Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 126: Bất ngờ
Chu Cương Liệt ghé qua thăm Trương phu nhân, cùng nàng làm một nháy rồi rời đi, trở về Kim Tiền Lâu.
Hắn quan sát thể nội bản thân, “ Song tu với Địa Tiên hiệu quả thật khác biệt so với những tu sĩ cấp thấp, ta cảm nhận rõ ràng tu vi bản thân đã tăng một ít.”
Yêu Dục ngó nghiêng, “ Dĩ nhiên, kí chủ song tu với nữ tử cảnh giới càng cao thì phúc lợi nhận càng nhiều, nếu ngài bây giờ có được một Thánh Nhân song tu nói không chừng sau một hiệp sẽ đột phá lên tận Đại La cảnh.”
“ Kinh khủng như vậy? Môn công pháp này thật thần kì.” Nghe nàng nói mà hắn ước ao, giờ mà có nữ Thánh Nhân song tu thì đỡ vài trăm năm cố gắng.
“ Nói cho kí chủ vui thôi, với thân thể Thánh Nhân và tu vi Chân Tiên cỏn con của kí chủ bây giờ, dù Thánh Nhân có buông mọi phản kháng nằm ngửa ra cho ngài thì ngài cũng không phá nổi màng trinh của người ta, đút cặc vào có khi ngay lập tức tan xác.” Yêu Dục tạt cho hắn một gáo nước lạnh, cười khinh bỉ.
Chu Cương Liệt hừ lạnh lầm lũi trở về, bước vào phòng, hắn thấy Mộng Vân, Ân Tử Bình, Mạt Ly và A Khắc Thiên Kiều cùng nhau nằm trên giường. Cả đám trần trụi không mặc gì, giữa háng A Khắc Thiên Kiều còn cắm lấy hai con cặc giả rung lắc trong lồn và đít đang ngọ nguậy, nàng thì vẫn ngủ ngon lành, thi thoảng hẩy hông lên nước dâm phun ra.
“ Chủ nhân, người về rồi.” Ân Tử Bình thức dậy, liền nắm lấy hai cây đồ chơi trong háng A Khắc Thiên Kiều rút ra, nàng kia bị động thức giấc, nhìn quanh quất.
Thấy Chu Cương Liệt, nàng ngoan ngoãn bò tới, ôm lấy chân hắn cọ cọ khuôn mặt vào lấy lòng, hắn cũng xoa đầu nàng khen ngợi.
Hôm nay là trận Bán kết của đại hội võ đạo, Hi Nguyệt và Nguyệt Nga đúng giờ có mặt tại phòng Chu Cương Liệt, hắn dẫn các nàng đi ăn sáng rồi tới núi Hoà Thành.
A Khắc Thiên Kiều thân thể trần truồng, đeo vòng cổ, phía sau lồn có một con cặc giả, đít cắm đuôi giả được hắn nắm dây xích dắt đi, nàng được ẩn thân để không gây chú ý.
Khi đã yên vị tại chỗ được sắp xếp, các nữ ngồi xung quanh, A Khắc Thiên Kiều quỳ ngay bên cạnh ngoan ngoãn gác đầu lên đùi Chu Cương Liệt, nhân lúc chưa đến giờ hắn móc cặc ra, nàng há miệng ngậm lấy ngay, bú liếm thèm thuồng như chó thấy xương.
Mấy nàng kia cũng không nhịn được bu vào chia sẻ, đến khi hắn bắn tinh cho mỗi nàng một ngụm uống xuống mới chịu về vị trí ngồi.
Bên khán đài đối diện, Thái Phiên phe phẩy quạt nhìn quanh quất.
“ A Khắc Thiên Kiều đâu? Sao không thấy cô ta?”
“ Chắc vết thương vẫn chưa khỏi, hoặc xấu hổ vì bại trong tay Hi Nguyệt nên không dám đến.” Hàn Quốc Cựu uống ngụm trà nói.
“ Thôi, kê cô ta, có hay không chả quan trọng.” Thái Phiên nhìn Hi Nguyệt biểu cảm lãnh đạm phía bên kia, nghiến răng trèo trẹo.
“ Hừ, tưởng thắng được A Khắc Thiên Kiều thì có thể thắng được ta sao, nếu để ta bốc trúng, ngươi sẽ được nếm trải cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.”
Thái Phiên là cục cưng của Thái gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, hắn luôn tự tin với tài sát gái của bản thân, bao nhiêu nữ tử đã đổ gục dưới chân hắn, bị hắn xem như món đồ chơi tùy ý chơi chán thì bỏ.
Cảm giác bản thân ưu việt cho đến khi hắn gặp Hi Nguyệt, lần đầu tiên gặp nàng, nhìn phong thái như tiên tử xuất trần, khuôn mặt không biểu cảm, lúc nào cũng lạnh tanh khiến hắn nổi lòng chinh phục.
Nhưng dù hắn làm bao nhiêu trò, đối với Hi Nguyệt chỉ xem như thằng hề nhảy nhót, nàng ném ánh mắt khinh bỉ lạnh lẽo cho hắn.
Thái Phiên từ đó tâm lý vặn vẹo, hắn thề phải bằng mọi giá có được nàng, vùi dập đi cái tính cách thanh lạnh đó, kéo nàng xuống phàm trần, để nàng bò dưới chân hắn mà ngoan ngoãn như chó cái.
Sở Vương được hộ tống lên lôi đài, bên cạnh là Đãng Hồng Trần và Võ Kiến Bàn. Sau khi nói một tràng câu khen ngợi bốn đấu thủ, màn bốc thăm nhanh chóng diễn ra.
Hai cặp đấu lần lượt là Khương Nguyệt Nga đấu Tống Trường Cơ, Hi Nguyệt đấu Thái Phiên.
“ Haha, có thế chứ, Hi Nguyệt ơi Hi Nguyệt, ngươi đừng mong còn cơ hội đi tiếp, phục tùng bổn công tử đi.” Thái Phiên cười biến thái, mặt hắn nhìn về phía nữ tử áo trắng bên kia đầy thèm khát.
“ Sư phụ, con bốc trúng Thái Phiên rồi.” Hi Nguyệt bên này cũng mừng rỡ, cuối cùng nàng cũng chạm trán với kẻ thù không đội trời chung rồi.
Khi trở lại vị trí ngồi, Sở Vương thoáng nhìn qua, quốc sư dáng đi hơi xiêu vẹo, mặt ửng hồng, hai chân khép lại, hơi thở hơi nặng nề, ánh mắt nàng thi thoảng đảo qua vài nam nhân ở đây.
“ Thời cơ đến rồi.” Hắn khẽ vuốt râu, ngồi về chỗ.
Cặp đấu đầu tiên là Hi Nguyệt và Thái Phiên, hai người nhanh chóng tiến lên sàn. Thái Phiên nhìn nàng như thấy con mồi chắc chắn ăn được.
“ Haha, Hi Nguyệt, không ngờ sẽ gặp phải ta có đúng không, hành trình của nàng kết thúc tại đây rồi. Đừng nghĩ ăn được A Khắc Thiên Kiều thì sẽ thắng được ta, ta sẽ không để nàng có bất kỳ hi vọng nào.”
Hi Nguyệt mặt vẫn lạnh tanh nhìn tên này như nhìn người chết.
“ Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta ghét nhất chính là cái nhìn đó của nàng, khi nàng đã vào tay ta, ta sẽ khiến nàng không còn là tiên tử lạnh lùng cao quý nữa.”
“ Nàng tưởng tên Tán Tiên đó có thể cứu nổi nàng sao? Ở đây ta có ba vị lão tổ cảnh giới đều cao hơn hắn, hắn đã là con mồi chắc chắn chết rồi, khôn hồn thì cúi đầu van xin ta, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Hắn liên tục luyên thuyên, mặt đê tiện vặn vẹo. Hi Nguyệt nhíu mày.
“ Chó khôn không sủa bậy, ngươi nói nhảm quá nhiều.”
Tiếng chiêng vang lên, Thái Phiên lập tức rút ra thiết phiến, chưa hết, hắn cầm trên tay một con dấu đỏ, khi hắn khẽ truyền chân khí, con dấu bay lên rồi vỡ tan, một con vật hình thù như trâu to lớn, cặp sừng dài nhọn hoắt, ánh mắt điên cuồng đỏ chét nhìn chằm chằm Hi Nguyệt.
“ Yêu thú? Sao tên đó lại sử dụng Yêu thú?” khán giả ở đây thắc mắc la ó, đây là một con trâu yêu cấp Nguyên Anh hậu kỳ, tên Thái Phiên thế mà lại chơi bẩn thỉu sử dụng Yêu thú, thế thì khác gì hai đánh một.
Thái Phiên cười to, lớn giọng giải thích, “ Đây là yêu thú bản mạng của ta, nó kí khế ước với ta, nên nó cũng là một phần chiến lực của ta, ta dùng nó trên đài là hoàn toàn hợp lệ, há há há.”
“ Đồ vô sỉ, thì ra thế gia tu tiên cũng chỉ có vậy, sợ đánh không lại nên lách luật, bẩn tưởi đến cực điểm.” Khán giả nhiều người bất bình.
“ Hi Nguyệt ơi là Hi Nguyệt, để nắm chắt ngươi trong tay ta đã phải xin lão tổ chiến thú này, nó được nuôi dưỡng trong tộc đã lâu, có tiềm năng trở thành Yêu thú cấp Tán Tiên, được lão tổ coi trọng vô cùng, ngươi căn bản không có cửa thắng hai chúng ta.”
“ Khôn hồn thì mau quỳ xuống đầu hàng, bò đến bên cạnh ta, ta sẽ mở rộng vòng tay, cho ngươi trở thành tình nô của ta.”
Thái Phiên không hề kìm nén, lớn giọng mà nói, khán giả ở đây lẫn phàm nhân ngoài kia nghe những lời của hắn mà ghét cay ghét đắng, đã chơi bẩn, vô liêm sỉ lại còn muốn nhúng chàm tiên tử, tên này đáng chết vạn lần.
Thái Phiên rất tự tin trước chiến thắng của mình, khi thấy Hi Nguyệt có thể đánh bại A Khắc Thiên Kiều, hắn hơi dao động nên đã hướng Thái Kính Bằng kí khế ước với Hoả Man Ngưu, chỉ cần con trâu này quấn lấy Hi Nguyệt, hắn ở sau tung chiêu thì nàng ta thua là cái chắc.
Hướng Bá Long trên kia cũng nhếch mép khinh thường đồng bạn, hắn là người thích so đấu công bằng, không thích chơi với loại tiểu nhân bẩn tính xấu xa như Thái Phiên chút nào, Hàn Quốc Cựu thì tựa lan can vỗ tay khen lấy khen để chiến thuật của Thái ca ca.
Hi Nguyệt vẫn đứng yên nhìn Thái Phiên, mặc kệ hắn làm trò mèo, nàng rút kiếm ra.
“ Đây là câu trả lời của nàng sao? Được, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Hoả Man Ngưu, xông lên cho ta.”
Hắn phất tay, con trâu điên hai sừng đỏ lên, mũi thở ra hơi nóng, bốn vó phực cháy xông đến nhắm vào Hi Nguyệt mà ủi.
Nàng ánh mắt thương hại nhìn con vật, rồi nhẹ nhàng phất một kiếm xuống, “ Xoẹt”.
Hoả Man Ngưu đang đà xông lên bỗng dừng lại, đứng yên như tượng, Thái Phiên không hiểu tại sao, hét lên.
“ Hoả Man Ngưu, mau húc cô ta, nhanh, ngươi đừng giở chứng lúc này, tấn công mau.”
Con trâu vẫn như không nghe, trên cổ nó, một đường màu đỏ chốc lát lan rộng, “ Phịch”, dưới ánh mắt bất ngờ của khán giả và kinh hoàng của Thái Phiên, đầu của con Hoả Man Ngưu bịch bịch rơi xuống, lăn lốc một bên.
Vết chém ở cổ rất ngọt, lúc này máu mới bắt đầu phun ra, thân thể khổng lồ của nó đổ ập xuống sàn, nằm bất động.
“ Không, không thể nào, Hoả Man Ngưu của ta, sao có thể, ngươi đã dùng thứ gì gian lận? Sao lại có thể giết chiến thú dễ dàng như vậy?” Thái Phiên không tin vào mắt mình, gào thét lên.
Thái Kính Bằng đứng trên kia đã chồm người đến, ánh mắt ông ta đau lòng đến cực điểm, Yêu thú tương lai có thể đạt đến Tán Tiên cứ thế chết đi, lòng ông ta đau như cắt.
“ Trọng tài, ả ta gian lận, chắc chắn ả ta mượn sức mạnh tầng cấp cao để đánh chết Man Ngưu của ta, ả ta phạm luật, phải bị xử thua.” Thái Phiên hướng về vị trọng tài đang đứng ngoài sân hét lên. Người kia thì hoang mang không biết phải xử sao.
“ Ngươi biết không? Ngay từ đầu ngươi đã là thằng hề trong mắt ta rồi, ngươi cố diễn trò để khiến ta chú ý, bị ta làm lơ thì lại đâm ra hận thù muốn lăng nhục ta, nợ mới nợ cũ hôm nay ta sẽ trả lại hết.” Hi Nguyệt cầm kiếm từ từ tiến tới, nàng buông lỏng áp chế, một cỗ khí tức lạnh lẽo đến chết lặng phủ xuống người Thái Phiên.
Thái Kính Bằng không tin vào mắt mình, hét to, “ Hoá Thần, không thể nào, cô ta là Hoá Thần, sao có thể?”
0 bình luận