Chương 88: Chân tướng kẻ thù

Phủ Trung Thành Quốc Công, sáng sớm, Võ Kiến Bàn đã thức dậy sớm đi tới quân doanh, vì phải thức khuya xem xét văn thư nên ông ta để phu nhân ngủ riêng ở phòng khác, trước đây cũng thường xuyên như vậy. Hắn đã không cần hành phòng nữa thì có ngủ với vợ hay không cũng như nhau. Trương Bạch Lan cũng vui vẻ ra phòng của mình ở hậu trạch ngủ. Nàng đã có nhân tình rồi, chả thèm ngủ với lão nữa, nàng hồi hộp chờ đợi tình lang sẽ giống tối hôm qua lẻn vào phủ, cùng nhau ân ái cả đêm. Ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, Bạch Lan lâu ngày được tưới tắm rất vui vẻ, vừa nhớ tới khúc thịt to dài đâm sâu vào âm đạo nàng đã ngứa ngáy cả người rồi. Và rồi nàng chờ mỏi mòn không thấy tăm hơi tình nhân đâu, sáng sớm, hai mắt Bạch Lan thâm quần như gấu trúc. Tại sao chàng không đến? Chàng ghét bỏ ta? Không, có thể chàng bận công việc. Bạch Lan cứ thế nhớ nhung, trong đêm đó đã tự thủ dâm lên đỉnh mấy lần nhưng vẫn ngứa ngáy lỗ lồn khó chịu. Bên này, Chu Cương Liệt thức giấc, Mạt Ly vẫn nằm trong lòng hắn ngủ khò khò. Hắn đưa tay sờ thử. “ Hừ, ăn biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, cơ thể thì có da có thịt rồi nhưng ngực vẫn phẳng như vậy, ta nhặt phải con bé hai lưng rồi.” Chu Cương Liệt thất vọng, tay đưa lên vỗ vào mông đít cô gái nhỏ. Mạt Ly đang say giấc bị đét đau điếng, giật mình nhảy dựng lên. “ Chủ nhân mới sáng sớm sao lại đánh em?” nàng xụ mặt nũng nịu. “ Từ nay mỗi ngày ăn hết hai trái đu đủ cho ta.” Hắn nghiêm giọng hạ lệnh. “ Vâng.” Mạt Ly không hiểu gì, nhưng nghe đến ăn thì đồng ý ngay, không cần biết lý do. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Chu Cương Liệt cách không mở chốt cửa, Hi Nguyệt bước vào, cúi đầu chào hắn. “ Sư phụ, quyển bí tịch đó thật quá doạ người, không chỉ ghi chép toàn bộ kinh nghiệm quý báu tu luyện, còn có nhiều diễn giải về cảnh giới, nhiều môn pháp thuật bậc cao nữa, đệ tử đã học được rất nhiều.” Nàng dùng cả đêm để xem sách, càng xem càng hưng phấn khó bỏ. Đây là báu vật của giới tu hành, nếu nó xuất hiện trên giang hồ sẽ dẫn phát một tràng tranh đoạt gió tanh mưa máu. “ Ngộ tính của con rất tốt, nhưng phải biết rõ, thứ trong sách chỉ là tham khảo, con phải tự sáng tạo con đường của riêng mình, đừng đi theo bất cứ ai, nếu không thành tựu tương lai của con sẽ chỉ hạn chế.” Hắn rất hài lòng với cô đồ đệ này, dù thứ hắn dạy toàn từ hệ thống ra, hắn không biết cóc khô gì. “ Vâng, con hiểu rồi.” Hi Nguyệt gật đầu. Ba người cùng đi xuống lầu dùng cơm. Xong xuôi lại đi ra khỏi thành chuẩn bị tiếp tục tập luyện. Vừa đến cổng thành, Hi Nguyệt bỗng run lên, đứng khựng lại, nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt nàng ngoại trừ lạnh lùng còn mang theo một tia căm thù, phẫn nộ, cùng với đau đớn. Chu Cương Liệt chú ý đến đồ đệ, quay qua hỏi, “ Con sao vậy?” Hi Nguyệt dường như không nghe hắn hỏi, vẫn chăm chăm nhìn về một phía, hắn tò mò nhìn theo, phía ngoài cổng thành có bốn nam nhân đang đứng trước thủ vệ đăng kí vào thành. Một tên công tử tuấn tú, đôi mắt hơi xếch lên lộ vẻ gian xảo, hai tên tướng mạo thường thường vác trên vai đại đao, một lão già đi sau cùng đầu trọc lóc, râu trên cằm lưa thưa, dáng người béo phì mặc bộ áo xanh. “ Bọn chúng có chuyện gì sao?” Hắn kiên nhẫn hỏi. Lúc này tên công tử kia cũng chú ý đến Hi Nguyệt bên này, nàng quá đẹp, đẹp xuất chúng nên dù có ở nơi đông người cũng rất nổi bật. Ánh mắt hắn không hề che giấu ham muốn chiếm hữu, mặt tuy đẹp nhưng lộ vẻ gian xảo tiến đến. “ Ây dô, đây không phải Hi Nguyệt Tiên Tử sao, lại hạnh ngộ ở đây, chúng ta quả thật có duyên nha.” Hắn rôm rả bắt chuyện. Hi Nguyệt sắc mặt hơi tái nhợt, càng lạnh lẽo hơn, liếc nhìn tên công tử kia đầy căm hận. Ba tên đồng bạn của hắn cũng tiến tới, lão già phía sau chỉ đứng yên không nói gì, tên cầm đao bên trái mở miệng. “ Thì ra là Hi Nguyệt, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, lần này còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta?” “ Ngươi tốt nhất nên biết điều đi, Tuyết Lạc Cung đã tàn lụi rồi, trở thành thiếp thất cho Thái công tử là kết cục tốt nhất cho ngươi.” Tên bên phải phụ hoạ. Tên công tử kia phất tay, “ Nào nào, đừng hù doạ mĩ nhân như vậy chứ, ta xưa nay không thích gượng ép, Hi Nguyệt, môn phái của nàng đã không còn cứu vãn được nữa, chi bằng đồng ý theo ta, chỉ cần nàng chịu làm tình lữ của ta, ta sẽ giúp nàng khôi phục Tuyết Lạc Cung.” Hi Nguyệt khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, “ Ngươi đừng có mơ, làm như ta không biết việc vây công sư phụ ta không có phần của Thái gia các ngươi vậy.” “ Hi Nguyệt đừng hiểu lầm, chúng ta không hề liên can, thậm chí khi sư phụ nàng tử trận, ta còn đứng ra xin tha cho nàng còn gì?” Thái công tử giọng tha thiết nhưng mang theo một tia châm chọc. “ Tha cho ta, sau đó ép ta làm tình nô của ngươi? Đừng làm ta cười, lúc sư phụ bị vây công, tên này chính là kẻ đã đánh lén một chưởng phía sau, ta chứng kiến tất cả, đừng nghĩ giấu được.” Hi Nguyệt chỉ vào lão già đầu trọc đằng sau. “ Ngươi nghe cho rõ đây, trước sau gì ta cũng đem từng tên đã hại sư phụ ta lôi ra, giết sạch bọn chúng lấy đầu tế mộ sư phụ, còn về ngươi, mơ tưởng biến ta thành tình lữ, ngươi xứng sao, đồ hèn hạ.” Hi Nguyệt thốt lên lời cay độc mà ít khi nào nàng nói. “ To gan, dám chế nhạo công tử.” Hai tên mang đao hung hổ đi tới. “ Dừng tay, đây là Thành Đô nước Sở, cấm tu sĩ đấu đá, bằng không đuổi các ngươi ra khỏi thành vĩnh viễn không tiếp nhận, một thủ vệ đi tới quát. “ Hiểu lầm thôi, dừng tay đi.” Thái công tử kéo hai tên thủ hạ về. “ Nghe nói Hi Nguyệt tính tham gia đại hội võ đạo?” Hắn hướng nàng cười. “ Thì sao?” Nàng lạnh lùng không thèm nhìn. “ Nàng định sẽ lấy hạng đầu để bái quốc sư làm thầy, có chỗ dựa sau này báo thù nhỉ? Thế thì ta cũng tham gia, ta sẽ tự tay đập nát cái mơ tưởng đó của nàng, khi nàng chính thức bị đánh bại ở đại hội, nàng sẽ không còn đường để đi nữa, lúc đó sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống làm tình nô của ta thôi, haha.” Hắn không giấu giếm bộ mặt đểu giả của mình nữa, cười dâm nhìn Hi Nguyệt. “ Nàng cũng đừng nghĩ chạy thoát, có Hùng Lão ở đây muốn bắt nàng dễ như bỡn, nhưng ta muốn đường đường chính chính dập tắt mọi hi vọng của nàng, để nàng tuyệt vọng triệt để thuần phục ta.” Hắn cười to rồi để mặc Hi Nguyệt đứng ngây ra, ung dung đi vào thành. Suốt cả cuộc nói chuyện, Chu Cương Liệt chỉ đứng yên, mấy tên kia không để ý đến hắn. “ Hi Nguyệt.” Hắn đặt tay lên vai nàng, hô lên. Âm thanh của hắn rơi thẳng vào tai nàng, khiến nàng bỗng giật mình tỉnh táo lại. “ Sư phụ.” “ Có thể nói ta nghe mọi chuyện hay không?” Hắn trìu mến nhìn nàng hỏi. Ba người tiếp tục đi ra phía ngoài, Hi Nguyệt ánh mắt hơi buồn kể. “ Những kẻ vừa rồi là người của Thái gia, năm đó Tuyết Lạc cung chủ nhận được tin tức có bảo tàng của Địa Tiên xuất thế, các môn phái, thế gia đều xuất động đi tìm. Tuyết Lạc Cung, Thái gia, Hướng gia, Lâm Hạp Cốc, Thủy Lưu Tông hợp sức, cuối cùng đã tìm ra bảo tàng. Nhưng khi phân chia, vì đồ vật tuy quý hiếm nhưng quá ít, bốn gia tộc môn phái kia đã lén cấu kết nhau, cùng vây công xử lý sư phụ, ngài ấy mang theo đệ tử đào tẩu, cuối cùng vì bị thương quá nặng mà chết, đám người kia đuổi tới tính giết cả đệ tử, tên Thái công tử này nhảy ra xin tha, muốn thu con làm tình nô, con thừa lúc không ai để ý, bóp nát phù chú di chuyển mà sư phụ để lại, thành công trốn thoát.” “ Tên công tử kia không buông tha, một đường truy tìm con khắp nơi cho tới hôm nay.” Hi Nguyệt giọng run run kể lại. “ Con có sợ hãi không?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi. “ Lúc trước vừa mất sư phụ, thân cô thế cô một mình, con rất sợ, nhưng bây giờ đã có sư phụ rồi, con không còn sợ nữa, chỉ thấy căm thù và chán ghét bọn chúng thôi.” Nàng cũng nhìn thẳng hắn. “ Có cần ta giúp con diệt sạch kẻ thù không?” Hi Nguyệt ánh mắt sáng lên, “ Nếu được sư phụ ra tay thì quá tốt rồi, với tu vi của con, nếu muốn báo thù không biết phải tới ngày tháng nào, nhưng con muốn tự tay giết tên Thái công tử đó, trên võ đài dùng chính thực lực của mình chém giết hắn.” Nàng cũng không phải trẻ trâu muốn dựa vào sức mình tu luyện mấy năm sau tự tay trả thù, nàng có một sư phụ cấp Chân Tiên, là Chân Tiên đó, ở phàm giới này có ai dám đắc tội, có sư phụ như vậy thay mình trả thù thì cần gì phải tự ra tay. “ Việc trả thù đợi sau đại hội rồi nói, hiện tại phải giúp con tăng cao thực lực.” Hắn dẫn Hi Nguyệt và Mạt Ly đi tới đồng cỏ hôm qua, tiếp tục luyện tập tới chiều tối. Hi Nguyệt quả nhiên ngộ tính rất cao, tiến bộ theo từng ngày, cộng với chỉ dẫn của hắn, nàng đã dần thuần thục sử dụng chiêu thức, võ kĩ, pháp thuật nhuần nhuyễn mạnh mẽ hơn.
0 bình luận
aaa