Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 102: Chu lang
Buổi tối, sau khi cùng các đạo cô trong Liên Hoa Am đọc xong kinh văn, thắp hương bái lạy tượng tổ sư, quốc sư trở về phòng riêng.
Nàng cởi bỏ đạo bào bên ngoài, chỉ mặc áo vải trắng và quần dài, ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt đả toạ, nhưng mãi không nhập định được, nàng khẽ thở dài.
“ Ài...Tâm ma này thật là rắc rối, càng ngày càng mạnh mẽ hơn, tính thời gian thì cũng gần tới ngày rồi, không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu, không lẽ Liên Hoa Am sẽ phải ảm đạm điêu tàn ở thời của ta sao?”
Nàng nhớ lại, quốc sư tên thật là Đãng Hồng Trần, là trẻ mồ côi năm đó được đạo thủ đời trước của Liên Hoa Am nhìn ra tuệ căn nhận làm đệ tử, nàng thiên phú tu luyện rất xuất chúng, thuộc hàng thiên kiêu đứng đầu, con đường tu hành cũng rất suôn sẻ, khi nàng đạt đến Tán Tiên sơ kì, sư phụ nàng nhường lại chức vị đạo thủ, rời Liên Hoa Am đi chu du khắp nơi tìm cơ hội đột phá.
Liên Hoa Am do sư tổ Liên Hoa bà bà lập nên, tôn thờ Đạo Tổ, khi Liên Hoa bà bà độ kiếp thành công phi thăng, chức vị đạo thủ truyền đời thứ hai, tới đời sư phụ nàng là đời thứ ba, nàng là đời thứ tư.
Lúc trước nhờ vào tài lực của Sở quốc nên Liên Hoa bà bà mới thuận lợi phi thăng, các đời đạo thủ Liên Hoa Am cũng từ đó trở thành quốc sư của Sở quốc, giúp Sở Vương chế trụ những kẻ tu hành, mở mang bờ cõi, sau bốn trăm năm Sở quốc có ngày hôm nay cũng là nhờ hợp tác bền vững với Liên Hoa Am.
Bây giờ nàng lại gặp kiếp nạn này, nếu không thể vượt qua, Liên Hoa Am coi như xong, mất đi vị thế đứng đầu giới tu tiên Sở quốc.
Đãng Hồng Trần não nề buồn bã, nàng không muốn đối mặt với tâm ma, chuyện này đã giấu kĩ, nhưng không biết tại sao Sở Vương lại biết được, ông ta mê đắm sắc đẹp của nàng, muốn nàng làm Vương Phi, hứa kể cả khi nàng không thể tấn thăng cũng sẽ không bạc đãi Liên Hoa Am, tôn thờ như quốc giáo vĩnh viễn.
Nàng vẫn cứ ậm ừ không trả lời, muốn tự mình vượt qua kiếp nạn.
“ Haizz, mĩ nhân sao lại số khổ như vậy.” Trong phòng bỗng nhiên có tiếng nam nhân thở dài.
Đãng Hồng Trần giật mình, với thần thức Tán Tiên hậu kì của mình thế mà không phát hiện có kẻ đột nhập, nàng không hề do dự đưa tay chưởng về phía sau, một luồng thất thải quang mang xông đến đánh về phía phát ra âm thanh.
“ Ôi ôi... sao lại hung dữ như vậy, vừa gặp đã ra tay đánh người rồi.” Kẻ đằng sau đơn giản phất tay, quốc sư giật mình, kẻ này tu vi cỡ nào lại có thể nhẹ nhàng hoá giải chưởng pháp của mình.
Nàng nhìn kĩ, thấy khuôn mặt hàm hậu với bộ râu đẹp quen mắt, đây không phải Chu đạo hữu ban sáng vừa tới bái phỏng sao?
“ Chu... Chu đạo hữu, ngươi sao lại ở đây, ngươi vào đây bằng cách nào? Nơi này là phòng riêng của ta, mời các hạ mau rời đi.” Nàng đưa tay chỉ vào cửa, động tác đuổi khách, mặt lạnh băng.
“ Ôi, ta có lòng đến giúp đỡ nàng qua khỏi kiếp nạn, nàng lại lạnh lùng như vậy đuổi ta đi, lòng tốt của ta đặt sai nơi rồi.” Chu Cương Liệt làm bộ dạng ảo não rầu rĩ, chân bước ra cửa theo hướng tay nàng chỉ.
“ Ngươi nói gì ta không hiểu? Ta có kiếp nạn gì? Sao phải cần ngươi cứu giúp?” Đãng Hồng Trần nghiêm mặt hỏi.
“ Đừng có giấu nữa, ban sáng ta nhìn qua là biết, nàng đây là hấp tấp đột phá Địa Tiên thất bại, khiến tâm ma sinh ra, xui cho nàng lại còn là tâm ma Dục, nó hành hạ nàng hàng tháng trong dục vọng, ta nói có đúng không?” Chu Cương Liệt làm phong phạm cao nhân nhìn nàng.
“ Ngươi, sao ngươi biết, ngươi rốt cuộc là ai? Chắc chắn không phải Tán Tiên sơ kì, ngươi ẩn giấu tu vi.” Quốc sư mặt hơi hốt hoảng.
“ Ta là cơ duyên mà nàng mong đợi, ta là thầy thuốc, không thể làm ngơ nhìn người bệnh chịu đau khổ nên mới tới đây cứu nàng, không ngờ nàng xem ta như người xấu xa đuổi đi.” Hắn bĩu môi làm dáng bị uất ức.
“ Làm sao có chuyện tốt như vậy được? Hơn nữa hành hạ ta là tâm ma, không phải bệnh tật mà ngươi chữa, mà có chữa tại sao ban sáng không nói, nửa đêm nửa hôm lại lần mò vào phòng nữ nhân rình rập, ngươi không phải xấu xa thì là gì? Hay là ngươi biết được ta bị tâm ma dục quấn thân, biết rằng ta nếu thất thân sẽ bị phản phệ nên tới đây ý đồ cưỡng đoạt.” Đãng Hồng Trần nhìn hắn với ánh mắt nhìn kẻ dâm tặc nửa đêm xâm nhập phòng nữ tử.
Chu Cương Liệt mặt méo xẹo không biết nên nói thế nào, hắn quyết định làm người tốt cứu nàng thì bị nói là dâm tặc, biết thế đè nàng ra đút cho mấy phát.
“ Ban ngày nhiều người mắt tạp, ta cảm giác có người len lén nghe chúng ta trò chuyện nên không đề cập đến, nàng phải hiểu với tu vi của ta, muốn làm thịt nàng thì nãy giờ chắc đã xong rồi, hơi đâu tốn nước bọt với nàng.” Hắn kiên trì giải thích.
“ Nàng nghĩ kĩ xem, có nên tin ta không, nàng chịu đựng được bao lâu nữa? Ta chính là cơ hội mà nàng mong mỏi chờ đợi, nếu không nể mặt Nguyệt Nga nàng đừng mơ được ta cứu.”
Đãng Hồng Trần dần bình tĩnh phân tích thế cục, người này nói đúng, chỉ so một chiêu nhưng nàng biết mình không phải đối thủ của hắn, hắn cũng không có ý hại nàng, nàng bây giờ không còn đường để lui nữa, chỉ có thể tin tưởng vào cơ hội cuối cùng này.
“ Vậy, ngài giúp ta bằng cách nào?” Nàng đổi cách xưng hô.
“ Nàng tên là gì?” Hắn hỏi.
“ Đãng Hồng Trần.”
“ Ồ, cái tên rất đẹp, đẹp y như nàng vậy.” Hắn gật gù khen ngợi.
“ Rốt cuộc ngươi là muốn giúp hay là muốn cua gái?” Nàng dậm chân tức tối.
“ Cái gì cũng phải từ từ, nàng thật thiếu kiên nhẫn.” Cô nàng quốc sư này tính cách rất bốc đồng, có chút như thiếu nữ, hắn móc từ nhẫn ra một viên đan dược màu vàng sậm, nó toả ra dược lực nồng nàn, mùi thơm bay khắp phòng.
“ Đây là Quán Đỉnh đan địa cấp, có thể giúp Tán Tiên hậu kì nhanh chóng bước vào quá trình chuyển hóa Linh khí thành Tiên khí, thăng cấp lên vào Địa Tiên mà không có tác dụng phụ nào.” Hắn lớn giọng khoe.
“ Ực, lại có loại đan dược nghịch thiên như vậy?” Đãng Hồng Trần nhìn chằm chằm viên đan dược trên tay hắn, khẽ nuốt nước bọt thèm thuồng.
Nàng định đưa tay lấy thì Chu Cương Liệt rụt lại, nàng nhìn hắn đầy khó hiểu.
“ Cho nàng cũng được thôi, nhưng có điều kiện.” Hắn vênh mặt lên nói.
“ Hừ, biết sẽ không có cái gì miễn phí mà.” Nàng bĩu môi nhìn hắn.
“ Điều kiện đơn giản, nàng trở thành đạo lữ của ta.” Hắn nói thẳng, không vòng vo.
“ Đạo lữ? Ngươi nghĩ hay lắm, ta là đạo cô tu hành, không muốn có đạo lữ, đừng ỷ có đan dược rồi muốn ép ta, ta thà chết chứ không bao giờ bị người ta ép uổng.” Nàng liếc mắt nhìn Chu Cương Liệt khinh bỉ.
Cô nàng này vừa bướng bỉnh, vừa cố chấp. Hắn lại dụ dỗ.
“ Nàng nghĩ kĩ đi, nếu để tâm ma chiến thắng, nàng sẽ triệt để biến thành nữ nhân dâm đãng đam mê tình dục, thử tưởng tượng lúc đó nàng sẽ chấp nhận trao thân bao nhiêu nam nhân? Còn làm đạo lữ của ta, nàng vừa đột phá được Địa Tiên, tâm ma biến mất, ta còn có thể giúp nàng tăng tiến tu vi hơn nữa, nói cho nàng biết, ta là Chân Tiên hàng thật giá thật, nếu chỉ đơn giản thèm thân thể nàng, ta chỉ cần đợi nàng suy yếu rồi cưỡng hiếp thì nàng không thể thoát khỏi cảnh làm tình nô được, ta muốn nàng làm đạo lữ của ta chính là yêu thương nàng, không muốn nàng chịu kết cục xấu.”
Ánh mắt hắn tràn đầy nghiêm túc, một tia dịu dàng yêu thương khiến Đãng Hồng Trần vô thức tin tưởng. Nàng ngẫm nghĩ, hắn nói rất đúng, nàng không muốn biến thành bộ dáng kĩ nữ dâm đãng dâng hiến cho vạn người cùng chơi.
“ Chân... Chân Tiên, tầng cấp phi thăng, sao có thể.” Nàng hít một hơi khí lạnh.
“ Ta là Chân Tiên, thích đi du ngoạn khắp nơi mà thôi, sao nào? Nàng có đồng ý làm đạo lữ của ta không?” Hắn bá đạo chống tay hỏi.
“ Được rồi, ta đồng ý còn không được hay sao, dù gì đánh cũng không lại ngươi.” Nàng xụ mặt ra vẻ uất ức.
“ Ta nói được làm đạo lữ của Chân Tiên là niềm ao ước của bao nhiêu nữ tu, nàng lại điệu bộ như ta ăn hết của nhà nàng vậy?” Chu Cương Liệt vô cùng bó tay với cô nàng quốc sư tính tình ngang tàng bướng bỉnh này.
Hắn đưa viên đan dược qua, “ Ăn vào đi, rồi ngồi xuống điều tức chuẩn bị đột phá, ta sẽ hộ đạo cho nàng.”
Đãng Hồng Trần nhìn viên đan dược, rồi nhắm mắt há miệng nuốt xuống, bộ dạng như thử thuốc độc. Nàng ngồi xuống khoanh chân, viên đan vào bụng lập tức hoá thành dòng nước ấm, chạy khắp kinh mạch xương cốt, lục phủ ngũ tạng.
“ Ưm.” Cảm giác thống khoái khiến nàng rên lên vô thức. Nàng cảm nhận sự thay đổi, đan điền thức hải mở rộng nhanh chóng, linh khí bên trong lắng đọng lại dày đặc, rồi từ từ chuyển thành màu tím, khí tức của nàng dâng cao, động tĩnh gây ra rất lớn.
Chu Cương Liệt sớm bày trận ngăn cách, không ai có thể biết quốc sư đang đột phá, Đãng Hồng Trần cứ thế ngồi suốt hai canh giờ, nàng từ từ mở mắt, cảm nhận thể nội.
Nàng vui sướng phát hiện, đan điền rộng gấp nhiều lần, thức hải cũng vậy, trong đan điền tử khí lượn lờ, đây là tiên khí, tuy vẫn còn lẫn chung với linh khí nhưng nàng đã thành công đột phá Địa Tiên rồi. Tâm ma dục cũng đã biến mất, nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi nhìn nàng, Đãng Hồng Trần chợt mỉm cười dịu dàng.
“ Hồng Trần đa tạ ơn tái sinh của Chu lang, từ nay thiếp nguyện làm đạo lữ của chàng, nếu có nửa lời dối trá, thiên lôi đánh xuống.” Nàng khụy chân cúi người tạ ơn.
Chu Cương Liệt nắm lấy bàn tay nàng, vui vẻ cười, “ Ta chỉ trông chờ có vậy, nàng yên tâm, ta sẽ yêu thương nàng hết mực, có được ta chính là cơ duyên lớn nhất của nàng.”
“ Vâng, Chu lang.” Đãng Hồng Trần ôn nhu cúi đầu e thẹn, khác hẳn với cái tính ương bướng ngỗ nghịch ban nãy. Có vẻ sau khi đột phá, nàng đã biết được hắn thực sự là người tốt quan tâm nàng nên mới đổi tính.
0 bình luận