Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 118: Mỹ nữ đả hổ
Sáng ngày tiếp theo, hôm nay là ngày diễn ra trận tứ kết, dân chúng đổ xô nhau đi xem đông đảo. Chu Cương Liệt tối qua ngủ lại Liên Hoa Am, tuy vẫn chưa làm thịt được Đãng Hồng Trần nhưng ôm cơ thể trần truồng của nàng ngủ cũng là một thành công.
Hắn trở về phòng, dắt chúng nữ đi ăn sáng rồi tới núi Hoà Thành chuẩn bị cho trận chiến.
Không khí càng vào vòng trong càng nhộn nhịp, phàm nhân không thể vào sân đều được sắp xếp ở ngoài, xem trận đấu qua một pháp khí truyền hình ảnh.
Các nhà cái đã mở phiên cược lớn cho ai có thể vào bán kết, những cái tên sáng giá nhất cho vị trí quán quân là Thái Phiên, Tống Trường Cơ và Hướng Bá Long.
Tới giờ bốc thăm, tám tuyển thủ bước lên đài bao gồm Tống Trường Cơ, Thái Phiên, A Khắc Thiên Kiều, Hướng Bá Long, Hi Nguyệt, Nguyệt Nga, Cao Tắc và Lục Thừa Ân.
Nguyệt Nga chống nạnh nhìn Sở Vương đứng trên đài, giọng huênh hoang tự đắc.
“ Phụ vương, người nói chỉ cần con đạt thành tích tốt là sẽ cho phép con tự do, không ép con gả đi nữa, bây giờ con vào tám người mạnh nhất rồi, người còn gì để nói.”
“ Hừ, con nhóc này, mới có nhiêu đó đã tự cao tự đại, từ đầu tới giờ con đều là may mắn gặp kẻ yếu hơn, chừng nào con đạt đệ nhất thì hẵng nói.” Sở Vương cũng bó tay với tính cách ngỗ nghịch của con gái.
“ Hừ, được rồi, con sẽ chứng minh cho phụ vương thấy con mạnh như thế nào.” Nàng nguýt dài quay đi.
Kết quả bốc thăm nhanh chóng đã có.
Tống Trường Cơ đấu Hướng Bá Long, Nguyệt Nga đấu Cao Tắc, Hi Nguyệt đấu A Khắc Thiên Kiều, Thái Phiên đấu Lục Thừa Ân.
Khán đài xôn xao vỗ tay, nhà cái bên ngoài lập tức mở cược, đây là các cặp đấu rất kịch tính nha.
“ Hừ, lại xui xẻo không bốc trúng Hi Nguyệt.” Thái Phiên trở về chỗ ngồi hậm hực nói.
“ Haha, yên tâm, ta sẽ nhẹ tay với tiểu tình nhân đó của ngươi.” A Khắc Thiên Kiều chống nạnh cười.
“ Không, hung hăng đánh, dạy dỗ cho ả ta biết, khiến tiện nhân đó càng tuyệt vọng càng tốt, chỉ cần giữ còn sống là được, con kĩ nữ đó dù sao cũng chỉ là tình nô của ta, không cần thương tiếc, cứ thay ta dạy dỗ nó.” Thái Phiên nghiến răng vỗ bàn.
Hướng Bá Long ngồi kế bên, nhếch mép khinh thường, nếu không phải bốn nhà có kết minh, hắn đã chả thèm chơi chung với cái loại công tử nội tâm bẩn tưởi này.
Trận đấu đầu tiên là của Thái Phiên và Lục Thừa Ân, tên kia nhớ lại tên công tử này bạo ngược giết người tàn ác như thế nào, biết mình không thể thắng nên khảng khái nhận thua đi xuống, khỏi phải chịu đau đớn.
Trận thứ hai Tống Trường Cơ đấu Hướng Bá Long. Hai nam tử bước lên, nhìn nhau chằm chằm.
Khi tiếng chiêng vang lên, Hướng Bá Long lập tức vung thiết côn đập tới, côn được gia trì thêm chân khí, cú đập này nếu đánh trúng đủ để khiến một tảng đá vỡ nát. Tống Trường Cơ không muốn lấy cứng đối cứng, nhanh nhẹn né đi, sau đòn đập lại một đòn vung côn theo hướng đối thủ vừa né.
Tống Trường Cơ đành phải giờ hai kiếm lên đỡ, phản chấn bật người về sau. Khi vừa dừng lại, hắn đã chém hai kiếm, một lưỡi đao gió hình dấu X bay ra, Hướng Bá Long vung côn hoá giải.
Hai người xông vào giáp lá cà, từng đòn côn vung tới tấp, bên kia Tống Trường Cơ đón đỡ nhẹ nhàng, thi thoảng cả hai lại vung tay đối chưởng.
Hướng Bá Long đâm chục côn về phía trước, tạo nên ảo ảnh bao vây các hướng, Tống Trường Cơ bật giáp đá hộ thân, triệu hồi mưa vẫn thạch. Hai đòn thế va chạm nhau rồi triệt tiêu.
Tống Trường Cơ thân pháp nhanh nhẹn hơn, liên tục công kích, đổi hướng, rồi lại công kích, Hướng Bá Long gầm to nhảy lên, thiết côn trên tay bỗng nhiên to lớn ra như cái cột đình, hướng về phía đối thủ đập xuống.
Song kiếm trên tay Tống Trường Cơ bay múa, hắn hướng về thiết côn bày ra động tác rút kiếm, hai người nháy mắt xẹt qua, thiết côn bị chém để lại hai vết rõ rệt.
Tay Tống Trường Cơ run lên vì phản chấn khi đánh vào côn sắt, Hướng Bá Long sau lưng xuất hiện ảo ảnh giao long, múa côn quật tới, Tống Trường Cơ chắp tay, hai thanh kiếm bỗng hợp nhất thành một, lại tiến vào trạng thái rút kiếm, thân pháp nhanh như lưu tinh xẹt qua, lần này uy lực của chiêu rút kiếm dường như tăng mạnh, côn sắt bị cắt làm đôi, ảo ảnh rồng sau lưng Hướng Bá Long cũng bị chém nửa.
Hướng Bá Long run run rồi ngã xuống, eo xuất hiện vết chém dài máu tuông ra, tay áo Tống Trường Cơ vỡ nát, cánh tay run rẩy suýt không cầm nổi kiếm.
Người Hướng gia nhanh chóng khiêng Hướng Bá Long xuống trị liệu, trận này Tống Trường Cơ thắng.
“ Tên họ Tống này vậy mà lại mạnh như vậy, là đối thủ khó nhằn nhất đại hội lần này rồi.” Thái Phiên chăm chú xem, kiêng kị đánh giá.
“ Chiêu rút kiếm đó của hắn lực sát thương thật khủng khiếp, nhưng hắn cũng bị phản phệ không nhẹ, không thể sử dụng liên tục.” A Khắc Thiên Kiều gõ gõ tay nói.
Khán giả đồng loạt vỗ tay, Tống Trường Cơ này ở Ngọc Thạch Đảo ít có danh tiếng tại trung nguyên, vừa xuất môn đã đánh thắng cả thiên kiêu như Hướng Bá Long, quả là nhân tuyển số một của quán quân đại hội.
Chu Cương Liệt liếc qua, cười hì hì nhìn Hi Nguyệt, “ Trong bốn tên thì có hai tên đã bị loại, chiều nay con phải cố gắng nha.”
Hi Nguyệt đang ngồi trên hông hắn nhún nhảy, “ Ưm... Bọn họ không phải đối thủ của con... sư phụ đợi đó... con sẽ bắt A Khắc Thiên Kiều về... làm tình nô cho ngài... aaa sướng.... con ra...”
“ Tốt, hảo đồ đệ.” Hắn bám lấy eo nàng, thúc mạnh lên liên hồi rồi bắn ngập tinh vào trong, xem như thưởng cho đệ tử có lòng hiếu kính với sư phụ.
Buổi chiều, trận đấu thứ ba là của Khương Nguyệt Nga và Cao Tắc, công chúa tung tăng đi xuống, bên kia tên man thú hình người hầm hầm đi lên.
“ Hừ, nhìn ngươi có khác gì yêu thú không, nếu ngươi đạt quán quân rồi lấy ta thế chẳng phải ta gả cho một con thú dữ sao?” Nguyệt Nga chống nạnh bĩu môi.
“ Hừ, làm như lão tử thèm lấy ngươi lắm, ta là bị bắt tham gia để nhận tước vị thôi, công chúa như ngươi không biết chịu được bao nhiêu lần dưới háng ta.” Cao Tắc quẹt miệng đáp trả.
“ Ngươi... “ Nguyệt Nga tức giận dậm chân, tên này dám nói vậy với nàng, Cao Tắc không thèm đôi co thêm, tư thế như dã thú săn mồi, tiếng chiêng vừa vang lên hắn ngay lập tức nhảy bổ đến.
“ Tên đáng ghét, để bổn công chúa cho ngươi biết hậu quả của việc xúc phạm ta.” Nguyệt Nga hai tay bắt ấn, một đoá sen nhỏ bảy màu xuất hiện, nàng dùng thân pháp Bộ Bộ Sinh Liên nhảy lùi, để đoá sen lại.
Cao Tắc vừa chồm đến, đoá sen bỗng phát ra quang hoa bảy màu rồi nổ tung khiến hắn lui lại, bàn tay hắn cháy đen một mảng.
Nguyệt Nga hai tay vận khí, thất thải chưởng tung ra, Cao Tắc nhảy nhót né tránh, há mồm hướng về phía nàng phát động âm ba công gầm rống. Nguyệt Nga lùi khỏi phạm vi tiếng hét, dưới chân đoá sen nở rộ, nàng xông đến đá vào mồm hắn.
Cao Tắc né ra xa, rồi lại lấy đà nhào đến, tay hắn mọc vuốt như hổ, chân khí bao trùm, Nguyệt Nga lấy bảo kiếm cấp Tán Tiên ra vung chém từng luồng quang mang bảy sắc.
Quang mang cắt lên da thịt Cao Tắc, hắn như dã thú bị thương càng hăng máu hơn nhào đến, thân pháp Bộ Bộ Sinh Liên nháy lên, nàng vừa lui mỗi bước càng để lại hoa sen, Cao Tắc đi sau đạp trúng hoa sen bị nổ choáng váng mắt mũi.
Trên đài cao, Thái Kính Bằng nhìn kiếm trong tay Nguyệt Nga, “ Lại một thanh bảo khí cấp Tán Tiên.”
“ Biết đâu là bảo khí của Sở quốc thì sao?” Phi Nhạn bà bà nói.
“ Không, Sở Vương cũng không có bảo khí bậc này, dù có cũng không thể đưa công chúa đi đánh lung tung như vậy, chắc chắn là của tên Tán Tiên kia, bảo khí cấp Tán Tiên chắc là hắn chỉ cho nàng ta mượn, sau khi đánh xong sẽ trả lại, chuyến này lời to rồi.” Thái Kính Bằng khẳng định, ba tên già càng tham lam hơn nhìn Chu Cương Liệt như con dê béo chờ làm thịt.
Phía sau lưng Nguyệt Nga xuất hiện hình chiếu Liên Hoa tổ sư cầm phất trần, tay hình chiếu xuất hiện hoa sen, kiếm trong tay nàng biến lớn được hình chiếu cầm. Nàng thì hoà nhập vào bên trong, như Liên Hoa tổ sư hiển linh, hình chiếu chém về phía Cao Tắc.
Tên này bỗng gào thét, cơ thể dần thú hoá, lông thú mọc dài ra, mặt như hổ, hai răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, cao lên hơn ba mét, sau mông còn có đuôi hổ.
Khán giả ở đây ồ lên, lần đầu họ thấy nhân loại lại có thể biến hình như vậy.
“ Yêu tộc? Sao lại có yêu tộc tham gia đại hội?” Sở Vương đứng dậy nhìn chằm chằm.
Đãng Hồng Trần liếc mắt khẽ nói, “ Là bán yêu, có một nửa huyết mạch nhân loại, chắc người của Cao gia từng lấy yêu tộc sinh ra.”
Sở Vương ngồi xuống, ánh mắt nhìn con gái hơi lo lắng.
Dưới lôi đài, Nguyệt Nga vận chân khí điều khiển hình chiếu hướng Cao Tắc chém, tên kia dựa hoàn toàn vào man lực chống đỡ, rồi nhảy chồm lên hướng về phía nàng tính bắt lấy ném ra ngoài.
Nhưng khi hắn nhảy xuyên qua hình chiếu thì ngơ ngác không thấy Nguyệt Nga đâu, từ phía sau nàng xách kiếm đâm tới, xuyên qua vai Cao Tắc, hắn thổ huyết rơi xuống. Đó thực tế là huyễn thuật Man Thiên Quá Hải mà nàng học được từ Chu Cương Liệt.
Chưa kịp định thần hắn đã bị nàng cưỡi lên lưng, vung tay đánh bôm bốp. Cao Tắc như con mãnh thú bị người ta cưỡi, nhảy chồm lên muốn hất nàng xuống, nàng thì vui vẻ cưỡi con hổ này, tay vỗ vào đầu hắn.
Cao Tắc bị đánh đến choáng váng mặt mày, đổ gục xuống ngất đi.
Nguyệt Nga đứng lên, một chân đạp lên lưng hổ chống nạnh cười lớn, “ Sao hả, thấy sự lợi hại của bổn công chúa chưa.”
Trận này Công chúa Khương Nguyệt Nga thắng. Khán giả chứng kiến một màn mĩ nữ hàng phục hổ yêu, vỗ tay tán thưởng rầm trời, Sở Vương trên kia cũng gật gù khen ngợi.
“ Công chúa này thực lực thật không tệ.” Hàn Quốc Cựu vỗ tay tán thưởng.
“ Hừ, tên kia chỉ có cái man lực thất phu, biến hổ còn ngu như thế không thua mới là lạ, gặp ta cũng có thể thắng, chỉ cần ta đạt quán quân thì công chúa kia cũng thành tình nô trên giường thôi.” Thái Phiên khinh bỉ cười nhạt.
Chu Cương Liệt xoa đầu khen ngợi công chúa, ngay lập tức lột quần áo thưởng cho nàng một chầu địt nhau với ba cặc khiến nàng sung sướng ngây ngất.
Trận tiếp theo là Hi Nguyệt đấu với A Khắc Thiên Kiều.
0 bình luận