Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 111: Nam Cung Bá Kha ủy khuất
Sáng sớm, Hi Nguyệt và Nguyệt Nga quen thuộc mở cửa phòng sư phụ.
“ Sư phụ, vẫn còn ngủ sao, phải đi sớm nha, hôm nay Hi Nguyệt sư tỷ thi đấu đó.” Nguyệt Nga chạy lại giường tung chăn lên, thấy cảnh tượng trên giường, hai tỷ muội nhìn nhau ngơ ngác.
Chu Cương Liệt nằm ở giữa, Mạt Ly nằm trên người hắn, hai bên ôm hai nữ nhân, là Ân Tử Bình và Mộng Vân, cả đám đều trần truồng không mảnh vải che thân.
“ Kĩ nữ này từ bao giờ leo lên giường sư phụ rồi.” Nguyệt Nga nhắm ngay mông đít của Mộng Vân mà cho một tát. Nàng kia bị hành hạ cả đêm, vừa mới chợp mắt chút xíu, bị đét đít đau điếng bật dậy nhìn ngơ ngác.
“ Đau quá, sao ngươi đánh ta?”
“ Đây là giường của sư phụ ta, hồ ly tinh nhà ngươi sao lại mò lên hả?” Nguyệt Nga chống nạnh nhìn nàng.
“ Đi mà hỏi sư phụ ngươi đi, tối qua ông ta chính là cưỡng hiếp ta rồi bắt cóc đến đây đó.” Mộng Vân uất ức nói.
“ Nói bậy, sư phụ ta đạo đức ngời ngời, sao có thể cưỡng hiếp ngươi, ai mà không biết Bách Hoa Lĩnh các ngươi là đám kĩ nữ chuyên đi câu dẫn nam nhân, bớt xạo đi.” Hi Nguyệt cũng tiến lên chất vấn.
Chu Cương Liệt đã tỉnh ngủ, cười ôm lấy Mộng Vân nói, “ Chẳng là nàng ta thua trận nên buồn bã, ta chỉ an ủi một xíu thôi, nàng ta đã chịu đi theo là tình nô của ta rồi, các con sau này phải hoà đồng nghe chưa.”
Mộng Vân hơi liếc xéo, ai thua trận mà buồn bã chứ, rõ ràng là kiếm cớ, nhưng nàng cũng không giải thích, chỉ rúc vào người hắn làm nũng.
Ân Tử Bình ôm lấy Mạt Ly ngồi xem kịch vui vẻ. Cả đám mặc quần áo tươm tất xuống sảnh ăn sáng, rồi ra ngoài thành đi tới địa điểm thi đấu.
Đám phàm nhân và tu sĩ thấy cảnh một đám mĩ nữ đi chung, ai cũng ngoái đầu nhìn say mê.
Trận đấu đầu tiên sáng nay là của hai Kim Đan hậu kì, hai tên ngang sức ngang tài, đánh nhau nửa canh giờ, cuối cùng một tên thua nửa chiêu mà bị loại.
Trận thứ hai Hàn Quốc Cựu đấu Đổng Hổ. Tên bán nam bán nữ ăn mặc diêm dúa ỏng ẹo bước lên, mặt hắn gầy gò hai má hõm sâu vào, nhìn như một bộ khô lâu di động cố tỏ ra mình xinh đẹp. Phía bên kia là Đổng Hổ, dáng người khá cao to, mặc áo da hổ, cơ bắp săn chắc.
Tiếng chiêng vang lên, Hàn Quốc Cựu nhìn đối thủ, khẽ chu môi hôn gió, “ Đổng ca thật anh tuấn nha, sao phải đấu đá nhau làm gì, cùng tiểu muội uống rượu không tốt hơn sao.”
Đổng Hổ kia nổi da gà da vịt, thủ thế nhào đến, phía sau hắn có dị tượng một con hổ vàng to lớn gầm to xông tới. Hàn Quốc Cựu lắc đầu thở dài, “ Đổng ca thật táo bạo, ta thích.”
Nói đoạn hắn vung tay hoá chưởng bay đến, hàn khí lạnh lẽo toát ra từ bàn tay, hai người chưởng đối chưởng, Đổng Hổ tu vi thấp hơn bật lui về sau mấy thước.
“ Đổng ca, đến đi, hung hăng chà đạp muội đi.” Hàn Quốc Cựu nhắm mắt giang rộng hai tay, tư thế mặc cho quân hái.
“ Hừ, cái đồ lại cái, đừng làm ta buồn nôn.” Đổng Hổ quát lớn, tay hoá thành trảo mang theo sức lực bạt sơn hà xông tới, Hàn Quốc Cựu nhảy lùi, công kích của Đổng Hổ để lại mấy vết vuốt bén ngọt dưới sàn.
“ Ngươi gọi ai là lại cái, hôm nay bổn cô nương phải lột da đầu ngươi ra.” Hàn Quốc Cựu bị chọc đến nỗi đau, tức giận vô cùng, cơ thể toả ra khí lạnh bao trùm, móng tay hắn vươn dài ra đen kịt như ác quỷ.
Hắn vung tay xông đến, Đổng Hổ tuy thấp tu vi hơn nhưng chiến ý rất cao, không hề nao núng vận toàn bộ chân khí như một con hổ thực sự nhào đến.
Nhưng chênh lệch của hai bên vẫn là rất lớn, chỉ giao đấu qua một đòn, Đổng Hổ đã bị dính mấy vết móng tay toé máu, trên đó có độc lực và hàn băng khiến máu hắn đông lại.
Hắn như con hổ bị thương, trầm người vào thế như hổ vồ, rồi tung người tốc độ cực nhanh lao đến, Hàn Quốc Cựu nhếch mép cười gian xảo, móng tay toả ra khí lạnh, “ xoẹt”, tay áo Hàn Quốc Cựu bị vuốt hổ đánh nát, nhưng Đổng Hổ cũng bay xuống dưới lôi đài, một cánh tay đã bị chém cụt tận gốc, hắn đau đớn lăn lộn, nhân viên y tế nhanh chóng khiêng đi chữa trị.
Trận này Hàn Quốc Cựu thắng. Hắn tung tăng đi về chỗ ngồi, bám lấy tay Thái Phiên, “ Thái ca, ta làm tốt chứ?”
“ Tốt, rất tốt.” Thái Phiên cười như mếu.
Trận kế tiếp Nam Cung Bá Kha và Mặc Vô Tiện. Hai nam tử cùng nhảy lên sàn đấu.
Nam Cung Bá Kha mặc chiến giáp bạch kim, mang chiến thương dài, trông như một mãnh tướng oai vệ, đối diện là Mặc Vô Tiện, áo quần nai nịt gọn gàng, sau lưng vác chiếc hộp gỗ.
Nam Cung Bá Kha nhìn lên khán đài, hướng về phía Nguyệt Nga khẽ gật đầu, nàng cũng nhìn lấy hắn, không biểu hiện gì. Nam Cung gia tộc cũng có người phục vụ trong quân đội Sở quốc, Nam Cung Bá Kha này từ nhỏ đã theo đuổi nàng, si mê không rời. Nàng thì chả quan tâm chó liếm này lắm.
Tiếng chiêng vang lên, Nam Cung Bá Kha muốn thể hiện trước người đẹp, xách thương xông đến đâm thẳng, muốn nhanh gọn kết thúc đối thủ, Mặc Vô Tiện không phải tay mơ, lách người né tránh, tay áo vung lên một chuỗi ám khí như lưỡi dao phóng qua.
Nam Cung Bá Kha đưa thương quét qua gạt bay hết, chưa kịp hoàn thủ thì lại một đợt tiếp một đợt ám khí phóng như mưa, hắn xoay tròn thương dài đỡ đòn.
Mặc Vô Tiện thì ám khí như vô hạn, tay vẫn không ngừng tung lên, hắn ném hai quả cầu ra, chúng ở trên không ráp thành hai cây liên nỏ bắn phụ trợ.
Mặc Tông vốn sở trường cơ quan thuật và ám khí, Nam Cung Bá Kha rất đau đầu chật vật đón đỡ, trong đám phi tiêu bỗng xuất hiện một viên bi, hắn không thể quan sát kịp, mũi thương đánh vào khiến viên bi nổ tung, một làn khói xanh bao vây lấy hắn.
“ Mê độc, tên vô sỉ.” Nam Cung Bá Kha gào thét, hắn không sợ cận chiến, nhưng gặp phải đối thủ đứng xa thả diều như này khiến hắn rất bó tay bó chân. Hắn vội lấy một viên giải độc đan uống vào, tự mình đâm vào đùi để bình tĩnh lại.
Mặc Vô Tiện bên kia từ ống tay áo lại phóng ra hai cơ quan kì lạ hình trụ, chúng bay vào trong làn khói độc rồi tách ra, tinh xảo ráp thành một ám khí kì lạ, xung quanh toàn kim nhỏ, mũi kim phi ra bốn phương tám hướng, Nam Cung Bá Kha cúi người né tránh, vẫn có hai cây đâm vào chân hắn.
Đôi chân mất cảm giác, tê rần khụy xuống, Mặc Vô Tiện rút ra hai viên hoả dược quăng đến, Nam Cung Bá Kha vô lực hoàn thủ bị nổ bay xuống đài, áo giáp tả tơi như cái mền rách. Hắn tức đến mức thổ huyết ngất đi, không có mặt mũi nhìn Nguyệt Nga công chúa.
Khán giả vẫn còn há hốc mồm, Nam Cung Bá Kha thiên tài của Nam Cung gia cứ thế bị loại rồi, hoàn toàn bị áp đảo không có chút lực hoàn thủ nào.
Vài người hiểu biết khẽ thở dài tiếc nuối cho Nam Cung Bá Kha, tên này sở trường là cận chiến, đánh giáp lá cà Mặc Vô Tiện kia không phải đối thủ, nhưng xui xẻo làm sao tên đệ tử Mặc Tông kia cả người đều là ám khí và cơ quan, ném ra không hề tiếc, ám khí lại có thể xuyên qua cương khí hộ thể khiến đối thủ nuốt hận.
Trận này Mặc Vô Tiện thắng.
Trận tiếp theo là của một tu sĩ Kim đan và vị tán tu Nguyên Anh trung kì tên là Cừu Thiên Hạp, kết quả quá rõ ràng, Cừu Thiên Hạp chỉ vung một chưởng Kim Đan kia đã bay xuống sàn.
Bốn trận cuối cùng sẽ diễn ra vào buổi chiều, khán giả và tu sĩ tụ tập nhau ăn uống bàn luận, các nhà cái đến từ Thành Đô thi nhau hò hét đặt cược.
Chu Cương Liệt nhân buổi trưa nghỉ ngơi, lại đè bốn nàng mĩ nhân ra cùng nhau song túc song phi, Mạt Ly bưng cái ly đứng xem chầu chực, khi chủ nhân bắn tinh vào lồn người nào thì nàng lại chìa vào hứng lấy.
Nửa canh giờ sau, Mạt Ly hứng được cả thảy năm ly đầy ắp tinh dịch, nàng chia cho Hi Nguyệt, Nguyệt Nga, Ân Tử Bình và Mộng Vân mỗi người một ly.
Các nàng không hề ngần ngại cụng ly uống cạn, khuôn mặt đĩ thõa sung sướng, đây coi như là phần ăn trưa của các nàng.
“ Hi Nguyệt tỷ, hôm qua muội đã khoả thân đánh nhau rồi, hôm nay tỷ cũng phải như vậy.” Nguyệt Nga ngăn không cho Hi Nguyệt mặc quần áo. Mộng Vân nghe mà hoảng hồn, mấy nữ nhân này toàn là công chúa tiên tử có danh vọng cao ngất, thế mà lại dâm đãng, giống đĩ còn hơn con đĩ như mình.
Hi Nguyệt cũng mỉm cười, cứ thế trần truồng ngồi chờ trận đấu của mình.
0 bình luận