Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 77: Tam công chúa
Một đêm yên bình trôi qua, buổi sáng, Chu Cương Liệt vừa gặm hai cái bánh bao thịt vừa đi dạo trong thành.
Nơi đây tuy là ngoại thành, nhưng sầm uất lộng lẫy vô cùng, từng dãy phố nối tiếp nhau, người bên dưới đông như kiến.
Chỗ cổng thành dán mấy tờ cáo thị, đám đông tu sĩ đang chen nhau xem. Chu Cương Liệt đứng bên ngoài lặng yên mở thấu thị.
Là bố cáo của Sở Vương, Đại hội võ đạo sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau, người tham gia không giới hạn tu vi, nhưng phải dưới 100 tuổi, tới đó sẽ có bảo bối chuyên xác định độ tuổi thật. Thể thức tranh đấu tới ngày đại hội diễn ra sẽ thông báo, phần thưởng cho người hạng nhất nếu là nam sẽ được Sở Vương phong chức, gả tam công chúa, nếu là nữ sẽ được bái nhập vào Liên Hoa Am do Quốc sư chỉ điểm tu hành.
Ngoài ra, các tông môn sẽ cử người đến quan sát, nếu trong lúc thi đấu phát hiện hạt giống tốt sẽ được họ mời chào vào môn phái.
Đây là cơ hội thể hiện vô cùng tốt của các tu sĩ, nhất là các tán tu muốn tìm chỗ dựa.
Chu Cương Liệt đến một tửu lâu tập trung nhiều tu sĩ, chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi nghe ngóng. Đám tu sĩ này tu vi thấp cao có đủ, yếu như luyện khí cũng tới xem náo nhiệt, nhiều nhất là Trúc Cơ và Kim đan, vài cỗ khí tức Nguyên Anh như ẩn như hiện.
Họ cùng nhau cạn chén, bàn luận sôi nổi về đại hội.
“ Nghe nói lần này Sở Vương muốn mời chào lượng lớn tu sĩ “
“ Chậc, dã tâm của nước Sở vẫn luôn rất lớn nha, Đế triều như Đại Chu cũng phải nể nang vô cùng.”
“ Các môn phái lớn đều phái đệ tử tinh nhuệ nhất ra sân, có cả những thiên kiêu của các gia tộc, với những tán tu khá có danh tiếng nữa.”
“ Cơ hội được bái Quốc sư làm thầy không phải lúc nào cũng có, lấy được tam công chúa cũng là chui được vào gầm chạn tốt nha.”
“ Các ngươi nghe tin gì chưa, hôm trước phía bắc kinh thành xuất hiện dị tượng, ngọn núi Thạch Lạc hoang vu bị sấm sét đánh nát, gần như bị san bằng.”
“ Đúng vậy, vài người nghe tiếng sấm rền, chạy đến nơi thì chỉ còn cảnh tan hoang, không có bất kì cái gì, nghe đồn là tu sĩ nào đó độ kiếp, hoặc giao đấu.”
“ Tu vi bậc nào mới có thể đánh nát cả ngọn núi như vậy.”
“ Hừm, Quốc sư của chúng ta cũng làm được nha, năm đó ta đã từng tận mắt chứng kiến, phong thái đó khắc sâu vào tâm trí ta, một người một kiếm bổ đôi ngọn núi lớn, tới bây giờ dấu vết vẫn còn.”
Chu Cương Liệt ngồi nghe đầy tai, tin tức rất nhiều, Sở Vương vô tình giúp hắn tụ tập các lộ môn phái ở đây, chỉ cần tìm hỏi về Bồ Đề lão tổ, ít nhiều gì chắc sẽ có người biết.
Hắn đang ngẩn ngơ suy tính, bỗng nghe tiếng xôn xao dưới đường, một cô gái nhỏ nhắn, ăn mặc áo vải thô bình thường đang níu lấy áo một thanh niên.
Tên này thì Chu Cương Liệt hơi quen mắt, là một trong số những tên hôm qua theo đuôi Hi Nguyệt, đòi hắn phải nhường phòng.
Cô gái lem luốt khóc lóc chạy theo níu lấy áo tên kia, “ Khách quan, ngươi mua rồi thì phải trả tiền cho ta, sao lại bỏ đi, mau đưa tiền cho ta, còn không thì trả đồ lại cho ta.”
Cả đám tu sĩ hôm qua có cả Triệu sư huynh của Tiên Kiếm Môn thì đứng bên đường chả quan tâm.
“ Câm miệng, con nhãi, phàm nhân như ngươi dám đòi hỏi với ta sao? Biết ta là ai không? Dâng đồ lên tiên gia còn đòi tiền, cút.” Tên thanh niên kia hất cô bé ra, bản thân hắn là người tu hành, sức mạnh hơn hẳn người thường, chỉ đẩy nhẹ cô gái nhỏ đã bay xa mấy trượng, lăn trên mặt đất, nằm im úp mặt xuống đường.
Khách nhân đang ở trong tửu lâu cũng chú ý tình huống, vài người khẽ thở dài.
“ Ài, lại cái bọn tu sĩ bẩn thỉu đó.”
“ Ỷ mình là đệ tử môn phái, người nhà tu tiên thế gia ở Sở quốc nên không coi ai ra gì.”
“ Người tu hành mà lại đi đoạt đồ của phàm nhân, mất mặt giới tu sĩ chúng ta.”
Ở dưới, tên kia nhếch mép cười, tính quay về với đám bạn thì cảm thấy hơi vướng chân, cô gái nhỏ vẫn bò đến, nắm lấy giày hắn không buông.
“ Mau trả đây, đồ ăn cướp, huhu mau trả đồ cho ta.” Nàng vừa đau đớn vừa khóc lóc la lớn.
“ Con nhãi cứng đầu không biết điều này.” Tên kia tức giận, quay lại giơ chân tính đạp mạnh xuống, dân chúng xung quanh rất bứt xúc căm phẫn, một kẻ tu hành lại ỷ sức mạnh đi bức hiếp một đứa trẻ phàm nhân như vậy, nếu bị hắn đá trúng pha này, cô gái nhỏ không chết cũng hấp hối.
Tuy bất bình nhưng họ cũng là phàm nhân, bọn chúng lại nổi tiếng ác danh, ỷ có tông môn và gia tộc chống lưng, ở đất Sở không coi ai ra gì.
Bàn chân sắp chạm vài đỉnh đầu cô gái nhỏ, vài người dân che mặt, nếu hắn dùng hết sức có khi cô bé bị đập nát sọ chứ không đùa.
“ Kịch.” Lúc này, một cái chân khác đá ngang qua, chặn bàn chân đang đạp xuống của tên thanh niên.
“ Mày... Lại là mày, muốn chết.” Tên đó ngước lên, thấy khuôn mặt mà hôm qua hắn nhớ kĩ, tên to con làm bọn hắn mất mặt với Hi Nguyệt Tiên Tử.
Chu Cương Liệt không nói không rằng, nhanh tay bắt lấy cổ chân tên đó, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng, cầm lấy chân tên đó ném cả người hắn bay lên không trung, quật xuống đất liên tục ba cái.
“ Đùng... ầm...ầm...” Mặt đất xung quanh lõm ra dấu hình người, tên kia bị đập gãy toàn bộ xương cốt, tổn thương nội tạng, mồm ọc máu ra, tuy còn sống nhưng nằm bất động tàn phế.
“ Hừ, ỷ thế hiếp người, đây là bài học.” Chu Cương Liệt phủi phủi tay.
Đám đồng bọn lúc này mới phản ứng lại, chạy tới bao vây lấy hắn.
“ To gan, dám ra tay với người Kim Miêu Tông.”
“ Lại là ngươi, tên chó chết hôm qua.”
“ Mau lên, giết hắn, dám hành hung trong thành giữa ban ngày ban mặt.”
Tên Triệu sư huynh kia nắm chắt chuôi kiếm, cười gằn.
“ Là mày, hôm qua dám làm tao mất mặt, hôm nay lại dám ở đây hành hung đồng bạn của tao, không ai cứu được mày nữa.”
Chu Cương Liệt lui lại bên cạnh cô gái nhỏ đang nằm, chả quan tâm bọn chó cỏ kia bao vây, cúi xuống đỡ lấy cô bé.
“ Hừ, dám không coi chúng ta ra gì, thằng nhà quê, để ta cho ngươi chết.” Một tên tính nhào lên.
“ Dừng tay.” Tiếng quát lớn phía sau vang lên, dân chúng tách ra hai bên, một đội binh sĩ do viên tướng cầm kiếm đứng đầu, bảo vệ xung quanh một xe ngựa đi đến.
“ Tam công chúa giá đáo.” Cung nữ ngồi trên xe hô lên.
“ Là tam công chúa.” Dân chúng hai bên rất kính trọng vương tộc Khương thị, lui ra khẽ cúi đầu chào.
Viên tướng đi đến phía trước, giọng điệu đầy uy nghiêm quát lên.
“ Giữa ban ngày ban mặt, trong Thành Đô Sở quốc dưới chân Quốc Vương, các ngươi làm cái gì vậy hả? Ỷ mình là người tu tiên rồi không coi quốc pháp ra gì sao?”
Tên Triệu sư huynh kia đến bên cạnh viên võ tướng, chắp tay, “ Chào tướng quân, tại hạ Triệu Đồ Tô, đại đệ tử của Tiên Kiếm Môn, cùng các đồng bạn tới Thành Đô tham dự Đại hội võ đạo, chúng ta đang du ngoạn trên đường thì tên này xông tới hành hung bạn ta, mong tướng quân minh xét, bắt lấy hắn trừng phạt.”
Viên võ tướng nghe đây là đại đệ tử của Tiên Kiếm Môn, ánh mắt hơi đảo qua, phất tay chỉ về hướng Chu Cương Liệt.
“ Bắt lấy hắn.”
Đám lính giơ giáo đi tới, dân chúng bất bình vô cùng, rõ ràng tên kia mới là người bắt nạt phàm nhân, người này ra tay cứu giúp, thế mà chúng lại lật lọng đổi trắng thay đen, thêm tên tướng quân kia không thèm hỏi rõ đã đòi bắt người. Nhưng không ai dám nói, họ là dân thường, không đấu lại quan binh, cũng không đấu lại bọn tu sĩ có chỗ dựa kia.
“ Khoan đã.” Trong xe ngựa có âm thanh nữ tử phát ra, rất trong trẻo dễ nghe.
Tấm rèm vén ra, cung nữ dìu một nữ nhân bước xuống, nàng khuôn mặt thanh xuân, có một tí nét bướng bỉnh giảo hoạt, tóc thắt gọn gàng cài trâm ngọc, bộ váy áo công chúa lộng lẫy thêu viền xanh.
“ Công chúa, chỉ là chút chuyện xích mích nhỏ, không cần người đích thân ra mặt, để mạt tướng xử lý.” Tên tướng quân kia chắp tay nói.
Nàng không quan tâm lời hắn, tiếp tục đi đến cạnh cô gái nhỏ đang được Chu Cương Liệt đỡ lấy, vẫn khóc thút thít, nhìn cô bé, cất giọng thánh thót như oanh vàng, kèm một tia dịu dàng hỏi.
“ Tiểu muội muội không sao chứ?”
Cô gái nhỏ nép vào bên người Chu Cương Liệt, nàng vừa được hắn cứu nên rất tin tưởng, ỷ lại vào hắn. Công chúa cũng không giận vì bị nàng tránh né, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
“ Mau kể cho tỷ nghe mọi chuyện, tỷ sẽ làm chủ cho muội.”
Cô gái nhỏ nhìn thấy vẻ hiền từ trên mặt Tam công chúa, đỡ sợ hơn, lắp bắp kể.
“ Bẩm... bẩm công chúa, em tên Mạt Ly, là người nước Vệ vì tránh chiến loạn mà cùng cha theo đoàn buôn đến đây, cha em hai hôm trước đã bệnh nặng qua đời, em không có tiền chôn cất, mới phải ra chợ bán đôi vòng ngọc của mẹ để lại.”
Nói rồi nàng chỉ vào tên thanh niên bị Chu Cương Liệt đánh nằm trên đất, “ Người kia thấy đôi vòng ngọc, nói muốn mua, nhưng khi em đưa cho hắn xem thì hắn lại cất vào người rồi bỏ đi, em chạy theo đòi lại thì bị hắn mắng chửi, còn đánh em nữa. Đại bá đây vì cứu em nên mới ra tay đánh hắn.” Nàng níu lấy tay áo Chu Cương Liệt.
Tam công chúa nghe xong, lông mày nhíu chặt, tên Triệu Đồ Tô bước lên, ánh mắt giấu tia thèm thuồng chắp tay nói.
“ Công chúa, chớ nghe lời bịa đặt của bọn dân đen, chúng ta là người có tiền, lại là tu sĩ, sao có thể cướp đồ của phàm nhân chúng nó được.”
“ Muốn biết ai nói dối, hỏi là hiểu ngay.” Tam công chúa hướng mọi người xung quanh nói to.
“ Mọi người ở đây chứng kiến mọi chuyện, nói cho ta nghe ai là người nói dối, ta là Tam công chúa Sở quốc, các ngươi nói thật sẽ không ai dám làm gì các ngươi.”
Bên trong lầu các có tiếng nói vọng ra, “Tam công chúa, cô bé kia nói là thật, bọn tu sĩ kia ỷ mạnh bắt nạt phàm nhân, còn suýt thì giết người.” Một nam tử chắp tay nhìn ra, đây cũng là một đệ tử môn phái, không sợ bọn Triệu Đồ Tô kia, càng không quen nhìn bọn mày làm xằng làm bậy.
Thấy có người đứng ra, dân chúng xung quanh cũng lập tức thay nhau tố cáo bọn tu sĩ.
Tam công chúa ánh mắt lạnh đến cực điểm. “ Đem tên gần chết này ném vào đại lao, bọn kia thì đuổi khỏi thành, không được phép đặt chân vào đây.”
Rồi nàng nhìn qua tên tướng quân đang mặt cắt không còn giọt máu, “ Thân là người của triều đình, lại úy kị bọn môn phái tu tiên, nghe theo lời chúng hàm oan người khác, ngươi trở về quân doanh, giáng làm quân sĩ, ta không cần tên phế vật như ngươi theo bên cạnh.”
Dân chúng thấy Công chúa giải quyết rất đúng đắn, vỗ tay hoan hô rợp trời. Tam công chúa cúi xuống nhìn cô bé, trả lại đôi vòng tay cho cô.
“ Ta trả cho muội đây, ta sẽ giúp muội chôn cất cha.”
Chu Cương Liệt bước lên khẽ chắp tay, “ Cảm tạ công chúa ra tay trợ giúp, chuyện của cô bé này để ta lo là được.”
Hắn nhìn kĩ nàng, cô công chúa này vừa xinh đẹp, lại rất nhân hậu nha.
“ Được, vậy làm phiền ngươi, về cung thôi.” Nàng chào cô bé, rồi lên xe rời đi. Bọn tu sĩ bị quân lính đẩy ra phía ngoài thành, tên Triệu Đồ Tô ánh mắt hung ác nhìn Chu Cương Liệt, thù này hắn nhất định sẽ báo.
0 bình luận