Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 119: Hi Nguyệt đấu A Khắc Thiên Kiều
Hi Nguyệt một thân áo trắng, tóc đen dài xoã sau lưng, khuôn mặt lãnh diễm, ánh mắt không có biểu cảm, từ từ đi xuống.
Phía bên kia, A Khắc Thiên Kiều một thân váy áo nóng bỏng, da thịt lộ ra, làn da ngăm chắc khỏe, tóc bồng bềnh, đôi mắt màu xanh lục bảo, miệng khẽ mỉm cười tự tin bước lên lôi đài.
Hai nàng đối diện nhau, khán giả cảm giác như không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
“ Hi Nguyệt muội tử quả nhiên thật đẹp, ta nhìn còn mê huống chi tên họ Thái kia.” A Khắc Thiên Kiều cười khoanh tay nói.
Hi Nguyệt không đáp lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, đây là người của Lâm Hạp Cốc, một trong những kẻ thủ ác hại sư phụ Tuyết Lạc của nàng.
“ Ôi, đừng nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ, ta vốn muốn nhẹ tay với muội, nhưng tên Thái Phiên kia một hai bảo ta phải giáo huấn muội thật nặng, hắn muốn ta chà đạp muội, khiến muội tuyệt vọng mà thất bại, khi muội đã triệt để mất hết niềm tin thì sẽ ngoan ngoãn phục tùng hắn hơn, muội nói ta phải làm sao đây.”
Cô nàng này không ngừng buông lời đả kích, thấy Hi Nguyệt vẫn không hề có dao động gì, nàng sử dụng truyền âm nói.
“ Muội nghĩ mình ôm chân một tên Tán Tiên sơ kì thì sẽ được bảo vệ, sẽ trả được thù sao? Nói cho muội nghe để muội tuyệt vọng, ngoại trừ Cốc chủ của ta không muốn tham gia, ba lão tổ của Thái gia, Hướng gia và Thủy Lưu Tông đều đã đến Thành Đô, chính là để vây bắt muội và giết tên Tán Tiên kia. Họ đều là Tán Tiên trung kì, hắn lo cho thân mình còn chưa xong sao có thể bảo vệ muội. Không bằng sớm đầu hàng đi, trở thành tình nô của Thái Phiên cũng là tốt cho muội.”
“ Sẵn đây nói với muội luôn, chuyện vây công Tuyết Lạc cung chủ là do Thái gia bày đầu đánh lén trước, Thủy Lưu Tông và Hướng gia hùa theo, Lâm Hạp Cốc chúng ta chỉ là theo sau không có vây công ông ấy, muội có hận thì hận bọn kia, đừng hận chúng ta. Dù gì Lâm Hạp Cốc chủ chỉ là Tán Tiên sơ kì, không phải đối thủ của ba kẻ kia.”
“ Ngươi nói nhảm quá nhiều, sư phụ ta chết Lâm Hạp Cốc các ngươi cũng được chia phần, đừng có trốn tránh trách nhiệm.” Hi Nguyệt lạnh lùng truyền âm lại.
“ Ta việc gì phải trốn tránh, muội trước sau gì cũng phải quỳ dưới háng Thái Phiên, ta chỉ là cho muội biết sự thật trước khi muội triệt để tuyệt vọng thôi.” A Khắc Thiên Kiều che miệng cười khẽ.
Các nàng truyền âm nói chuyện khán giả không nghe được, tiếng chiêng bắt đầu đã vang lên nãy giờ nhưng hai nàng vẫn đứng yên khiến mọi người ở đây thắc mắc không thôi.
“ Hừ, còn tâm sự cái gì, hung hăng chà đạp ả ta đi, khiến ả cảm thấy địa ngục là như thế nào, tiện nhân đó ta phải dạy dỗ đến khi cái tính cao ngạo lạnh lùng mất đi, trở thành con kĩ nữ ngoan ngoãn bò dưới chân ta.” Thái Phiên nắm chặt tay nhìn xuống dưới.
“ Nói với muội đủ nhiều rồi, muội đừng nghĩ bản thân được tên Tán Tiên kia cho mượn bảo khí Tán Tiên thì sẽ dễ dàng thắng, bảo khí dù mạnh nhưng thực lực không đủ thì cũng sẽ vô dụng thôi.”
Nói rồi nàng nhào đến, như con báo cái hung hăng tập trung chân khí vào chân đạp mạnh về phía trước.
Hi Nguyệt khẽ lùi về sau, sàn đấu bị A Khắc Thiên Kiều đạp ngay lập tức xuất hiện một kẽ nứt dài rộng. Lôi đài này được xây dựng gia trì bằng một loại đá hiếm chuyên dùng để xây tường thành, nó có thể đỡ hầu hết công kích của Nguyên Anh hậu kỳ, thế mà bị cô nàng này đạp nứt.
A Khắc Thiên Kiều không cho Hi Nguyệt cơ hội nghỉ ngơi, tay chân liên tục vận khí ra đòn, Hi Nguyệt thì chỉ lặng yên đỡ đòn hoặc né tránh.
“ Né? Muội né được đến bao giờ, tung hết khả năng của muội ra đi, hoặc là quỳ xuống cầu xin đầu hàng, tự nộp mình ra cho Thái Phiên.” A Khắc Thiên Kiều vẫn không ngừng đòn thế.
Trước người Hi Nguyệt dựng hàng loạt lớp băng thuẫn, A Khắc Thiên Kiều hung hăng dùng nắm đấm đập vỡ từng cái.
Hi Nguyệt nhắm mắt, váy áo tung bay, nàng như một tiên nữ thật sự, đôi mắt lạnh như băng, hai tay bắt ấn, vung hàn băng chưởng tới, cô nàng bên kia cũng đối chưởng trở lại, hai người cùng lùi lại mấy bước.
“ Thế mà lại mạnh đến trình độ này, ta coi thường Hi Nguyệt muội tử rồi, tiếp theo sẽ dùng toàn lực.” A Khắc Thiên Kiều hơi bất ngờ, vận hết mười phần chân khí xông đến.
Từ trong tay nàng ta vung ra hai sợi dây roi, quất về phía trước, Hi Nguyệt phía sau kết thành từng khoả băng nhũ nhọn hoắt phóng tới, dây leo bị băng đông cứng giòn tan vỡ ra.
“ Hãy xem, Vạn tượng sâm lâm của ta.” A Khắc Thiên Kiều nghiêm túc, tay chạm sàn đấu, từ bên dưới từng cái dây leo mọc dài bện lại rồi lan ra khắp sân, biến lôi đài bằng đá thành sân nhà của tu sĩ mộc hệ.
Các dây leo vươn lên không ngừng tấn công, muốn bắt trói Hi Nguyệt, nàng lấy kiếm chém bất cứ cây nào đến gần. Lông mày nàng khẽ nhăn, đâm mũi kiếm xuống, rồi khẽ niệm pháp quyết, từ mũi kiếm, một cỗ hơi thở băng hàn toả ra, dây leo gặp băng liền bị đông cứng.
Khung cảnh sàn đấu trở nên vô cùng mĩ lệ, A Khắc Thiên Kiều vận dụng mộc thuộc tính liên tiếp ra đòn, gỗ, dây leo hướng đối thủ quật tới. Hi Nguyệt vung kiếm tạo thành từng luồng hàn băng kiếm khí chém nát.
Cuộc chiến diễn ra suốt một canh giờ, A Khắc Thiên Kiều thở hồng hộc, linh khí trong đan điền đang dần cạn, nàng đang kiệt sức, bên kia Hi Nguyệt vẫn biểu cảm lạnh tanh liên tiếp phóng xuất kiếm mang.
“ Không ổn, ả này khó chơi hơn mình nghĩ, phải tốc chiến tốc thắng, dây dưa tiếp sẽ thua.” A Khắc Thiên Kiều nghĩ thầm. Từ túi trữ vật lấy ra một cây roi dài, đây là pháp khí cấp Nguyên Anh, nàng vung roi lên, phía sau xuất hiện hư ảnh một pho tượng gỗ mặt quỷ có tám cánh tay, hình chiếu này hướng Hi Nguyệt, tám tay cùng ra chiêu.
Hi Nguyệt đứng trên phi kiếm, thanh kiếm cấp Tán Tiên bay lên không trung rồi phóng lớn gấp mấy chục lần, sau đó lại phân thân làm chín. Chín thanh đại kiếm to lớn mang theo âm hàn cực lạnh lẽo phóng về phía tượng gỗ tám tay.
Tám cánh tay bị tám thanh kiếm ghim chặt, một thanh cuối cùng đâm vào mi tâm bức tượng, A Khắc Thiên Kiều hét thảm bật ngửa, sợi dây ngọc trên trán vỡ nát, nàng thì thổ huyết bay ngược về sau rơi xuống đài.
Hi Nguyệt liếc nhìn lạnh lẽo, tra kiếm vào vỏ, thắng bại đã phân.
Toàn trường im phăng phắc, rồi tiếng vỗ tay vang lên, khán giả reo hò cuồng nhiệt, Hi Nguyệt tiên tử đã thắng A Khắc Thiên Kiều, đây là điều ít ai ngờ được.
Người hộ đạo nhanh chóng nhảy xuống đỡ lấy A Khắc Thiên Kiều, cho nàng uống đan dược, đỡ về chỗ ngồi.
Thái Phiên không còn giữ bộ dáng ngọc thụ lâm phong được nữa, mắt hắn long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay.
“ Phế vật, tất cả đều là phế vật, cả A Khắc Thiên Kiều cũng thua tiện nhân đó, phế vật, ta phải tự ra tay, phải để ả ta biết chọc giận Thái Phiên ta là thế nào, ta phải tháo bỏ lớp mặt lạnh lùng đáng hận đó xuống.” Hắn gào thét khuôn mặt vặn vẹo.
“ Không ngờ Hi Nguyệt có chiến lực kinh khủng như vậy, đó giờ chúng ta xem thường cô ta rồi.” Hướng Bá Long vẫn đang băng bó ngồi chống cằm đánh giá.
Hàn Quốc Cựu gật đầu, không ai ngờ một nữ tử vài tháng trước còn bị đuổi chạy khắp nơi hôm nay lại mạnh mẽ đến như vậy.
Hi Nguyệt bỏ qua mọi lời tán dương, đi về chỗ Chu Cương Liệt.
“ Sư phụ, đệ tử đánh cô ta bị thương rồi, người phải dạy dỗ cô ta, biến cô ta thành tình nô, con đĩ dâm đãng vạn nam nhân ai cũng chơi được. Cô ta mở miệng là đòi bắt con làm tình nô của Thái Phiên, người phải thay con báo thù đó.”
Hi Nguyệt sà vào lòng hắn ôm chặt, nỉ non nói.
“ Được, sư phụ sẽ bắt cô ta về cho con hành hạ thoả thích.” Chu Cương Liệt ôm lấy đệ tử, hôn lên môi nàng tán thưởng.
Nếu không có ảo cảnh che giấu, khán giả chắc đứng tròng khi thấy Hi Nguyệt tiên tử vừa khắc trước còn lạnh lùng cao ngạo bây giờ lại ngã vào lòng nam nhân nũng nịu hôn hít.
Vòng tứ kết đã chấm dứt, bốn tu sĩ vào bán kết là Tống Trường Cơ, Thái Phiên, Hi Nguyệt và Khương Nguyệt Nga. Trận bán kết sẽ diễn ra sau một ngày nghỉ ngơi.
Khán giả xôn xao bàn luận về sự hấp dẫn của từng trận đấu, mãn nhãn nhất tất nhiên là trận của Hi Nguyệt và A Khắc Thiên Kiều. Hai mĩ nhân vừa xinh đẹp lại cống hiến một trận đấu hoành tráng như vậy, ai cũng háo hức chờ xem bán kết.
Thái Kính Bằng nhếch môi cười, “ Trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến Công chúa Nguyệt Nga và Hi Nguyệt đạt được chiến lực như vậy, tên Tán Tiên này thật là nhiều bí mật, phải moi ra hết những thứ hắn giấu giếm.”
Phi Nhạn bà bà chống gậy, ánh mắt tham lam, “ Tên này ngao du khắp nơi, bảo bối trong tay chắc chắn sẽ nhiều, con dê béo này không thể để thoát.”
Đãng Hồng Trần liếc nhìn ba lão già bên kia, thấy họ nhìn chằm chằm Chu lang của mình ánh mắt tham lam, nàng chỉ nhếch môi khinh bỉ thầm nghĩ.
“ Chỉ với chút tu vi đó của các ngươi lại dám đánh chủ ý lên Chu lang, tự tìm chết.” Nàng lặng yên biến mất.
Sở Vương nhìn theo quốc sư, cúi đầu bấm ngón tay, “ Sắp đến rồi.”
0 bình luận