Chương 128: Lật mặt

Đãng Hồng Trần đang định quay về Liên Hoa Am nghỉ ngơi, chậc, hôm qua bị Chu lang quần thảo cả một đêm, sáng ra lại phải ngồi đây điều hành đại hội võ đạo, nàng đã sớm mệt muốn chết, chân nhũn ra, dưới hạ thân vẫn âm ỉ. Nhưng lần đầu được nam nhân tưới tắm, nàng sướng tới tê dại, nghĩ đến Chu lang là mặt lại đỏ ửng, dưới háng nước rỉ ra. Sở Vương Khương Lộc bỗng đứng dậy, nhìn chằm chằm nàng, “ Quốc sư, xin dừng bước, ta có việc muốn nói.” Đãng Hồng Trần đứng lại, khẽ thở dài, quay sang ngó nghiêng, “ Sở Vương có chuyện gì cần bổn tọa ở lại đây nữa sao?” Khương Lộc như lấy quyết tâm, thân hình đứng thẳng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng. “ Bổn vương hỏi quốc sư, từ lúc Sở quốc lập Liên Hoa Am làm quốc giáo đã bao nhiêu lâu rồi?” Đãng Hồng Trần quay người, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, giọng không buồn không giận, “ Liên Hoa Am theo nhiều đời Sở vương đến ta là đời thứ tư, ngót nghét cũng đã ba trăm năm.” “ Đúng vậy, năm đó tiên tổ nước Sở từ trong tám trăm chư hầu quật khởi, một đường chinh chiến, công thành phá trại, dân chúng theo gót càng ngày càng nhiều, tu sĩ nhiều người đầu nhập, trong đó có Tổ sư Liên Hoa bà bà của Liên Hoa Am. Khi đó Liên Hoa bà bà cũng chỉ là một Nguyên Anh kì, trong quá trình theo tiên tổ đánh trận, thu được chiến công, đạt được tài nguyên dồi dào phụ trợ, một đường hát vang đột phá đến Địa Tiên. Khi Sở quốc đã đặt vững bước chân, đặt quốc đô ở Thành Đô, Liên Hoa Am cũng được xây dựng, trở thành quốc giáo của Sở quốc.” Sở Vương nói một tràng, kể lại sự tích năm xưa xây dựng nước Sở. Đãng Hồng Trần nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Lộc, “ Điều này ta biết, trong sách sử có ghi rõ từng trận chiến của tổ sư cùng các đời Sở Vương, ngài hôm nay nhắc lại chuyện này là có ý định gì?” “ Sau khi Liên Hoa bà bà phi thăng, hai đời đạo thủ kế tiếp cũng nối gót theo, giúp quân vương áp trận, khống chế giới tu sĩ, dần dần mở mang bờ cõi Sở quốc như ngày hôm nay. Nhưng đến khi quốc sư đây kế nhiệm chức vị đạo thủ, lại không đi theo con đường của các đời trước, chỉ ở lại Liên Hoa Am chủ trương hoà ái, không chịu ra sức cho nước Sở chinh phạt, ta xui xẻo làm vương ở đời của quốc sư, lòng muốn nối nghiệp cha ông chinh đông dẹp bắc khiến Sở quốc hùng mạnh hơn nữa nhưng thiếu chiến lực đỉnh cao, lực bất tòng tâm.” Khương Lộc giọng điệu vừa trách móc vừa âu sầu. Đãng Hồng Trần mắt đẹp khẽ nhắm, “ Sở quốc hiện nay đã đứng đầu trong tất cả các chư hầu, thậm chí lấn át cả Đế triều Đại Chu, dân chúng không phải lo lắng chiến tranh, nhà nhà ấm no an cư lạc nghiệp, cần gì phải tiếp tục tạo sát nghiệp khiến thiên hạ nổi phong ba.” “ Đối với ta, đối với mấy mươi vạn quân Sở, đối với các đời tiên tổ là không đủ, chúng ta là muốn thiên hạ thống nhất về Sở, nhưng mấy mươi năm qua không hề có bước tiến, ta không cam lòng, Liên Hoa Am bao năm nay hưởng thụ tín ngưỡng, tài nguyên của Sở quốc nhưng lại chỉ muốn giữ mình, có xứng đáng với những gì nhận được không?” Khương Lộc gắt lên, nắm chặt nắm tay. “ Các đời đạo thủ đã gánh vác quá nhiều sát nghiệp, tôn chỉ thời này của ta là thái bình, Sở quốc may mắn đã đạt được thịnh thế thái bình, ngài đừng nên tham lam mà tạo hoạ binh đao.” Đãng Hồng Trần lắc đầu quay đi. “ Vậy thì, ta nghĩ Sở quốc không cần để Liên Hoa Am làm quốc giáo nữa.” Khương Lộc gằn giọng. Đãng Hồng Trần khựng lại, xoay đầu nhìn kĩ người đàn ông mặc mãng bào, giọng lạnh lẽo hỏi,” Ngài nói cái gì?” “ Nếu Liên Hoa Am không thể đồng hành cùng ta chinh chiến thiên hạ, vậy thì ta nghĩ cần phải thay thế giáo phái khác gánh vác trọng trách. Ta cũng đã hiệp nghị thành công rồi, đến lúc quốc sư phải lui lại nhường ra vị trí.” Khương Lộc vỗ vỗ bàn tay, ngay lập tức ba bóng hình xuất hiện bên cạnh hắn, họ đều mặc áo choàng đen che kín cả cơ thể. Theo Sở Vương gật đầu, họ lần lượt lột áo choàng ra, một lão già thân thể tráng kiện, râu mép rậm, lông mày xếch lên, ánh mắt mang đậm tang thương. Một trung niên mặc giáp phục nai nịt gọn gàng, tóc búi sau đầu, râu quai nón, cuối cùng là Tống Trường Cơ mặt ngọc tuấn tú mặc áo lục mang song kiếm. “ Phụ vương đang tính làm gì? Sao lại có người ngoài, lại to tiếng với sư phụ quốc sư như vậy?” Nguyệt Nga lo lắng đứng ngồi lên không yên. “ Cứ ngồi im xem kịch vui đi, không có chuyện gì đâu.” Chu Cương Liệt xoa đầu nàng trấn an. Đãng Hồng Trần nhìn qua ba người này, “ Tống Lãng, Tống Ngọc Phương, Tống Trường Cơ? Ngọc Thạch Đảo sao?” Khương Lộc gật đầu, “ Đúng, ta đã hiệp nghị với Ngọc Thạch Đảo, sẽ để họ đến Sở quốc, trở thành quốc giáo của nơi này thay thế Liên Hoa Am.” Tống Trường Cơ lui lại phía sau, lão già Tống Lãng và trung niên Tống Ngọc Phương thì nhìn chằm chằm quốc sư. “ Ngài chắc chắn với quyết định hôm nay?” Đãng Hồng Trần nhìn Sở Vương hỏi lại. “ Ta đã cho quốc sư cơ hội, nhưng nàng không đồng ý, vậy thì ta đành phải tuyệt tình với Liên Hoa Am thôi.” Khương Lộc gật đầu chắc nịch. “ Vậy được, Sở quốc là của ngài, ngài quyết định ai là quốc giáo ta cũng không thể ngăn cản, ta sẽ trở về, Liên Hoa Am sẽ thu dọn hành trang nhanh chóng rời Thành Đô.” Đãng Hồng Trần lắc đầu thở dài, quay lưng rời đi. Cả Khương Lộc, Tống Lãng và Tống Ngọc Phương đều ngỡ ngàng, dễ dàng đồng ý như vậy? Liên Hoa Am mấy trăm năm mới có ngày hôm nay, nàng ta nói bỏ là bỏ? Điều này vượt qua mọi tính toán của họ, theo Sở Vương suy tính, Đãng Hồng Trần sẽ không dễ gì từ bỏ thân phận quốc sư cũng như quốc giáo, họ sẽ có nhiều không gian để hợp mưu, thao tác dễ dàng nắm nàng trong tay, nhưng nàng lại không theo những gì họ đoán, gật đầu đồng ý rời khỏi ngay lập tức không kêu ca phàn nàn gì. Khương Lộc mặt nhăn nhó, hướng hai kẻ đứng đầu Ngọc Thạch Đảo khẽ nháy mắt, hai người như hiểu ý. “ Quốc sư xin dừng bước.” Tống Ngọc Phương đưa tay chặn đường. “ Ta không còn là quốc sư nữa, nếu không có chuyện gì thì tránh đường.” Đãng Hồng Trần giọng lạnh nhạt. “ Hừ, ngươi tưởng ra đi dễ dàng như vậy, nên nhớ mấy trăm năm qua Liên Hoa Am đã ăn biết bao nhiêu tài nguyên tiền bạc của nước Sở để có ngày hôm nay, giờ ngươi lại nói ra đi dứt khoát như vậy?” Tống Lãng hừ lạnh. “ Tài nguyên, vật chất đều là do đạo thủ và đệ tử Liên Hoa Am dùng mạng để đổi, chúng ta với Sở quốc là quan hệ hợp tác, chúng ta diệt địch, Sở quốc cung cấp tài nguyên, sao lại nói là ăn không?” Đãng Hồng Trần nhíu mày, lời nàng dần trở nên lạnh lùng. “ Không nói nhiều, hiện tai Ngọc Thạch Đảo đã là quốc giáo, ta quyết định, để Đãng Hồng Trần trở thành Vương Phi của Sở Vương, tiếp tục phục vụ Sở quốc.” Tống Lãng bá đạo nói. “ Ngươi nghĩ ngươi là ai, lại dám ở đây sủa ra những câu bẩn thỉu đó?” Đãng Hồng Trần trực tiếp nổi giận, uy áp Tán Tiên hậu kì bành trướng. “ Dựa vào Ngọc Thạch đảo ta có hai Tán Tiên hậu kì đỉnh phong, còn ngươi chỉ có một.” Tống Ngọc Phương và Tống Lãng đồng thời phát ra uy áp tương tự. Sở Vương lùi về sau, được bảo vệ trong hộ tráo, hắn hướng quốc sư hét lên, “ Đãng Hồng Trần, ta biết, nàng đã nhiều lần đột phá Địa Tiên thất bại dẫn đến tâm ma quấn thân, mỗi tháng vào thời gian này chính là thời điểm nàng yếu nhất, bị ái dục làm cơ thể suy nhược, ta khuyên nàng nên vui vẻ đồng ý trở thành Vương Phi của ta, ta hứa, Liên Hoa Am cùng Ngọc Thạch Đảo sẽ đều là quốc giáo Sở quốc.” “ Hừ, ta đã quan sát qua, ngươi thân thể đang suy bại, chân run đứng còn không vững, mặt đỏ tai hồng, chứng tỏ đang đối kháng cực khổ với tâm ma dục, ngươi chỉ hù được bọn phế vật Thái gia, Hướng gia chứ làm sao qua mặt được bọn ta, mau đồng ý thì mọi chuyện êm xuôi, nếu còn chống cự, ta sẽ đánh ngươi trọng thương rồi ném lên giường Sở Vương, lúc đó tâm ma quấn thân, ngươi sẽ triệt để trở thành loại phụ nữ chìm đắm trong dục vọng, mất hết lý trí.” Tống Lãng gằn giọng quát. Đãng Hồng Trần khẽ cười khổ thầm nghĩ, Ta thân thể suy bại do tâm ma bao giờ, là tại tối qua bị Chu lang dùng ba con cặc đâm khiến háng ta đến giờ vẫn còn rát nên dáng đi hơi kì lạ thôi, mặt ta đỏ là do nhìn Chu lang chứ bộ, liên quan gì tới tâm ma. Chu lang dâm tặc đáng ghét lại làm nàng xấu mặt như vậy. “ Đãng Hồng Trần, ta cho nàng cơ hội cuối, cùng ta kết phu thê, nàng sẽ là Vương Phi dưới một người trên vạn người, ta yêu thương nàng thật lòng, Nguyệt Nga cũng sẽ rất vui nếu nàng thành mẹ nó, đừng chống cự nữa, nàng lúc đỉnh phong đánh còn không lại hai Tán Tiên hậu kì huống gì tình trạng bây giờ.” Khương Lộc vẫn cố khuyên nhủ. Các tu sĩ chưa rời đi thấy uy áp cấp bậc cao hàng lâm, tò mò ở lại quan sát, thấy Sở Vương cùng hai người nữa đang vây lấy quốc sư, họ tò mò chỉ trỏ bàn tán, tại sao hai người này lại trở mặt với nhau rồi? “ Phụ vương đang nghĩ gì trong đầu vậy? Sao lại có thể làm ra hành động vong ân phụ nghĩa với sư phụ quốc sư như thế?” Nguyệt Nga hết sức thất vọng, định chạy lên nhưng bị Chu Cương Liệt giữ lại. “ Ngoan ngoãn ngồi yên xem đi, trò hay còn ở phía sau, yên tâm, quốc sư sẽ không vấn đề gì.”
0 bình luận
aaa