Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 84: Hi Nguyệt bái sư
Chẳng mấy chốc, cuộc chạm trán bên bờ hồ Nguyệt Ảnh lan truyền khắp các tu sĩ, sau đó cả bình dân kinh thành cũng biết.
Họ khinh bỉ chế nhạo Tiên Kiếm Môn và đám gia tộc môn phái không có liêm sỉ, chết đáng đời. Lại hết lời khen ngợi phong thái của vị Tán Tiên kia, có thể được quốc sư ra mặt, mời luận đạo là vinh hạnh không phải ai cũng có được.
Rồi một thông tin chấn động hơn lan truyền ra, vị Tán Tiên kia chính là Chu thần y mấy ngày nay ngẫu nhiên chữa trị cho dân chúng trong thành, hôm qua còn giúp Trung Thành Quốc Công khỏi bệnh trở lại triều chính nữa.
Dân trong thành càng chửi bọn Tiên Kiếm Môn nhiều hơn, đây là thần y đạo đức ngời ngời, bọn vô sỉ kia lại đòi vây công, chết rất xứng đáng.
Vương cung, một cỗ xe lớn bốn ngựa kéo, hai bên có binh sĩ và thái giám đi theo đang tới trước Liên Hoa Am.
Một nam tử mặc Hồng bào thêu Mãng long tứ trảo, khuôn mặt chính khí, râu mép quân tử, ánh mắt uy nghi sáng ngời bước xuống, đi vào bên trong.
“ Sở Vương giá đáo.” Thái giám hô to, vị nam tử kia chính là Sở Vương Khương Lộc.
Trong am có vài đạo cô trung niên bước ra hành lễ.
“ Bình thân, Quốc sư ở đâu?” Sở Vương giọng trầm ấm hỏi.
“ Bẩm Vương gia, quốc sư đang chờ ở chính điện.” Đạo cô già nhất nói, sau đó dẫn đường đi trước.
Liên Hoa Am là một đạo quán của nữ tu, bên trong chỉ có các đạo cô sống, quân sĩ đứng bên ngoài chờ, chỉ có Sở Vương và viên thái giám thân cận đi theo vào.
Chính điện, đàn hương nghi ngút, khói hương lượn lờ, trên bàn thờ lớn có tượng một nữ tử mặc đạo bào âm dương, cầm phất trần, đây là tổ sư của Liên Hoa Am.
Quốc sư ngồi xếp bằng nhắm mắt trên bồ đoàn, trên bàn bày sẵn trà nóng, hương trầm thoang thoảng dễ chịu.
Thấy Sở Vương vào, quốc sư cũng không đứng dậy, chỉ mở mắt khẽ gật đầu. Khương Lộc cũng đã quen, tự ngồi một xuống một bên bàn.
“ Quốc sư, ta vừa nghe Nguyệt Nga báo tình huống tụ hội, người kia lai lịch ra sao? Có nguy cơ gì không?” hắn vào thẳng vấn đề, lúc nãy công chúa Khương Nguyệt Nga về cung bẩm báo mọi việc, nghe nói có tu sĩ tầng cấp Tán Tiên phụ cận địa bàn, Sở Vương lo lắng vội tới đây hỏi rõ.
Quốc sư nhàn nhạt trả lời, “ Vương gia chớ lo, người kia theo tình báo là một tu tiên giả vân du tứ phương, chữa bệnh giúp đời, chỉ vô tình ở lại đây thôi, hơn nữa khí tức của hắn ta thấy chỉ là Tán Tiên sơ kì, không phải lo lắng.”
“ A, hôm qua Trung Thành Quốc Công đột nhiên khỏi bệnh, hắn vào cung kể là do được thần y cứu chữa, chắc là vị đó rồi.” Sở Vương nhớ lại.
“ Quốc sư dạo gần đây tu hành thế nào?” Khương Lộc dịu giọng, đầy quan tâm hỏi.
“ Vẫn tốt, nếu không có chuyện gì thì Vương gia hãy về cung, bần đạo phải bế quan cảm ngộ.” Nàng giọng không cảm xúc, có ý trục khách.
“ Được, ta đi, về đề nghị trước đó của ta, quốc sư hãy suy nghĩ nhé.” Khương Lộc nhìn nữ quốc sư, ánh mắt loé lên dục vọng chiếm hữu, nhưng vội quay đi sợ bị phát hiện.
Khi Sở Vương đã đi khuất, Quốc sư mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên trở về phòng. Nàng cởi bỏ đạo bào bên ngoài, mặc áo vải trắng và quần dài mỏng, tóc xoã ra ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt cố trấn định tâm thần, chốc lát, mặt nàng đỏ ửng, môi miệng khô khan, mồ hôi túa ra ướt nhẹp như tắm, trong cơ thể nàng như có lò lửa thiêu đốt. Cứ thế nàng ngồi yên chịu trận một canh giờ thì mới dứt.
“ Ài, không biết còn chịu đựng được bao lâu.” Quốc sư thở dài thầm nói.
Buổi chiều, Chu Cương Liệt đang cùng Mạt Ly xem qua danh sách thiên kiêu xuất hiện trong đại hội lần này, buổi sáng đã có người tổng hợp lại. Tiếng gõ cửa vang lên, Mạt Ly nhanh nhảu chạy đến mở cửa, là ông chủ Kim Tiền Lâu.
“ Có chuyện gì sao ông chủ?” Chu Cương Liệt ngó qua hỏi.
“ Đại tiên, có người trong cung muốn gặp ngài.”
“ Được rồi, ta sẽ xuống ngay.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Dưới sảnh, Khuơng Nguyệt Nga ngồi chờ, thấy hắn bước xuống vội chắp tay chào, “ Vãn bối ra mắt tiền bối.”
“ Công chúa chớ đa lễ, không biết cần gặp ta có chuyện gì?” Chu Cương Liệt khiêm nhường chắp tay.
“ A, là phụ vương sai tiểu nữ đến, ngài ấy có chuẩn bị ít lễ vật để tạ ơn tiền bối đã cứu chữa cho Võ quốc công, xin tiền bối không chê.” Nàng cười tươi phất tay, quân sĩ mang lên ba chiếc rương, đựng đầy vàng bạc.
“Xin cảm ơn tấm lòng của Sở Vương, quà này ta xin nhận vậy”, hắn cười hiền lành. Nguyệt Nga rất vui vẻ, nàng chỉ sợ tiền bối này không chịu nhận quà.
“ Lúc sáng nhìn thấy phong thái ngút trời của tiền bối, tiểu nữ thật hâm mộ, muốn một ngày được như ngài, đủ mạnh để vân du tứ phương cứu giúp người dân.” Nguyệt Nga ánh mắt đầy ánh sao.
“ Công chúa tầm tuổi này mà tu vi đã là Nguyên Anh, lại có một sư phụ tốt như quốc sư, chuyện trở thành cường giả sau này không khó.” Chu Cương Liệt trả lời.
“ Nhưng còn phải đợi rất lâu, rất lâu, tiểu nữ chỉ muốn bản thân nhanh lớn mạnh, có thể làm chủ cuộc đời mình, ít nhất là không bị gả đi.” Nàng rầu rầu cúi đầu.
“ Công chúa có tâm sự gì sao?” Hắn dò hỏi.
“ Không dám dấu tiền bối, tiểu nữ đã đánh cược với phụ vương, tham gia đại hội võ đạo lần này, nếu đạt thành tích cao thì sẽ tự làm chủ cuộc đời mình, nhưng nếu thất bại, phải đồng ý cưới phu quân mà phụ vương chọn lựa. Ta mới không muốn lấy chồng, ta muốn tiếp tục theo sư phụ tu luyện, nhưng sư phụ cũng không quan tâm ta, muốn hợp tác với phụ vương đẩy ta đi.” Nàng uất ức kể lễ.
“ Chắc phải có lý do gì đó khiến Sở Vương muốn gả công chúa.”
“ Lý do gì? Chẳng phải là....” Nàng chợt phát hiện bản thân nói hơi lớn, vội thì thầm nhỏ lại, “ Là do phụ vương mê đắm quốc sư, muốn gả ta phứt đi để khỏi làm kì đà cản mũi ông ấy.” Nàng giọng đầy giận dỗi.
“ Quốc sư kia tu vi thông thiên, thọ mệnh rất cao, sao Sở Vương lại có ý định đó được?” Chu Cương Liệt thắc mắc.
“ Là do sự phụ rất đẹp mà.” Nguyệt Nga trả lời.
Nói chuyện với nhau một hồi, Công chúa Nguyệt Nga từ biệt ra về. Chu Cương Liệt về phòng kéo Mạt Ly ra tắm rửa, con bé bắt đầu quen việc bị chủ nhân nhìn mình khoả thân, không thèm che đậy trần truồng long nhong trong phòng.
Sáng sớm hôm sau, thị nữ Tiểu Nhu tới tìm, đưa cho Chu Cương Liệt một phong thư mời, Võ quốc công muốn mở tiệc ăn mừng mình khỏi bệnh, sẵn tiện khoản đãi Chu thần y.
“ Tiệc sao, chà chà, đưa vợ ông làm món chính cho ta là được rồi.” Hắn nghĩ thầm, trở về phòng chờ chiều đi dự tiệc, vừa bước tới cửa phòng đã có một giọng nói kéo hắn lại.
“ Tiền bối xin dừng bước.”
Chu Cương Liệt quay lại, là Hi Nguyệt Tiên Tử dung nhan kiều diễm thanh lãnh.
“ A là Hi Nguyệt Tiên Tử sao?” Hắn ngớ người, nàng này cả ngày lạnh nhạt, sao lại bỗng nhiên bắt chuyện với hắn.
“ Xin tiền bối đừng gọi tiên tử, sẽ làm vãn bối xấu hổ, so với ngài, tiểu nữ không xứng được gọi là tiên đâu.” Nàng khiêm nhường trả lời.
“ Vậy, Hi Nguyệt tìm ta có chuyện gì?” Hắn gọi thân mật.
“ Tiểu nữ... Muốn bái tiền bối làm sư phụ.” Nàng hơi ngập ngừng nói.
Chu Cương Liệt bất ngờ, hỏi lại, “ Sao cơ, Hi Nguyệt hãy nói rõ ràng hơn đi.”
“ Hôm qua nhìn phong thái đỉnh đạc của tiền bối, khiến tiểu nữ ao ước vô cùng, tiểu nữ muốn ngày nào đó cũng sẽ hùng mạnh như ngài, thẳng tay chém giết tất cả địch nhân.” Ánh mắt nàng đầy quyết tâm, ẩn hiện ngọn lửa thù hận.
“ Ta nghe nói Hi Nguyệt là người của Tuyết Lạc Cung, chẳng phải đã có sư phụ rồi sao? Sao lại muốn bái ta làm thầy?”
“ Không dám giấu tiền bối, tiểu nữ từ nhỏ là trẻ mồ côi, được Tuyết Lạc Cung nhìn trúng, giúp ta bước lên con đường tu luyện, mấy năm trước, sư phụ ta, cũng là Tuyết Lạc cung chủ bị kẻ thù vây giết, thân tử đạo tiêu, Tuyết Lạc Cung cũng mất đi chỗ dựa, ẩn cư lánh đời, ta muốn báo thù cho sư phụ, nhưng tu vi quá yếu, chỉ có thể ẩn nhẫn tu luyện.”
“ Thứ tiểu nữ thiếu chính là một vị sư phụ hướng dẫn, tiểu nữ muốn đạt hạng đầu đại hội để bái làm đệ tử quốc sư, nhưng lại không đủ tự tin sau khi nhìn thấy các thiên kiêu khác, lúc này tiền bối xuất hiện, đã dâng lên niềm hi vọng cho tiểu nữ, chỉ cần có thực lực như tiền bối, tiểu nữ có thể báo thù cho sư phụ, gầy dựng lại Tuyết Lạc Cung.” Giọng nàng dần không còn lạnh lùng nữa, hết sức xúc động kể lại.
“ Ài, thật là cô nương số khổ. Nhưng ta là kẻ vân du tứ hải, không có nơi ở cố định, sao có thể làm sư phụ của Hi Nguyệt được.” Chu Cương Liệt giả vờ từ chối.
“ Chỉ cần tiền bối thu nhận, ngài đi đâu tiểu nữ sẽ theo đó, chỉ cần một ngày trả thù cho sư phụ, tiểu nữ khổ cực bao nhiêu cũng chịu.” Hi Nguyệt ánh mắt đầy quyết tâm, tha thiết nhìn hắn.
“ Ài, thôi được, bổn toạ nhận nàng làm đệ tử.” Chu Cương Liệt gật đầu đồng ý.
“ Đệ tử Tiêu Hi Nguyệt, ra mắt sư phụ.” Nàng mừng rỡ vội quỳ vái đúng lễ tiết.
“ Được, đệ tử ngoan, vừa ra mắt cũng phải có quà chứ.” Hắn vung tay lấy ra nửa trái Dương căn quả, hắn đã cẩn thận chọn phần quả ít giống dương vật nhất, đưa cho nàng.
“ Đây là tiên quả có công dụng rất lớn trong tu hành, còn có thể giúp con tăng gấp đôi tuổi thọ, hãy dùng nó, rồi về phòng nghỉ ngơi, mai ta sẽ tiến hành dạy dỗ.”
“ Đa tạ sư phụ.” Hi Nguyệt hai tay cầm tiên quả, cúi đầu vui mừng chạy về phòng.
“ Nàng này không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nhà.” Hắn nhìn theo bóng lưng nàng.
Yêu Dục ngồi hóng chuyện, “ Chắc là phải trải qua biến cố lớn, không còn người hộ đạo khiến nàng ta phải dựng lên cái vỏ bọc tiên tử lạnh lùng cao ngạo để bảo vệ mình.”
“ Đệ tử sao? Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ con thật tốt, hê hê.” Hắn cười dâm trở vào phòng.
0 bình luận