghe dân chúng oán trách, hắn cười lắc đầu, nước đi này của Khương Lộc đã đi thẳng vào lòng đất. Hắn dẫn chúng nữ về Kim Tiền Lâu, trời đã về trưa, ăn uống xong xuôi, Nguyệt Nga đi về cung xem tình hình trước, hắn cùng các nữ còn lại phiên vân vũ khúc, địt nhau tới hoàng hôn. Để lại mấy cô nàng như bãi bùn nhão nằm lăn lốc, hắn thần thanh khí sảng đi đến Liên Hoa Am thăm người yêu. Vừa tới cửa, hắn đã thấy một đạo cô trung niên tướng mạo tầm thường bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu ảm đạm chạy đi. Hắn ẩn thân đi vào phòng, Đãng Hồng Trần ngồi chống cằm ngẩn người trên bồ đoàn, nghe tiếng cửa mở nàng nhìn qua, thấy tình nhân của mình, nàng như lấy lại sự vui vẻ, nhào đến nhảy lên ôm chầm lấy hắn, dụi đầu vào lòng hắn nũng nịu. “ Chu lang, thiếp nhớ chàng.” Chu Cương Liệt cũng ôm nàng, xoa đầu, hôn lên trán, “ Nàng đã quá vất vả rồi.” “ Thiếp làm vậy có đúng không? Các tổ sư sẽ không trách thiếp bỏ qua cơ nghiệp của Liên Hoa Am chứ?” Nàng ngước mắt hỏi. “ Nàng cứ làm theo đúng bản tâm của mình, tới tầng cấp Địa Tiên nàng có thể lập giáo ở bất cứ đâu không cần dựa vào hoàng triều nữa, Sở Vương đó không biết quý trọng nàng, lại mưu đồ chiếm đoạt nàng, không xứng để nàng tiếp tục phò trợ.” Hắn véo mũi quốc sư một cái. “ Vâng, thiếp sẽ nghe theo Chu lang.” Nàng gật đầu ngoan ngoãn dụi vào lòng hắn. “ Lúc này ta thấy đạo cô kia bị đánh đuổi là chuyện gì?” Hắn hỏi. “ Hừ, bà ta là người kề cận bên thiếp, chuyên xử lý nội vụ Liên Hoa Am, cũng là một trong vài người ít ỏi biết chuyện thiếp đột phá thất bại bị tâm ma quấn thân, lúc nãy thiếp đã điều tra, bà ta làm việc cho Sở Vương, tiết lộ chuyện cho hắn, thiếp đã thanh lý môn hộ đuổi bà ta đi.” Đãng Hồng Trần hơi giận dữ thất vọng vì người bên cạnh mình phản bội. “ Đừng giận nữa, để ta khiến nàng vui trở lại.” Hắn thò tay vào nách và eo nàng rồi cù lét. “ Á haha... đừng mà... nhột quá... hihi... chàng thật là...” Hai người đùa giỡn nhau chí choé, Đãng Hồng Trần cũng vì vậy mà vơi sự buồn bực trong lòng.
0 bình luận
aaa