Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 83: Vô sỉ
Triệu Đồ Tô rút kiếm, một thanh phi kiếm đạp dưới chân nâng hắn bay lên không trung, phía sau lưng xuất hiện thêm bảy phi kiếm nữa chĩa thẳng hướng Chu Cương Liệt.
“ Ồ, Kim đan kỳ có thể bay lượn sao?”
Yêu Dục giải thích, “ Từ Trúc Cơ đã có thể cách không ngự vật, tu vi càng cao khống chế càng nhuần nhuyễn, đạt tới tầng cấp Kim Đan có thể điều khiển bất cứ vũ khí nào khiến chúng bay lơ lửng, chỉ cần ngự kiếm phi hành thì với tu sĩ Kim đan là chuyện bình thường, chỉ là điều động tốn chân khí thôi.”
Đám đông bên dưới nghị luận xôn xao.
“ Hừ, tên Triệu Đồ Tô này tính cách không ra gì, nhưng vẫn là đệ tử số một của Tiên Kiếm Môn nha.”
“ Vừa có thể ngự kiếm phi hành, vừa điều khiển được nhiều kiếm như vậy, hắn cũng không đơn giản.”
“ Tiên Kiếm Môn khá nổi tiếng trong giới Kiếm tu, kèo này khó cho người kia rồi.”
“ Tên kia còn đang ngơ ngác nhìn lên, có khi không chịu nổi một đòn.”
“ Triệu huynh, nhanh phanh thây xẻ thịt hắn ra đi.”
Triệu Đồ Tô đứng trên cao nhìn xuống, thấy ánh mắt hâm mộ của nhiều nữ tu sĩ, hắn cảm giác bản thân thật ưu việt, hắn bày biện ra tư thế ngầu lòi nhất, đứng trên phi kiếm, bảy thanh kiếm sau lưng xoay tròn, như một vị kiếm tiên hạ thế nhìn sâu bọ bên dưới.
“ Cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống xin tha, ta sẽ phế tứ chi ngươi chứ không giết.” Hắn hếch mũi lên nhìn Chu Cương Liệt.
“ Hừ, đúng là ruồi nhặng, cứ vo ve mãi bên tai, lại còn bay nữa chứ.” Chu Cương Liệt chả mảy may quan tâm, khinh khỉnh đứng cười.
“ Dám vô lễ với ta, chết đi.” Triệu Đồ Tô trán nổi gân xanh, vung tay lên, bảy thanh kiếm chia ra các hướng đâm tới.
Khi các thanh kiếm cách người Chu Cương Liệt nửa thước, mọi người thấy hắn chỉ đứng im, cho rằng người này chết chắc, hắn khẽ vung tay, một luồng gió cuốn qua, bảy thanh kiếm bị hất bay ra ngoài, cắm vào gốc cây.
Tĩnh lặng... mọi người đều ngạc nhiên, tên hán tử cao lớn kia còn rất có thực lực nha. Triệu Đồ Tô nhíu mày, truyền chân khí vào thanh kiếm trên tay, quăng nó lên trời, thanh kiếm bỗng chốc biến lớn như cột đình, vù vù đâm thẳng xuống.
“ Hừ, trò ảo thuật trẻ con”, nhìn thì thanh kiếm rất lớn đủ để đè bẹp hắn, nhưng đây chỉ là hiệu ứng hình ảnh, thanh kiếm vẫn như cũ, có điều được gia trì chân khí thôi.
Chu Cương Liệt hai ngón tay kẹp lấy kiếm, khẽ phát lực, thanh kiếm lập tức vỡ vụn. Triệu Đồ Tô chảy mồ hôi, dùng toàn bộ chân khí tạo từng thành phi kiếm nhỏ, phóng như mưa xuống. Nhưng Chu Cương Liệt cũng chỉ đơn giản phất tay hoá giải, không rách nỗi cái tay áo hắn.
“ Oa, người này vô cùng mạnh nha, tên họ Triệu kia đá phải tấm sắt rồi.”
“ Đáng đời cái bọn ỷ vào thế lực ăn hiếp phàm nhân.”
Đám đông nhiều người vui sướng. Triệu Đồ Tô đáp xuống đất, tức nghẹn, quát lên.
“ Các ngươi còn chờ gì nữa, hợp sức giết hắn.”
Từ đám đông, đồng bọn của hắn hơn chục người lao lên sàn đấu, bao vây Chu Cương Liệt.
“ Đồ vô liêm sỉ, đánh không lại còn gọi hội.”
“ Lũ rác rưởi mất mặt giới tu hành chúng ta.”
Đám đông ở dưới phẫn nộ, bọn này đúng là quá vô sỉ. Tam công chúa nghiến răng nghiến lợi.
“ Lũ sâu mọt như các ngươi mà cũng đến tham gia đại hội muốn cưới ta sao? Ta tuyên bố luôn, những kẻ vây công vị kia sẽ bị loại khỏi đấu hội, ta không muốn làm vợ kẻ bất tài vô dụng mà còn không có liêm sỉ.”
Đám đông bên dưới hoan hô, loại bỏ được một mớ đối thủ. Đám người Triệu Đồ Tô mặt đỏ chét vì xấu hổ, nhưng lỡ mất mặt rồi, phải giết tên này cho bằng được.
Chúng đồng loạt rút vũ khí chém tới, vài tên huy động chân khí chưởng đủ loại nguyên tố ra. Một đám công kích nghiền nát bay tới.
“ Ruồi nhặng vẫn mãi là ruồi nhặng, cút xuống.” Chu Cương Liệt quát lên, phẩy tay, tất cả công kích bị đánh bật ra, bọn tu sĩ như diều đứt dây bay ra khỏi đài, thổ huyết nằm bất động. Chu Cương Liệt nhanh chóng bước tới, xách cổ Triệu Đồ Tô giơ lên.
“ Thấy rồi chưa? Đây là khác biệt về thực lực, ngay từ đầu các ngươi chỉ là đám chú hề nhảy nhót rồi, ta không thèm để bụng lại tưởng ta sợ hãi sao.”
Triệu Đồ Tô triệt để khiếp sợ, run rẩy hét to. “ Trưởng lão, mau cứu ta.”
Một thanh kiếm hướng tay của Chu Cương Liệt chém tới, muốn ngay tại chỗ chặt đứt, hắn vội rụt tay về, thả Triệu Đồ Tô xuống.
Một người xuất hiện trên đài, tóc búi sau đầu, dáng người thẳng đứng, râu tóc bạc một nửa, khuôn mặt đầy địch ý, trên tay cầm thanh kiếm thép nhìn hắn nói.
“ Hừ, thân là người có tu vi cao lại đi bắt nạt đám hậu bối như vậy? Mau khai báo danh tính.”
“ Lại ai nữa đây, đập một đám ruồi nhỏ lại lòi ra con ruồi già à?” Chu Cương Liệt liếc mắt khinh bỉ.
“ Lão phu là đại trưởng lão của Tiên Kiếm Môn, Triệu Hãn, nhìn dáng người của ngươi cũng không phải nằm trong lứa thiên kiêu trẻ, sao lại trà trộn vào đây làm hại hậu bối? Ngươi không xem quy định của Sở Vương ra gì sao?” Tên này chỉ kiếm quát to.
“ Đừng có chụp mũ phán tội lung tung, rõ ràng bọn sâu bọ này đòi khiêu chiến ta trước, đánh không lại rồi kéo cả bầy ra cắn ta, bị ta đánh thì lại kéo trưởng bối ra, quả là vô liêm sỉ từ già đến trẻ.” Chu Cương Liệt hài hước nhìn Triệu Hãn.
“ Các vị, tên này không xem quy định của Sở quốc ra gì, ra tay tàn độc với hậu bối, hãy cùng ta tiêu hắn, trả lại sự công chính cho Đại hội.” Triệu Hãn hét lên.
“ Được, chúng ta phụng bồi Triệu trưởng lão.” Một đám khác từ xa nhảy vào, là người hộ đạo cho lũ con ông cháu cha kia.
Tam công chúa bước lên, “ Các ngươi đang ỷ đông hiếp yếu sao? Có còn coi vương pháp Khương thị chúng ta ra gì không? Chính bọn Triệu Đồ Tô đòi so đấu, sống chết tự lo, rồi lại trở mặt vây công vị này, đánh không lại còn kéo cả trưởng lão ra, các ngươi lớn rồi mà vô sỉ thế sao?”
“ Công chúa, đây là việc của tu sĩ, tên này ý đồ bất minh lẻn vào nơi tụ hội của hậu bối còn ra tay đả thương người, xứng đáng bị tru diệt, việc này người không thể xen vào đâu.” Một tên trung niên gian xảo nói.
“ Haha, giờ mới thấy đức hạnh của bọn tu sĩ là như nào, tốt cho giới tu sĩ nước Sở.” Chu Cương Liệt cười to, giọng đầy mỉa mai châm chọc.
“ Không nói nhiều, cùng lên giết hắn.” Triệu Hãn dẫn đầu công kích tới, bọn chúng tu vi đều từ Nguyên Anh tới Hoá Thần, tên trưởng lão Tiên Kiếm Môn là một Hoá Thần trung kì.
Hàng loạt công kích như mưa bay tới, muốn diệt sát Chu Cương Liệt tại chỗ. Hắn vẫn đứng yên cười nhếch mép.
“ Ầm ầm đùng đùng.” Chu Cương Liệt đưa thân đón nhận tất cả công kích, không hề chống đỡ hay đánh trả. Sàn đấu náy bấy, bụi bay mịt mờ, đám thiên kiêu lui ra xa.
“ Chậc, phen này người kia không sống sót nổi rồi.”
“ Đường đường là trưởng lão các gia tộc, môn phái chính đạo ở Sở quốc, lại làm chuyện vô sỉ vây giết một người bênh vực công tử nhà mình”.
Ai nấy thở dài tiếc hận, Tam công chúa nắm chặt tay Mạt Ly, mặt giận bừng bừng.
Bụi mù tán đi, giữa võ đài trống rỗng.
“ Ài, tan thành tro bụi luôn rồi sao?”
“ Hừ, Tiên Kiếm Môn và bọn gia tộc môn phái kia, ta đã nhớ kĩ, ta sẽ bẩm tâu với phụ vương chuyện hôm nay các ngươi làm ra.” Tam công chúa ôm Mạt Ly đang run rẩy vào lòng.
“ Tam công chúa, chúng ta là vì bảo vệ đại hội mới phải ra tay trừ khử tên ác nhân ý đồ bất chính đó, Sở Vương sẽ không vì một tên đã chết mà trở mặt với các gia tộc môn phái đâu.” Triệu Hãn cười nói.
“ Còn mong công chúa giao con bé kia ra đây, nó là đồng bọn của tên đó, ở gần người rất nguy hiểm, phải diệt trừ sạch sẽ.” Triệu Đồ Tô bước lên nói.
Bỗng nhiên, trên không trung có âm thanh phát ra.
“ Muốn động vào người của ta, ai cho ngươi gan chó.”
Một tia sét đánh thẳng xuống người Triệu Đồ Tô, tên này chưa kịp nhận ra nguy hiểm, nửa giây sau đã bị đánh tan nát thành tro bụi.
“ Cái gì? Ngươi?” Triệu Hãn giật mình nhìn lên, sau đó há hốc mồm cứng lưỡi, đám người bên dưới nhìn Triệu Đồ Tô bỗng chốc mất mạng, theo âm thanh ngước lên.
Trên cao, Chu Cương Liệt đứng thẳng hiên ngang, trên người loé lên từng tia lôi điện.
“ Bay... bay không cần phi kiếm... Tán... Tán Tiên....” Triệu Hãn hét lên.
Tất cả mọi người ở đây giật mình, Tam công chúa, Nam Cung Bá Kha, Xích Mi, Uyên Ương Song Tử, Mộng Vân Tiên Tử, Cao Tắc, Triệu Thành Chú, Mặc Vô Tiện.... Đám thiên tài đều nhìn bóng lưng vĩ ngạn trên trời, ánh mắt tràn đầy hướng tới.
Hi Nguyệt cũng thẩn thờ, người mà hôm trước nàng lạnh lùng không thèm nhìn lại là Tán Tiên cảnh.
“ Tiền... tiền bối... chúng ta mù quáng, có mắt không thấy thái sơn đã đắc tội ngài... xin ngài... rộng rãi bỏ qua...” Triệu Hãn quỳ rạp xuống, thân hình run rẩy đổ mồ hôi lạnh, đám hộ đạo của các gia tộc môn phái kia cũng đồng loạt quỳ sát đất.
“ Lúc làm việc sao không nghĩ đến hậu quả.” Chu Cương Liệt lạnh lùng nói, tay phất nhẹ, một cột sét giáng xuống.
“ Không.....” Triệu Hãn hét to, rồi tan thành tro bụi, một đời Hoá Thần cảnh chấm dứt.
Chu Cương Liệt giơ tay tính giết nốt mấy tên còn lại, bỗng nghe âm thanh sau lưng.
“ Đạo hữu xin giơ cao đánh khẽ.”
Hắn quay lại, ngỡ ngàng đứng hình, một tuyệt sắc mĩ nhân đứng đối diện hắn. Nàng tóc dài buộc bằng dây vải, khuôn mặt trẻ trung trắng như tuyết, mặc bộ đạo bào thêu âm dương rộng thùng thình nhưng cũng không che hết đường cong cơ thể. Đôi mắt như ánh sao, vô cùng bình thản, mũi cao, môi mọng hồng tự nhiên không trang điểm. Tay nàng cầm phất trần, lưng đeo thanh kiếm. Nàng đứng trên không trung mà không cần ngự kiếm, rõ ràng tu vi ít nhất là Tán Tiên.
“ Là Quốc sư, mong quốc sư cứu giúp.” Đám người kia quỳ xuống cúi lạy.
Thì ra đây là quốc sư Sở quốc, thế mà lại là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành bậc này. Nàng kiên nhẫn nói tiếp.
“ Xin đạo hữu nể mặt Sở quốc, tha cho họ một mạng.”
“ Uầy, thôi được rồi, quốc sư đã ra mặt, ta cũng không làm khó dễ nữa.” Chu Cương Liệt hào phóng phất tay thu hồi lôi điện.
“ Cảm tạ đạo hữu, nếu có rảnh hãy đến Liên Hoa Am cùng luận đạo.” Quốc sư khẽ cúi chào rồi quay lưng bay về thành.
Chu Cương Liệt chắp tay chào lại, rồi hạ xuống đất, Mạt Ly chạy đến ôm lấy hắn nũng nịu.
Tam công chúa vẫn chưa hết bỡ ngỡ, thấy hắn đi tới vội cúi đầu, “ Tiền bối thế mà là Tán Tiên, tiểu nữ Khương Nguyệt Nga xin ra mắt.”
“ Công chúa không cần đa lễ, ta còn phải cảm tạ công chúa đã ra mặt giúp ta, ta xin phép về thành, nếu có gì cần giúp hãy đến Kim Tiền Lâu gặp ta.” Chu Cương Liệt hiền từ nhìn nàng, khác hẳn vẻ bá đạo lúc nãy.
Hắn dẫn Mạt Ly lấy ngựa về thành, nơi này không có gì để xem nữa rồi. Qua sự việc này xảy ra, các thiên kiêu cũng không thiết tha tụ tập nữa, mạnh ai nấy về chuẩn bị cho đại hội.
Ngồi trên ngựa, Chu Cương Liệt nhớ đến nhan sắc của quốc sư, khẽ cười dâm, lại có con mồi mới rồi.
0 bình luận