Chương 114: Đại hội tiếp tục

Hôm nay, vòng 16 tuyển thủ sẽ diễn ra, khán giả đã đến đông nghẹt từ sớm, Chu Cương Liệt dắt theo chúng nữ đến vị trí của mình, thoải mái ngồi đợi đến giờ bốc thăm. Đài cao phía đối diện, lão già Thái Kính Bằng đầu hói, khuôn mặt lúc nào cũng nhăn lộ ra sự tàn độc đang đứng liếc mắt nhìn, phía sau có hai người khác tiến tới. Một lão già tướng mạo cao lớn như hộ pháp, râu dài ngang ngực, làn la ngăm đen với đôi chân mày xếch lên, diện mạo uy nghiêm. Người còn lại là một lão ẩu già cọm, lưng còng, tóc bạc phơ chống gậy, ăn mặc như các lão thái bà nhà giàu. “ Thái Kính Bằng lão thất phu ngươi, có kèo ngon như vậy mà dám không báo với ta, tính giấu ăn một mình hửm.” Lão già râu dài giọng trầm vỗ vai lão tổ Thái gia hỏi. “ Hừ, chẳng phải bọn tiểu bối nhà các ngươi đã thông báo rồi sao?” Thái Kính Bằng khoanh tay cười. “ Chà, Tán Tiên sơ kì, lại có Bảo khí cấp Tán Tiên, tên này đi chu du khắp nơi, nói không chừng trên người vẫn còn có đồ tốt khác, rất đáng để chúng ta ra tay.” Bà lão chống gậy nhìn về phía Chu Cương Liệt, cười gian xảo. “ Chỉ trong ít lâu mà hắn có thể khiến Nguyệt Nga công chúa và Hi Nguyệt đột phá, tên này cũng có nhiều thủ đoạn, ta nói trước, Hi Nguyệt có thể để cho Thái gia ngươi, nhưng bảo tàng mà tên Tuyết Lạc kia cất giấu sau khi tìm ra phải chia đều.” Lão râu dài nhìn Thái Kính Bằng. “ Tất nhiên, cũng may bọn Lâm Hạp Cốc không biết gì về bảo tàng này, khỏi phải chia một phần.” Ba người nhìn Chu Cương Liệt như thịt cá bày sẵn trên thớt, một tên Tán Tiên sơ kì, dù có nghịch thiên đến đâu cũng làm sao chống lại ba Tán Tiên trung kì. Lão già râu dài là lão tổ của Hướng gia, Hướng Thừa Thiên, còn bà lão chống gậy là lão tông chủ của Thủy Lưu Tông, biệt danh Phi Nhạn bà bà. Chu Cương Liệt cảm giác thấy ba ánh mắt nhìn mình đầy tham lam và độc ác, không cần dò xét hắn cũng biết, là cái lũ ếch ngồi đáy giếng kia. Đãng Hồng Trần cũng phát giác sự xuất hiện của ba lão bất tử kia, nàng cảm thấy khá kì lạ, đại hội dành cho đám trẻ làm sao ba lão già kia lại mò đến xem. Ba người thấy quốc sư đang nhìn mình chằm chằm, hơi run lên, chắp tay chào lễ độ, tuy quốc sư này tuổi tác ít hơn họ nhiều, nhưng người ta là Tán Tiên hậu kì đỉnh phong, tu sĩ có thực lực cao nhất Sở quốc, xứng đáng nhận lễ. Sau đó thành thật đứng xem chiến, ko dám bày ra vẻ muốn giết người cướp của, dù sao Thành Đô cũng là địa bàn của Liên Hoa Am. Thời gian đã điểm, Sở Vương cùng quốc sư và quốc công xuất hiện trên đài, ông lại đọc một bài diễn thuyết dài khen ngợi thành tích của các thí sinh qua hai vòng. Các thí sinh lần lượt tiến lên bốc thăm, tám cặp đấu nhanh chóng được ấn định. Hướng Bá Long đấu Cừu Thiên Hạp, Hàn Quốc Cựu đấu Tống Trường Cơ, Khương Nguyệt Nga đấu Trác Bộc Dạ, Hi Nguyệt đấu Ân Tử Bình, A Khắc Thiên Kiều đấu Ngô Vũ Tài, Thái Phiên đấu Mặc Vô Tiện, Cao Tắc đấu Lữ Tổ, Mạnh Thiên Bản đấu Lục Thừa Ân. Khán giả ồ lên, có vài cặp đấu hết sức đáng mong chờ, Ân Tử Bình mếu máo nhìn Hi Nguyệt, nàng lại đụng độ cô nàng vừa dâm vừa lạnh này, xem như dừng bước tại đây rồi. Nguyệt Nga thì vui sướng, tên họ Trác kia nàng có biết, cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ là Nguyên Anh sơ kì, nàng dư sức bóp chết. Vòng này Ân Tử Bình chắc chắn bị loại, hai cô đồ đệ không ai gặp đối thủ nặng ký, Hi Nguyệt khẽ thất vọng thở dài. “ Yên tâm, dù không xử được chúng ở đây thì đợi đại hội kết thúc vi sư sẽ dẫn con đi tìm bọn chúng, bọn ngu ấy có vẻ tham lam muốn nhắm vào ta rồi.” Chu Cương Liệt thò tay bóp cặp vú sữa của Hi Nguyệt, se se núm vú an ủi nàng. “ Vâng, sư phụ.” Hi Nguyệt gật đầu ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác đầu vú tê tê. Trận đầu tiên là Hi Nguyệt đấu với Ân Tử Bình, hai nàng bước xuống sân, Ân Tử Bình lập tức nhảy ra nhận thua luôn, tỷ muội chung giường, bú chung một con cặc với nhau thì việc gì phải đánh nhau sứt mẻ tình cảm. Khán giả hơi thất vọng vì không được thấy hai mĩ nữ so đấu, nhưng người hâm mộ của Hi Nguyệt thì hoan hô ầm ỉ vì tiên tử của họ vào vòng trong dễ dàng. Thái Phiên nhíu mày, “ Tiện nhân đó thật là may mắn, hừ, trèo cao thì ngã đau, dù ả ta có vào chung kết gặp phải ta cũng là vô vọng thôi, ta phải bắt ả về, dạy dỗ cho cái tính lạnh lùng kiêu ngạo đó phải quỳ bò dưới đất phục tùng ta.” Hàn Quốc Cựu bên cạnh ôm lấy cánh tay Thái Phiên, “ Thái ca, muội phải đấu với tên Tống Trường Cơ, huynh đừng để ý ả đàn bà đó nữa, an ủi muội đi.” Thái Phiên vội rụt tay lui về, da gà nổi lên, tên lại cái này cứ theo bám lấy hắn, ta mê gái đẹp chứ không chơi cúc hoa tàn đâu nha. Trận đấu kế tiếp là Hướng Bá Long và Cừu Thiên Hạp. Dù Cừu Thiên Hạp cũng là người xuất sắc trong thế hệ, nhưng đối đầu với Hướng Bá Long hơn một cấp cũng là vô vọng, hắn cầm cự được một khắc thì bị côn sắt của Hướng Bá Long quật bay xuống sàn, thổ huyết bất tỉnh. Trận thứ ba là A Khắc Thiên Kiều đấu Ngô Vũ Tài, tên này còn thảm thương hơn, chỉ là một Kim Đan hậu kì, ăn một cước của A Khắc Thiên Kiều với vẻ mặt mãn nguyện bay xuống dưới. Trận thứ tư, Tống Trường Cơ đấu Hàn Quốc Cựu. Nam tử mặc áo màu ngọc bích, tay cầm song kiếm, mày ngọc mắt sáng, tuấn tú vô cùng bước lên đài. Bên kia là tên bán nam bán nữ Hàn Quốc Cựu. Vừa nhìn thấy Tống Trường Cơ, Hàn Quốc Cựu đã ỏng ẹo, “ Tống ca, ta chỉ là một cô gái yếu đuối thôi, chỉ cần huynh tối nay cùng ta uống chén rượu ta sẽ ngay lập tức nhường huynh thắng.” “ Cảm ơn, ta không có hứng thú, mời đánh.” Tống Trường Cơ lạnh lùng đáp gọn lỏn. Tiếng chiêng vang lên, hắn ngay lập tức vung kiếm bay đến, Hàn Quốc Cựu thi triển độn thuật né tránh, ở giữa không trung ngưng kết thuỷ và băng thuộc tính thành từng cây cột nhọn phóng về phía đối thủ. Tống Trường Cơ nhẹ nhàng vung kiếm chém làm đôi, theo tiếng hô của hắn, mưa thiên thạch từ trên cao trút xuống, Hàn Quốc Cựu phải tung chưởng hoá thiên thạch thành băng rồi vung tay đập vỡ. Móng tay Hàn Quốc Cựu mọc dài ra đen sì như móng quỷ, lại toả ra kịch độc và hơi lạnh thấu xương, hắn vận chuyển chân khí hướng về phía đũng quần Tống Trường Cơ vồ đến. “ Hứ, không chơi với ta thì để ta biến ngươi thành giống ta, thứ nam nhân chỉ được mỗi cái mặt, tâm địa xấu xa.” Hắn buông lời chế nhạo bay đến, Tống Trường Cơ nhíu mày, đánh với loại ái nam ái nữ chơi bẩn này hắn không vui chút nào. Hộ tráo bằng đá được dựng lên, móng tay cào vào âm thanh nghe ghê rợn, Tống Trường Cơ giữ khoảng cách điều khiển hai thanh kiếm chém về phía chân Hàn Quốc Cựu, tên này lập tức thủy độn tan đi né tránh. “ Nếm thử cái này đi, Hoá Cốt Miên Chưởng.” Hàn Quốc Cựu chắp hai tay thành chưởng, từ lòng bàn tay hắn có sương mù và khí lạnh kèm độc tố phun ra, chưởng khí chạm vào hộ tráo lập tức ăn mòn. Tống Trường Cơ thấy không ổn nhảy lùi né tránh, mặt đất dưới chân lập tức như bị axit phá hủy một lõm, chưởng này nếu chạm vào da thịt thì chắc chỉ còn mỗi bộ xương. Hàn Quốc Cựu tiếp tục vung chưởng về phía Tống Trường Cơ, người sau cật lực né tránh không dám cứng đối cứng. Hắn dựng lên bức tường đá dày tám lớp giấu mình bên trong, Hàn Quốc Cựu vẫn xông đến, từng chưởng phá hủy ăn mòn lớp tường. Đến khi lớp thứ tám bị tan ra, Hàn Quốc Cựu chưa kịp mừng, một tia sáng đã xẹt qua, mười cái móng của hắn rụng xuống. “ Á, móng của ta, đồ độc ác, có biết ta dưỡng bảo lâu mới được hay không?” Hàn Quốc Cựu đau lòng không thôi. “ Mặc kệ, tên bán nam bán nữ nhà ngươi, cút xuống cho ta.” Tống Trường Cơ thu kiếm vào vỏ, phóng nhanh tới. “ Người dám nói ta như vậy, để ta lột da đầu ngươi xuống.” Hàn Quốc Cựu mặt gầy nổi gân xanh, nhưng hắn chưa kịp tấn công thì đã thấy lưỡi liếm sát bên cổ mình. “ Nhanh quá.” Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn bị chém bay xuống sàn. Một bàn tay của Hàn Quốc Cựu nằm lại trên lôi đài. Đây là quả báo khi hắn hễ tí là lại chặt tay lột da người ta. Lão ẩu Phi Nhạn bà bà thấy đệ tử tông mình thua thảm bại như vậy rất không vui, hai hộ vệ vội mang Hàn Quốc Cựu và bàn tay đến trước mặt, bà ta lắp bàn tay lên, khẽ vận bí pháp, một lớp hàn băng đông cứng lại. “ Ba ngày sau sẽ bình thường lại.” Bà ta nhàn nhạt nói. “ Đa tạ lão tông chủ.” Hàn Quốc Cựu quỳ sát đất tạ ơn. “ Lần sau bớt bông đùa lại, có ngày mất mạng như chơi đó.” Phi Nhạn bà bà dặn thêm, Hàn Quốc Cựu im lặng lui ra. Trận này Tống Trường Cơ thắng, mọi người tạm nghỉ trưa chiều sẽ tiếp tục bốn trận sau. “ Sư phụ, đệ tử muốn chơi đùa một xíu với đối thủ.” Nguyệt Nga ôm tay Chu Cương Liệt hỏi. “ Cứ làm theo ý con đi, muốn chơi thế nào tùy con.” Hắn vuốt tóc nàng ánh mắt đầy nuông chiều.
0 bình luận
aaa