Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 79: Trương phu nhân vú to
Còn gần một tháng nữa mới tới Đại hội, Chu Cương Liệt đang tính tìm vài tình nô để giải trí trong lúc chờ đợi.
Cùng Mạt Ly ăn uống no nê, hắn chú trọng gọi những món cho cô nàng bồi bổ cơ thể, lại tiếp tục đi dạo. Hôm nay hắn định sẽ vào nội thành, bên trong cũng không cấm người ngoại thành vào, nhưng trước hoàng hôn phải đi ra hoặc tìm khách điếm ở lại, không được lang thang đêm hôm.
Tuy chỉ cách có một bức tường, nhưng nội thành và ngoại thành như hai thế giới khác biệt, những ngôi biệt phủ nguy nga, người dân ăn mặc quý phái, cách hành xử với nhau cũng rất hoà đồng tao nhã, phải nói kẻ sống ở nội thành này hầu hết là người có tiền, có quyền nên nhìn khác biệt hẳn dân chúng bình dân.
Mạt Ly như nhà quê mới lên tỉnh, choáng ngợp với những nơi lộng lẫy xa hoa, nhìn lé hết cả mắt. Khi Chu Cương Liệt đang muốn vào một cửa tiệm trang sức bên đường, cô nàng này mãi nhìn lên trên không quan sát, va phải một cô gái ăn mặc kiểu thị nữ, vì tướng tá gầy còm nên bị ngã ra đất.
“ Úi da...”
“ Í da...” Hai người cùng hết hồn hô lên, rồi nhìn nhau chằm chằm.
“ Tiểu muội muội có sao không? Đi đứng sao không nhìn đường vậy ?”, Cô nàng thị nữ kia vội đi tới, nắm tay Mạt Ly kéo dậy.
“ Hic, muội không sao, xin lỗi tỷ, đây là lần đầu muội vào nội thành nên mãi mê nhìn.” Mạt Ly rất lễ độ cúi đầu nhận lỗi.
“ Hì, muội muội thật là xinh xắn dễ thương nha.” Cô gái kia xoa xoa đầu, không bắt lỗi nữa.
Bên trong xe ngựa sau lưng có tiếng hỏi vọng ra, “ Tiểu Nhu, có chuyện gì vậy?”
Thị nữ Tiểu Nhu vội quay về xe, “ Bẩm phu nhân, không có gì lớn, chỉ là vô tình đụng phải đứa bé gái thôi ạ.”
Tiếng nữ nhân dịu dàng mang theo chút lo lắng hỏi, “ Cô bé có bị sao không? Có cần đại phu không?”
Mạt Ly biết trong xe là người quyền quý, nàng vòng tay lại cúi đầu lễ phép, “ Dạ thưa phu nhân, con không có bị sao hết.”
Rèm cửa sổ vén ra, Chu Cương Liệt định tới cạnh Mạt Ly chợt ngớ người. Nhìn nhan sắc của vị phu nhân kia, dục hoả trong người bùng lên.
Vị phu nhân này độ tuổi tầm bốn mươi, tóc búi tinh xảo kèm nhiều trang sức đắt tiền, khuôn mặt trắng hồng, không hề có tí nét nhăn nào, ánh mắt nàng hiền từ dịu dàng, mũi cao, bờ môi dày mọng đỏ, đây là nhan sắc điển hình của một thục phụ chín mùi, nét đẹp tràn đầy mẫu tính, như thê tử nhà bên ngon lành ngọt nước.
Đặc biệt, Chu Cương Liệt thấy thấp thoáng, cặp vú sữa của nàng phải nói là quá cỡ, nó to hơn bất cứ của cô gái nào hắn từng gặp, y như hai cái nón bảo hiểm size lớn úp trên ngực. Tuy to nhưng không hề chảy xệ, bộ áo phải gánh gồng hết sức trước sự đồ sộ của hai vú. Hắn nhìn mà mê mẩn, nếu được đắm chìm vào cặp dưa hấu đó...
Thấy Mạt Ly không sao, phu nhân hiền từ lại tiếp tục lên đường, mặt có vẻ hơi lo lắng. Chu Cương Liệt tiến tới kéo Mạt Ly về, cô nàng vẫn còn ngẫn ngơ.
“ Phu nhân đó thật xinh đẹp, nhìn bà ấy làm em nhớ đến mẹ.” Nàng cúi đầu nói.
Hắn xoa đầu nàng, quay qua hỏi tên chủ tiệm trang sức, “ Ngươi có biết phu nhân vừa rồi là ai không?”
Tên chủ tiệm béo tốt gật đầu, “ Biết chứ, ở kinh thành này ai mà không biết, đó là Trương phu nhân, vợ cả của Trung Thành Quốc Công.”
“ Ta mới tới kinh thành, lão bản có thể kể chi tiết về vị quốc công này không?” Chu Cương Liệt vừa chọn trang sức cho Mạt Ly vừa hỏi.
Thấy là khách sộp, tên chủ tiệm béo mập cũng vui vẻ kể.
Trung Thành Quốc Công, tên là Võ Kiến Bàn, là võ tướng rất dũng mãnh thiện chiến, đi theo Tiên Vương đánh đông dẹp bắc, mở mang bờ cõi để nước Sở có được ngày hôm nay.
Tiên Vương ban cho ông ta làm Quốc Công, hiệu là Trung Thành, tước vị cao nhất, các con đều được trọng dụng trong triều. Vị phu nhân vừa rồi là vợ cả của Quốc công, vốn là tiểu thư của Trương gia trong thành, được Tiên Vương ban hôn mai mối cho Võ quốc công.
Mấy năm nay, vết thương cũ do chinh chiến sa trường tái phát, Võ quốc công phải nằm nhà dưỡng bệnh không tham gia triều chính nữa, Trương phu nhân thì chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, xin cả đan dược của Liên Hoa Am nhưng cũng chỉ kéo dài tính mạng chứ không trị tận gốc được.
Chu Cương Liệt vuốt râu suy nghĩ, lúc nãy thấy nàng hơi vội vàng, chắc là đi tìm thuốc cho Võ Kiến Bàn. Hắn chọn một đôi hoa tai, trâm ngọc, vòng tay, dây chuyền hết sức xinh đẹp phù hợp với Mạt Ly, lão bản mập vui vẻ tính tiền.
Mạt Ly say mê nhìn đống trang sức, Chu Cương Liệt thì vừa đi vừa suy tính, cười gian xảo. “ Quốc công đang bệnh, đây là cơ hội nha, người đẹp vú lại to như vậy, làm tình nô cho ta là hợp lý rồi.”
Hắn dẫn Mạt Ly đi ăn trưa rồi quay về ngoại thành.
Kế tiếp hai ngày sau đó, trong thành lan truyền tin đồn về một vị thần y vừa đến, ông ta tướng mạo không giống thần y cho lắm, nhìn to con cục mịch như võ tướng, nhưng khi ta tay cứu chữa thì lại tốt vô cùng.
Vài người may mắn được vị thần y này cứu từ cửa chết trở về. Một người đàn ông bốc vác bị thùng gỗ đè trúng, xương cốt dập nát, nằm thoi thóp chờ chết, vị thần y này xuất hiện, cho người này ăn thuốc, bắt mạch truyền chân khí, thế là người này trong chốc lát khỏe mạnh đứng dậy, thậm chí sức lực còn như trâu như hổ, mạnh hơn lúc trước chục lần.
Một ông lão có đứa cháu bệnh nan y, khóc lóc nằm bên vệ đường cầu xin cứu giúp, vị thần y kia cho đứa bé ăn một viên thuốc, truyền thêm chân khí, đứa bé bỗng dưng tỉnh lại, nhảy nhót chơi đùa như chưa hề có bệnh. Ông lão vui mừng quỳ lạy thì thần y đã đi mất.
Và thêm rất nhiều trường hợp nữa, vị thần y này chữa bệnh không hề lấy một đồng bạc nào, cũng không cố định ở một nơi, ông ta xuất hiện ngẫu nhiên, chữa trị cũng ngẫu nhiên cho những người bệnh, bất kể người đó giàu hay nghèo, chỉ cần bệnh nặng không chữa được qua tay ông ta đều sẽ khoẻ lại.
Nhiều người bệnh trong thành bắt đầu đổ xô tìm hiểu vị thần y này là ai đến từ đâu, muốn cầu ông ta chữa trị.
Đặc điểm để nhận biết là vị thần y đó tướng người cao lớn, râu quai nón, dắt theo một tiểu cô nương xinh xắn.
Và rồi ít lâu sau, thông tin của người này đã được tìm ra, ông ta họ Chu, là thầy thuốc du ngoạn khắp thiên hạ, trên đường sẽ hữu duyên giúp đỡ những người bệnh nặng. Hiện tại ông ta đang ở tại Kim Tiền Lâu, khách điếm lớn nhất ngoại thành.
Trong chốc lát, bên ngoài Kim Tiền Lâu đã bu đông nghẹt người, họ chen lấn nhau muốn gặp thần y. Ông chủ của khách điếm phải vội chạy ra, truyền lời của Chu thần y, ông ấy chỉ hữu duyên chữa trị cho người mà ông ấy gặp, không mở phòng mạch lấy tiền, nên xin mọi người hãy trở về.
Đám bệnh nhân nghe thế, cũng lần lượt tản ra về, lòng vẫn hi vọng sẽ được thần y cứu giúp.
Chiều hôm ấy, một chiếc xe ngựa sang trọng từ nội thành chạy đến, dừng trước Kim Tiền Lâu, Trương phu nhân được thị nữ Tiểu Nhu dìu xuống bước vào trong.
0 bình luận