Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 82: Thiên kiêu tụ hội
Chu Cương Liệt dẫn Mạt Ly trở về Kim Tiền Lâu.
“ Ài, sắp xếp đã xong, giờ chỉ chờ nàng ta dâng tới tận miệng rồi ăn thôi.” Hắn nghĩ thầm, cười vui vẻ.
“ Chủ nhân cười trông thật gian xảo.” Mạt Ly nhìn hắn đầy đánh giá, Chu Cương Liệt ngó qua, hai người nhìn nhau chằm chằm.
“ Này thì gian xảo, dám nói với ta như vậy hả.” Hắn vỗ vào mông cô bé mấy cái, Mạt Ly đau đớn ôm mông, mặt ấm ức vô cùng.
Lại một đêm không có chuyện gì trôi qua, sáng sớm, Chu Cương Liệt nghe được một tin tức, các tu sĩ đang tụ hội bên hồ Nguyệt Ảnh ngoài Thành Đô ba dặm. Nơi đó có một khu trấn, hoàn cảnh hết sức đẹp, có hồ lớn, có cây cối mát mẻ, có đình xây cạnh hồ, có cả thuyền nhỏ trên hồ để ngắm cảnh. Là nơi thích hợp để tụ hội.
Không biết ai bày đầu, muốn trước khi Đại hội võ đạo diễn ra tập trung hết những thiên kiêu chi nữ, đệ tử tinh anh, con cháu thế gia, tán tu hùng mạnh, tất cả đều tề tựu về hồ Nguyệt Ảnh.
Thứ nhất là để giao lưu làm quen trước, thứ hai là biết được đối thủ nào nặng ký, ứng cử viên vô địch là ai. Ngoài ra tụ hồi còn là cơ hội tìm kiếm bạn lữ, cũng là để các nhà cái đến từ Thành Đô lên danh sách, chuẩn bị cho cá cược tìm người chiến thắng. Ở những nơi tranh tài cao thấp như Đại hội võ đạo không thể thiếu màn cá cược được.
“ Tụ hội của các thiên kiêu trẻ tuổi sao? Đáng để đi xem đây.” Chu Cương Liệt mang Mạt Ly đi ăn sáng, rồi lấy ngựa, hai người ra khỏi thành đi về phía Hồ Nguyệt Ảnh.
Cạnh cổng thành có một tên bịt mặt đứng lấp ló, thấy Chu Cương Liệt cưỡi ngựa rời thành thì cười lạnh, lên ngựa chạy theo hướng khác.
Hồ Nguyệt Ảnh, nước trong veo mát mẻ, bên bờ trồng rất nhiều cây lấy bóng mát, tu sĩ tề tựu về đây tuy đông nhưng diện tích nơi này rất lớn, không hề chật chội chen lấn.
Các tu sĩ tu vi từ thấp như luyện khí, cao như Kim đan, Nguyên Anh đứng thành từng nhóm nói chuyện, chào hỏi nhau.
Không thiếu nhũng kẻ thù, không hợp ý nhau, thế là kéo ra võ đài được chuẩn bị sẵn cạnh hồ đánh nhau. Bầu không khí vô cùng nhộn nhịp. Mọi người bàn luận sôi nổi về những nhân vật xuất hiện ở đây.
“Nhìn kìa, là Triệu Đồ Tô, đại sư huynh của Tiên Kiếm Môn, nghe nói hắn là đệ tử mạnh nhất của Môn chủ Tiên Kiếm Môn nha”.
“ Hừ, mấy ngày trước nghe nói hắn cùng bọn đệ tử mấy phái khác bắt nạt một thường dân, bị tam công chúa nhìn thấy, thế là bị đuổi cổ khỏi thành, haha, lũ con ông cháu cha đó chả có ai tốt lành gì.” Có người khinh thường cười mỉa mai, đám Triệu Đồ Tô cũng rất mất mặt, im lặng tụ tập một góc.
Bỗng có mấy nam tu sĩ nhìn về bóng dáng đứng một mình bên gốc đào, nàng mặc một bộ áo trắng như tuyết, khăn che đi dung nhan.
“ Kia không phải là Hi Nguyệt Tiên Tử của Tuyết Lạc Cung sao? Trời ơi đúng là nàng ấy, nàng ấy cũng xuất hiện ở đại hội.”
“ Đúng là Hi Nguyệt Tiên Tử rồi, tướng mạo thật cao quý, xinh đẹp tuyệt trần nha.”
Một nam tử mặt ngọc, thanh tú, tay cầm chiếc quạt giấy ung dung đi qua.
“ A...kia không phải là Nam Cung Bá Kha, con trai trưởng của Nam Cung gia tộc sao? Hắn cũng xuất hiện ở đây?”
“ Hắn là một trong những ứng cử viên sáng giá có thể cưới tam công chúa nha, nghe nói hắn si mê công chúa từ lâu, nay quyết tâm giành hạng nhất cưới nàng về.”
Một bóng người to cao xuất hiện, hắn ăn mặc rách rưới, sau lưng vác một thanh cự đao dài tới gần chạm đất.
“ Cuồng... Cuồng đao Xích Mi, tên điên này cũng có mặt?” Mấy tu sĩ lui về sau vài bước, không muốn động chạm đến tên mê chiến đấu đến điên cuồng này.
Hai bóng người song song sánh vai nhau đi tới, nam anh tuấn hào hiệp, nữ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt sắc xảo. Nàng nhìn nam nhân bên người đầy yêu thương, tên nam tử kia cũng nhìn nàng âu yếm.
“ Đây là Uyên Ương Song Tử, Đặng Khôi và Ân Tử Bình, đôi tán tu rất nổi danh nha, nghe nói họ vốn là thanh mai trúc mã, cùng nhau luyện kiếm lớn lên, lại kết đạo lữ cùng tu hành.”
“ Thật hâm mộ, Ân Tử Bình kia thật là đẹp như tiên thiên, có được đạo lữ một lòng một dạ như vậy kiếp này sống không uổng a.”
Tiếp tục có một vài nhân vật nổi bật lộ diện, Cao Tắc thiên kiêu số một Cao gia, Triệu Thành Chú thủ tịch đệ tử của Đạo Hư Cung, Mộng Vân Tiên Tử của Bách Hoa Lĩnh, Mặc Vô Tiện của Mặc Tông, Cừu Thiên Hạp tán tu khá có danh tiếng.....
Một chiếc xe ngựa dừng lại, Nữ tử diễm lệ từ bên trong bước ra thu hút ánh nhìn của mọi người ở đây.
“ Tam công chúa cũng đến rồi, nghe nói lần này nàng cũng tham gia đại hội.”
“ Quả nhiên nhan sắc khuynh thành.”
Đám nam nhân tu sĩ nuốt nước bọt, lấy được công chúa là mục tiêu mà bọn họ nhắm đến nha.
Thấy công chúa xuất hiện, Nam Cung Bá Kha ngọc thụ lâm phong nho nhã đến chào, hắn là người say mê nàng nhất nhì ở đây, vài kẻ nữa cũng đi tới ra mắt, lấy lòng người đẹp.
Cảnh tương tự cũng xuất hiện ở nơi có mĩ nhân tuyệt sắc khác, Mộng Vân Tiên Tử của Bách Hoa Lĩnh bu cả một đám chó liếm xung quanh. Hi Nguyệt lạnh nhạt không quan tâm những kẻ tiến tới lôi kéo làm quen, họ chỉ đành thất vọng trước vị tiên tử tuy đẹp tuyệt trần nhưng băng tuyết lạnh lùng này.
Chu Cương Liệt một đường ôm Mạt Ly cưỡi ngựa xem hoa, vừa ngắm cảnh vừa đi. Hắn gửi ngựa trong quán trà, rồi đi về phía bờ hồ.
Lúc này, tên bịt mặt ở cổng thành tụ hội lại với bọn Triệu Đồ Tô. “ Triệu huynh, tên đó đến đây rồi.”
“ Tốt, lần này để xem ai cứu được hắn nữa, ta phải chặt đi tứ chi của hắn, để cả đời này hắn chỉ có thể lê lết.” Triệu Đồ Tô ánh mắt hung ác gằn giọng.
Chu Cương Liệt nhìn qua toàn trường, nơi các nam thanh nữ tú tập trung, đa số là Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ, một vài khí tức Nguyên Anh kỳ ẩn hiện, cao nhất là Nguyên Anh hậu kỳ.
“ Vậy là tu vi mặt bằng chung của bọn thiên kiêu này là Nguyên Anh, quá nhỏ yếu a.” Chu Cương Liệt thất vọng, tưởng sẽ gặp được nhân vật cảnh giới cao hơn.
“ Kí chủ quá ảo tưởng thôi, Nguyên Anh ở hạ giới cũng đã là rất mạnh rồi, lên tới tầng cấp Hoá Thần hay Tán Tiên thì đã làm đại lão danh tiếng một phương, đây chỉ là lớp trẻ dưới trăm tuổi thôi. Còn về Địa Tiên, ở hạ giới chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm tìm cơ duyên độ kiếp thành Tiên, đâu có rảnh như kí chủ Chân Tiên mà đi long nhong chơi gái.” Yêu Dục xuất hiện nói một tràng.
“ Ta không chơi gái lấy gì hệ thống ngươi phát triển, hừ.” Hắn bĩu môi khinh thường.
“ Hừ, rốt cuộc cũng chịu lộ mặt chuột ra khỏi thành, ta tưởng ngươi sẽ núp cả đời ở trong luôn chứ.” Một âm thanh pha chút căm tức, khi dễ vang lên sau lưng.
Chu Cương Liệt quay lại, nhận ra bọn Triệu Đồ Tô cùng đám đồng bạn.
“ Hừ, đúng là bọn ruồi bu, đi đâu cũng thấy mặt, mau tránh ra, chó không cản đường người.” Hắn khinh khỉnh nhếch mép.
“ Lần trước may mắn được công chúa cứu, ngươi nghĩ dễ dàng đánh được tên vô dụng kia liền có thể đánh thắng ta sao? Hôm nay trời cũng không cứu được ngươi, cả con nhóc kia nữa, giết ngươi xong bắt nó về cho huynh đệ ta xả hơi cũng rất tốt nha.” Triệu Đồ Tô cười nửa miệng.
Mạt Ly sợ hãi nép bên người Chu Cương Liệt, bọn kia thì từng bước tiến lên vây hai người vào giữa. Các tu sĩ khác nghe náo nhiệt cũng đưa mắt chăm chú nhìn qua xem trò vui.
Tam công chúa nhăn mặt bước qua. “ Lại là các ngươi, ta đã đuổi các ngươi ra khỏi thành, thế mà còn ở đây phục kích muốn hại người nữa, có xem lời nói của ta ra gì không?”
Triệu Đồ Tô hơi ngừng lại, chắp tay nói, “ Công chúa, ở đây là ngoại thành không cấm đánh nhau, chúng ta có xích mích có thể phân xử, người và tên này có gì với nhau mà phải bảo vệ hắn không buông?”
“ Ngươi dám...” Tam công chúa tức giận, ánh mắt của người xung quanh cũng nhìn nàng.
“ Cô bé kia là phàm nhân, ngươi là tu sĩ dám ra tay với người phàm sao?” Nàng chống chế.
Triệu Đồ Tô cười, “ Vậy thì chúng ta không làm khó nó, nhưng tên gấu đen này hôm trước có thể đánh đồng bạn Trúc cơ của ta hấp hối, hắn nhất định là tu sĩ, nể mặt công chúa, ta không vây công hắn, ta cùng hắn lên đài sinh tử chiến, sống chết tự chịu.”
Chuyện này nằm trong dự liệu của bọn hắn, tên gấu đen kia chỉ là có sức mạnh, không hề có danh tiếng gì, hôm trước hắn đánh bại một tên Trúc cơ sơ kì, nhưng Triệu Đồ Tô đã là Kim Đan hậu kì rồi, còn sợ hắn sao? Hơn nữa hắn vẫn còn lá bài tẩy phía sau, dù đánh không lại cũng có thể khiến tên to xác này chết không toàn thây.
Đám đông xem trò vui, cỗ vũ đánh nhau rầm rộ, công chúa cũng tiến thoái lưỡng nan, chuyện tu sĩ đánh giết nhau nàng không can thiệp được.
“ Được, đánh thì đánh, công chúa giúp ta trông chừng con bé này là được rồi.” Chu Cương Liệt đẩy Mạt Ly về phía nàng, Tam công chúa cũng gật đầu, cầm tay Mạt Ly dắt đi.
“ Thằng nhà quê to xác, hôm này là tử kì của ngươi rồi.” Triệu Đồ Tô hừ lạnh, hai người bước lên võ đài phía bên cạnh hồ, các tu sĩ khác cũng chạy đến làm khán giả.
0 bình luận