Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 121: Tuyệt vọng
Trong phòng, Ân Tử Bình và Mộng Vân đang lột đồ Mạt Ly ra, giúp con bé lưu chuyển chân khí, kích thích tế bào ngực phát triển, Mộng Vân còn nghịch ngợm xoa bóp, véo lấy hai hạt đậu hồng hào của con bé mà kéo ra khiến Mạt Ly la oai oái lên.
Chu Cương Liệt mở cửa phòng, ba nữ thấy chủ nhân vác trên vai một cái bao bố, tò mò đi tới. Hắn đặt bao lên giường, mở dây buộc ra.
Khi thấy bên trong là một cô gái, Mộng Vân cười khẽ, “ Chủ nhân lại đi bắt cóc con gái nhà ai vậy?”
“ Sao lại gọi là bắt cóc, chủ nhân đây là thu thêm tình nô thôi.” Mạt Ly thay Chu Cương Liệt chống chế.
“ Sao nhìn cô nàng này quen mặt quá vậy, ô, không phải là A Khắc Thiên Kiều đây sao?” Ân Tử Bình nhìn kĩ cô gái, bất ngờ khi thấy người quen.
“ A, là A Khắc Thiên Kiều thật này, haha, thiên kiêu số một của Lâm Hạp Cốc lại gặp phải tình cảnh này, thật tội nha.” Mộng Vân nâng cằm A Khắc Thiên Kiều lên xem cho rõ rồi cười đắc ý.
Ở với nhau mấy ngày qua, các nàng đã biết mối hận thù của Hi Nguyệt và bốn thế lực kia, trong đó có Lâm Hạp Cốc, buổi chiều thấy nàng ta đánh trọng thương A Khắc Thiên Kiều tưởng đâu đã xả giận rồi, không ngờ tối chủ nhân còn bắt nàng này về đây. Lọt vào tay chủ nhân không biết là bất hạnh hay may mắn.
A Khắc Thiên Kiều nhìn quanh quất, thấy sự hiện diện của Ân Tử Bình và Mộng Vân nàng khá ngạc nhiên, mấy nàng này trong giới tu sĩ trẻ rất có danh tiếng, sao lại tập trung ở đây, còn gọi tên Tán Tiên kia là chủ nhân, không lẽ sau khi bại trận ở đại hội các nàng này cũng giống Hi Nguyệt đi theo hắn cầu cơ duyên đột phá?
“ Tiền bối, mau thả ta ra, ta sẽ xem như chưa có gì, ngươi dù sao cũng chỉ là một tán tu không có gốc gác, bên kia có sẵn ba Tán Tiên trung kì đang chờ đợi, ta có thể hứa Lâm Hạp Cốc không dính dáng gì đến chuyện này, ta lập tức trở về không tham gia, ngài hãy thả ta ra đi.” Cô nàng vẫn cố bình tĩnh phân tích sự tình mong Chu Cương Liệt sáng suốt thả mình.
“ Ba Tán Tiên trung kì, mạnh lắm sao? Làm ta sợ chết đi được, hứ.” Mộng Vân giả vờ run rẩy, biểu hiện trêu ngươi.
“ Có ba chục tên đến cũng không đủ cho chủ nhân làm gỏi, huống gì ba tên, đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Ân Tử Bình phụ hoạ.
A Khắc Thiên Kiều ngơ ngác, họ đang nói cái gì, theo tên này bị tẩy não rồi sao? Ba Tán Tiên, là Tán Tiên trung kì đó, chỉ cần Địa Tiên không ra, ở phàm giai Tán Tiên đã là thổ hoàng đế thống trị một vùng, mấy cô gái này chỉ là Nguyên Anh lại chê bai châm chọc tầng thứ Tán Tiên? Ai cho các nàng lá gan?
Chu Cương Liệt ngồi nhìn cô gái này, nước da ngăm bóng lưỡng, láng mịn chắc khoẻ, bộ áo váy rất táo bạo, chỉ che chỗ cần che, nửa bộ ngực, eo và chân dài đều lộ ra.
Đôi mắt xanh lục bảo, phong cách như một con báo cái hung mãnh khó thuần, quả là tuyệt tác đáng để chơi đùa.
Mạt Ly đã chạy qua gọi Hi Nguyệt, ít phút sau cửa phòng mở ra, cô đệ tử một thân áo trắng như tuyết, khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng bước vào, nàng gật đầu chào sư phụ, rồi nhìn cô gái đang ngồi bệt trên giường.
“ Hi Nguyệt, mau bảo ông ta thả ta ra, các ngươi đang phạm sai lầm lớn đó, chỉ cần để ta rời đi, ta sẽ trở về Lâm Hạp Cốc, không tham gia chuyện này nữa.” A Khắc Thiên Kiều thấy Hi Nguyệt vội chồm người lên, giọng điệu vẫn cứng rắn nói.
“ Hừ, lâm vào tình cảnh này rồi mà vẫn chưa biết thân biết phận mình sao?” Hi Nguyệt liếc mắt.
“ Hôm nay ngươi lọt vào tay ta chính là xui tận mạng, ta sẽ trả lại hết đau khổ sỉ nhục mà các ngươi đã gây ra.”
“ Hi Nguyệt nghe ta nói, chuyện vây công Tuyết Lạc cung chủ tất cả là do Thái gia bày đầu, khi tìm ra động phủ của Địa Tiên, bên trong chỉ có một số công pháp, đan dược và pháp khí cấp Hoá Thần cùng một bộ hài cốt, vị Hoá Thần gia chủ hiện tại của Thái gia, cha của Thái Phiên đã lén lút truyền âm cho Hoá Thần của Hướng gia, Thủy Lưu Tông và phó cốc chủ Lâm Hạp Cốc chúng ta.
Thái gia ngoại trừ động phủ Địa Tiên còn có tham vọng nhắm vào Tuyết Lạc Cung là thế lực yếu nhất trong năm nhà. Lần đó ta, Thái Phiên, Hướng Bá Long và Hàn Quốc Cựu đều có mặt, gia chủ Thái Gia cùng Hùng Lão liên thủ đánh lén trước, Hướng gia và Thủy Lưu Tông hùa theo, Hoá Thần của Lâm Hạp Cốc chỉ đứng yên bảo vệ ta, không dám ngăn cản cũng không ra tay ủng hộ.
Dù sao so với ba nhà kia Lâm Hạp Cốc vẫn yếu hơn, nếu không theo bọn họ thì chúng ta sẽ chịu kết cục y hệt Tuyết Lạc Cung.”
A Khắc Thiên Kiều đem mọi chuyện nói rõ ra, Hi Nguyệt im lặng nghe hết, có sư phụ ở đây nàng cũng không sợ đối phương nói xạo.
“ Sư phụ lúc đó để ta ở thôn trấn phụ cận, đêm đó người đầy máu me quay về, chỉ kịp đưa cho ta túi trữ vật của người rồi đẩy ta ra, ta chính mắt thấy tên Hùng Lão đó đánh một chưởng sau lưng sư phụ rồi bọn khác xông lên vây đánh. Sư phụ tử vong tại chỗ, tên Thái Phiên kia phát hiện ra ta nên muốn bắt giữ, ta mới dùng dịch chuyển phù trốn đi.” Nàng nắm chặt nắm tay, ánh mắt đầy hận ý.
“ Lâm Hạp Cốc chúng ta cơ bản không ra tay, cả lần này đến Thành Đô, ta cũng là đến tham gia đại hội, lão tổ của ba nhà kia đều đã đến, chỉ có lão cốc chủ của chúng ta không muốn tham gia, chúng ta là bị ép phải liên minh với bọn họ, ngươi phải hiểu cho ta, mau thả ta ra đi.” A Khắc Thiên Kiều giọng tha thiết hơn, hi vọng khiến Hi Nguyệt xiêu lòng.
“ Hừ, ngươi thì tốt lành gì, lúc chiều không phải một hai sỉ nhục ta, đòi bắt ta giáo huấn, khiến ta phải tuyệt vọng quỳ dưới chân Thái Phiên sao? Ngươi khác gì con chó trung thành của hắn, sao ta phải tha cho ngươi.” Hi Nguyệt lạnh tanh trả lời.
“ Đừng hòng thoát khỏi tay ta, ngươi không phải muốn khiến ta phải quỳ xuống phục tùng Thái Phiên sao? Ta sẽ biến ngươi thành con chó cái mà đàn ông ai ai cũng có thể chơi.”
Nghe chính miệng Hi Nguyệt vốn tính tình thanh lạnh lại nói ra những lời cay độc như vậy, A Khắc Thiên Kiều lạnh sống lưng.
“ Không, ngươi nghe ta nói, hãy thả ta đi, ta không có liên quan, ta xin lỗi ngươi là được mà, làm ơn.”
“ Sư phụ, nàng ta mặc cho ngài xử đó, biến nàng ta thành con kĩ nữ rẻ tiền dâm dục nhất đi, để cho nam nhân cả Thành Đô này đều được hưởng dụng thân thể này của cô ta.” Hi Nguyệt hướng Chu Cương Liệt nói.
“ Được, theo ý con.” Hắn cười dâm tiến lại gần.
“ Các ngươi, các ngươi tính làm gì? Đừng qua đây, mau thả ta ra, ta không muốn, Hi Nguyệt, ta không liên can, tất cả là tại Thái gia, ta vô can, làm ơn tha cho ta.” A Khắc Thiên Kiều hoảng sợ lui sâu vào trong, không ngừng van cầu tha thứ.
Chu Cương Liệt từ nhẫn lấy ra vài thứ, đây là những món loạn thất bát tao mà hắn sắm được từ cửa hàng hệ thống.
Dây xích, dây thừng, vòng cổ, chuông nhỏ, nến, vài cục tạ nặng, bịt mắt, một con ngựa gỗ có phần lưng hình tam giác, đồ chơi tình dục đủ thể loại kích cỡ, máy rung, cặc giả, xâu chuỗi, một con ngựa gỗ khác có hai con cặc dài gắn ở phần yên ngựa, đuôi giả,...
Đây là bộ đồ chơi bạo dâm mà hắn mua trong mấy tháng qua, nhìn một loạt những thứ đặt trên bàn, A Khắc Thiên Kiều tái xanh mặt mũi, nước mắt chảy dài, hình tượng nữ tử cá tính như một con báo cái hung mãn đã biến đâu mất.
Nàng run rẩy quỳ xuống, khóc lóc van xin, “ Hi Nguyệt, cầu ngươi, tha cho ta, ta không có lỗi mà, ta không theo bọn chúng làm điều xấu nữa, van xin ngươi, ta không muốn đâu, huhu...”
Hi Nguyệt liếc mắt ngồi lên ghế không nói gì, Mộng Vân và Ân Tử Bình thấy dàn đồ chơi của Chu Cương Liệt mà rét run, vừa sợ nhưng cũng tự suy diễn nếu bản thân mình mà bị mấy thứ này hành hạ thì sẽ sướng như thế nào.
“ Hai nàng, tới, lột đồ cô ta ra, treo lên cho ta.” Chu Cương Liệt ra lệnh, Mộng Vân và Ân Tử Bình vâng dạ làm theo.
A Khắc Thiên Kiều ánh mắt đầy sợ hãi tuyệt vọng, biết có kết cục ngày hôm nay, nàng đã không thèm đến đại hội lần này, tất cả là tại tên Thái Phiên chết tiệt kia.
0 bình luận