Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 127: Quán quân đại hội
Thái Phiên bên dưới hai chân đã khụy xuống, tay chống sàn cố ngẩng đầu lên, “ Hoá Thần, ngươi thế mà đã đột phá Hoá Thần, làm sao như thế được, ngươi là che giấu từ đầu, hay vừa đột phá?”
Hắn đã hoảng sợ tột độ rồi, Hi Nguyệt lại là Hoá Thần kì, từ đầu hắn ở trước mặt nàng múa may nhảy nhót như thằng hề, thì ra nàng ta không để mình trong mắt là vì vậy, mấy vòng trước nàng ta cố tình áp chế tu vi ở Nguyên Anh hậu kỳ đánh lừa tất cả mọi người ở đây, để hắn chủ quan mà sập bẫy.
Thái Phiên gượng bò đến mép sàn, chuẩn bị nhảy xuống, “ Ta muốn đầu...”
Khi hắn mở miệng tính đầu hàng, bỗng nghe phía sau cảm giác lạnh lẽo, người hắn như nhẹ đi.
“Á.... Không....” Một chân của hắn đã bị Hi Nguyệt chém rời, kế tiếp là một chân nữa. Nàng một đá sút hắn về giữa sân, y như cách hắn từng dồn Đặng Khôi vào chỗ chết không cho đầu hàng vậy.
Từng cột băng nhũ nhọn rơi xuống xỏ qua da thịt, Thái Phiên đau đớn gào thét, cố bò đi nhưng bất lực.
“Ngươi không thể giết ta, ta là thiếu chủ của Thái gia, ngươi không dám giết ta, ngươi sẽ phải trả giá, Thái gia sẽ truy sát ngươi tận cùng trời cuối đất.”
Hắn vặn vẹo khuôn mặt đau khổ, tóc tai bù xù hét lên.” Xoẹt”, một bên tai hắn bị chém rơi.
“ Ngươi nói xem ta có dám không.” Hi Nguyệt lạnh băng nhìn hắn.
“Nội tổ, mau cứu con, mau cứu con.” Hắn ra sức hướng khán đài gào lên. Khán giả xung quanh thì vừa bất ngờ, vừa hoan hô hả hê vô cùng, tên tiểu nhân âm hiểm vô sỉ này đáng phải giết.
“Tiểu bối, ỷ mình cảnh giới cao lại bức hiếp cháu ta như vậy, ai cho ngươi lá gan.” Thái Kính Bằng đưa tay, một cỗ hấp lực hút Thái Phiên và mớ tàn chi dưới đất bay về phía ông ta.
Ông ta khẽ trừng mắt, uy áp Tán Tiên trung kì ấn xuống Hi Nguyệt khiến nàng suýt thì ngã quỵ, ánh mắt vẫn nhìn lấy lão già kia đầy căm thù lạnh lẽo.
“Đây là Đại hội võ đạo của Sở quốc, ai cho ngươi gan chó dám chỏ mũi vào làm gián đoạn trận đấu.”
Một âm thanh giận dữ bá đạo từ trên cao vang khắp lôi đài, cỗ uy áp của Thái Kính Bằng biến mất, một cỗ uy áp tầng thứ Tán Tiên hậu kì đỉnh phong đổ ập xuống người hắn.
“Quốc... quốc sư... đây chỉ là hiểu lầm, Thái Phiên cháu ta đã có ý đầu hàng, là tiện nhân kia không cho nó xuống đài, ta chỉ cứu cháu ta thôi.” Lão già mặt mũi tái xanh, không ngờ quốc sư lại ra tay sớm như vậy.
“Luật lệ thi đấu, còn ở trên đài là còn chưa tính đầu hàng, lúc trước cháu ngươi cũng từng ngăn không cho một tu sĩ chạy xuống đầu hàng mà nhẫn tâm giết hại, sao ngươi lúc đó không cản? Lại còn dùng uy áp Tán Tiên muốn hại tuyển thủ trên đài, ngươi tội đáng muôn chết.”
Đãng Hồng Trần ngồi tại chỗ, cau mày nhìn tên già bên kia.
“Quốc sư, Thái gia ta nhiều đời cống hiến cho Sở quốc, ngươi không lẽ vì một tiểu nha đầu mà gây hấn với chúng ta hay sao?” Thái Kính Bằng vẫn cố cứng miệng.
Sở Vương hơi nhíu mày, quay sang nói, “ Quốc sư, chừa cho chúng con đường sống đi, không thể triệt để lật mặt với bọn thế gia này được.”
Đãng Hồng Trần ngẫm nghĩ, rồi thu lại uy áp, “ Cút ra khỏi Thành Đô, từ này con cháu Thái gia cấm tham dự bất cứ đại hội nào của Sở quốc nữa, biến.”
Thái Kính Bằng nâng lấy Thái Phiên, cùng Hướng Thừa Thiên và Phi Nhạn bà bà mang theo Hướng Bá Long và Hàn Quốc Cựu vụt cái biến mất không dám ở lại lâu nữa.
Khán giả bây giờ mới biết, lão tổ Thái gia lại muốn chen vào trận đấu, lại còn trấn áp Hi Nguyệt tiên tử cứu tên Thái Phiên đi.
“ Hừ, đúng là loài sâu mọt, uổng công là thế gia danh tiếng.”
“ Cả lão tổ lẫn cháu chắt đều vô sỉ bẩn tính như nhau.”
Sở Vương cũng ngồi về vị trí, len lén nhìn quốc sư bên kia, nàng sau khi ra tay thì bộ dạng càng thêm mệt mỏi, hơi thở nặng nề, ngồi trên ghế ỉu xìu.
Hi Nguyệt ánh mắt tiếc nuối nhìn kẻ thù rời đi, trận này nàng thắng, bước lên chỗ ngồi, nàng nhào tới ôm lấy Chu Cương Liệt.
“Sư phụ, bọn chúng chạy mất rồi.”
“ Yên tâm, dã tâm của chúng sẽ không từ bỏ như vậy, khí tức của chúng đã dừng lại ở ngoài kia, chúng vẫn không bỏ ý định phục kích ta đâu, chờ đại hội kết thúc ta sẽ dân con đi tìm chúng báo thù.” Hắn xoa đầu cô đồ đệ an ủi.
“Vâng.” Nàng ngay lập tức hết buồn, cúi đầu ngậm lấy dương vật sư phụ bú liếm ngon lành, Chu Cương Liệt để thưởng cho đệ tử yêu quý cũng bế lấy nàng mà đặt lên người, cho cô đệ tử thanh lãnh này ăn no tinh dịch.
A Khắc Thiên Kiều nhìn lấy thảm trạng của Thái Phiên lúc nãy, khẽ rùng mình, may là mình đã làm tình nô của chủ nhân, nếu để Hi Nguyệt xả giận có khi mình không toàn thây mất.
Ngoài Thành Đô năm mươi dặm, trong vùng núi hoang vu, Phi Nhạn bà bà đang hỗ trợ Thái Phiên nối lại chân bị cắt cụt.
“ Nội tổ, người phải báo thù cho con, tiện nhân đó, dám ra tay ác độc như vậy, con phải bắt được ả, cho ả nếm trải đau đớn như địa ngục.” Thái Phiên vừa sợ vừa cay cú mắng chửi.
“ Tiếp theo phải làm sao đây? Tên đó có thể giúp Hi Nguyệt thăng lên Hoá Thần nhanh như vậy chứng tỏ hắn có bí mật, không chừng hắn cũng áp chế tu vi, chúng ta cần phải cẩn thận.” Hướng Thừa Thiên khoanh tay nói.
Thái Kính Bằng vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, “ Ta không nghĩ như vậy, nếu hắn là cường giả thì không việc gì phải ẩn giấu tu vi chịu chúng ta sỉ nhục, chứng tỏ hắn thực sự là Tán Tiên sơ kì, và trên người hắn có thứ giúp một tu sĩ Nguyên Anh trung kì trong chưa đầy một tháng đột phá Hoá Thần, cộng với các pháp khí cấp Tán Tiên kia, tên này đáng để chúng ta liều lĩnh cướp đoạt.”
Hướng Thừa Thiên và Phi Nhạn bà bà nhìn nhau, ánh mắt quyết liệt tham lam, đúng vậy, tên kia chỉ có một mình, họ có ba Tán Tiên trung kì, chỉ cần mai phục đợi hắn rời khỏi Thành Đô, quốc sư sẽ không xen vào nữa, lúc đó vây giết đoạt toàn bộ tài sản của hắn.
Bên này, sau một phen xôn xao, trận bán kết thứ hai cũng diễn ra, Tống Trường Cơ và Nguyệt Nga đứng đối diện nhau.
“ Ngươi tốt nhất là nên đầu hàng đi, đỡ mất công chịu đau khổ.” Khương Nguyệt Nga khoanh tay nhìn thẳng hất hàm nói.
“ Tại hạ xin lĩnh giáo cao chiêu của công chúa.” Tống Trường Cơ rút ra song kiếm.
Nguyệt Nga cũng muốn nhanh chóng kết thúc, nàng thả lỏng cơ thể, một cỗ uy áp hàng lâm trên người công tử áo lục trước mặt.
“ Hự, thế mà lại là Hoá Thần.” Tống Trường Cơ gồng cứng thân thể tránh bị uy áp đổ gục.
“ Nguyệt Nga cũng là Hoá Thần? Nó đột phá từ khi nào?” Sở Vương đứng dậy nhìn chằm chằm con gái.
“ Nó cũng bái vị kia làm thầy như Hi Nguyệt, tất nhiên sẽ không thua kém Hi Nguyệt rồi.” Đãng Hồng Trần khẽ nói.
“ Quốc sư, vị kia thật sự chỉ là Tán Tiên sơ kì sao? Có khi nào cũng áp chế tu vi hay không?” Sở Vương cẩn thận dò hỏi.
“ Là Tán Tiên hàng thật giá thật, chỉ là ông ta ngao du sơn thủy, lịch luyện bản thân hơn hẳn Tán Tiên bình thường, không có vấn đề gì đâu, ngài chớ lo.” Nàng hít một hơi dài, ngồi tựa vào ghế nói.
“ Thế nào hả, đã chịu đầu hàng chưa.” Nguyệt Nga bên dưới nháy mắt cười trêu tức.
“ Hự, gặp trận đã hàng đâu phải phong thái của người cầu đạo, ta không phải tên nhát chết như Thái Phiên, nhào vào đây.” Tống Trường Cơ bừng bừng khí thế, đứng dậy chịu đựng uy áp mà xông đến.
“ Tốt, hảo khí phách.” Khán giả vỗ tay tán dương ầm ầm.
Tống Trường Cơ sử dụng toàn bộ con bài của mình, chiến đấu với mười phần sức lực, một chiêu rút kiếm toàn phần của hắn xoẹt qua làm rách một khúc tay áo của Nguyệt Nga, nhưng cũng chỉ có thế, Hoá Thần là Hoá Thần, Nguyên Anh mạnh hơn cũng khó thắng được, Tống Trường Cơ ăn một thất thải chưởng nát cả giáp đá bay xuống đài.
Trận này Nguyệt Nga thắng. Vì nguyện vọng của khán giả và hai đấu sĩ, trận chung kết đáng lẽ phải qua hai ngày nữa sẽ được diễn ra sớm hơn.
Hi Nguyệt và Nguyệt Nga, ai hạng nhất cũng như nhau, hai nàng cũng không muốn tranh đoạt đệ nhất, ở trên giường thi xem ai lâu ra hơn hay ai khiến sư phụ bắn tinh sớm hơn thì còn được.
Các nàng vẫn xuống đài, giống như lúc trước ở ngoài đồng cỏ tập luyện, hai nàng thể theo nguyện vọng khán giả cùng đối chiến nhau, dùng toàn bộ lực lượng Hoá Thần thể hiện một trận đấu mãn nhãn.
Khán đài rầm rộ cỗ vũ, hò hét nhiệt tình, cuối cùng, lấy kết quả Hi Nguyệt thua một chiêu mà phân thắng bại.
Chung cuộc, Khương Nguyệt Nga đạt đệ nhất, Hi Nguyệt hạng hai, Tống Trường Cơ hạng ba.
Sở Vương tiến lên, chúc mừng các tuyển thủ, vì con gái trở thành đệ nhất tu sĩ mà vui mừng, hứa sẽ không ép gả nàng nữa, Hi Nguyệt và Tống Trường Cơ được tặng thưởng hai món pháp bảo cấp Nguyên Anh cùng một số nguyên liệu tu luyện.
Đại hội mặc dù xuất hiện nhiều tình huống bất ngờ nhưng kết thúc viên mãn. Khán giả vừa rời đi vừa bàn luận xôn xao, không ngờ ở độ tuổi chưa đến trăm mà hai mĩ nhân đã đạt đến tầng cấp Hoá Thần, đó là động lực cho các tu sĩ trẻ chăm chỉ tu luyện.
“ Ting, nhiệm vụ phụ hỗ trợ Hi Nguyệt và Nguyệt Nga giành vị trí quán quân đã thành công, kí chủ nhận được một lần vòng quay nhân phẩm và một lần triệu hoán pháp bảo.” Yêu Dục hiện lên thông báo, Chu Cương Liệt vui vẻ, nhiệm vụ này là dễ.
Hai nàng trở về, sà vào lòng hắn cho sư phụ nựng, đòi hắn ban thưởng.
“ Việc thưởng để sau, sắp có kịch hay rồi, các con ngồi xem đi.” Hắn liếc nhìn bên trên, chúng nữ cũng tò mò ngồi xuống.
0 bình luận