Chương 69: Truất ngôi

Tới giờ thượng triều, bá quan xếp hàng chỉnh tề bước vào điện, Phát Hạo ngồi trên ghế rồng, quan sát toàn trường bên dưới. Thái giám bên cạnh bước lên, đọc to chiếu lệnh trong tay, “ Thừa thiên hưng vận, Vân Lạc Vương công bố chiếu, nay giặc ngoại xâm đã bị dẹp tan, thiên hạ vui mừng. Phát Toản Thân Vương có công diệt giặc, ban thêm huyện thành, từ nay ba huyện biên thành thuộc quyền cai quản, Vương Phi Lý Kiều Trinh và Công Chúa Vân Nhi có công hộ quốc giết địch, khôi phục tước vị, gia tộc hưởng công danh vạn hộ. Chiếu này bố cáo thiên hạ, Vân Lạc Vương miễn thuế một năm, giúp bá tánh chung vui.” Nghe xong chiếu chỉ, bá quan bên dưới xì xào bàn luận, Chu Cương Liệt cười hài hước. “ Tên Quốc Vương này rất giỏi trở mặt nha, thua thì gả bán vợ con, thắng thì nói đó là kế để giết giặc, còn khôi phục tước vị, cho Lý gia của nàng công hầu vạn hộ, Phát Toản được thêm một huyện.” Kiều Trinh nhếch mép khinh thường, “ Hừ, hắn nghĩ hay lắm, chẳng qua là tìm cách níu giữ thiếp và Vân Nhi thôi, muốn đem Lý gia của thiếp ra để mà bàn điều kiện, nếu thiếp không chấp nhận thì Lý gia sẽ chịu khổ, đúng là độc nhất là kẻ làm đế vương. Còn Phát Toản, nhìn thì nắm giữ ba huyện coi như có nửa thiên hạ, nhưng là ba huyện bên ngoài, tức là nếu có ngoại xâm thì Phát Toản phải đưa đầu ra đánh, hắn coi đệ đệ mình như món vũ khí trấn biên thôi, tốt lành gì.” Lúc này, ngoài điện một bóng người tiến vào, thân mặc Hoàng kim giáp, đầu đội mũ sắt, mặt đẹp oai phong đầy nghiêm nghị, râu quai nón đầy nam tính. Bá quan thấy Tam vương gia, xì xào trao đổi, không phải hắn đang ở biên giới sắp xếp thủ thành sao? Hắn về vương đô từ khi nào? Phát Hạo cũng ngạc nhiên, Phát Toản không nói không rằng đi vào chính điện, chắp tay hô to, “ Phát Toản khấu kiến Vương huynh.” “ Phát Toản, không phải chiến sự vừa bình định, đệ còn phải ở lại trấn thủ biên ải sao? Cớ sao lại về vương đô?” Phát Hạo giọng không biểu hiện. Phát Toản đứng thẳng, nói to, “ Phát Toản mong vương huynh hạ chiếu tự kể tội, nhường ra ngôi vị.” Bầu không khí bỗng nhiên lặng ngắt, ai nấy đứng hình, á khẩu, không biết nói câu gì, Phát Hạo nhíu mày, “ Ngươi vừa nói gì?” “ Ta nói, mong vương huynh hạ chiếu tự kể tội, đồng thời nhường lại ngôi vị.” Phát Toản dõng dạc nhắc lại. “ To gan, hừ, hồ đồ, Vân Lạc Vương sao có thể tự kể tội, lại còn nhường ngôi, Phát Toản Thân Vương đây là muốn tạo phản sao, đừng ỉ mình vừa lập công mà muốn truất ngôi huynh trưởng.” Một vị ngự sử già hét lên, vài người trung thành với Phát Hạo cũng phụ hoạ. “ Hừ, làm quân vương nhưng vô năng hèn hạ, vì giữ vững ngôi báu mà dâng cả vợ và con gái ra làm ô uế thanh danh vương tộc, dân chúng khắp nơi ca thán, làm quân vương như vậy sao xứng đáng.” Phát Toản hét to. “ Nay ta muốn Vương huynh chủ động nhường ngôi, lui về sống nhàn tản, nếu để Vân Lạc cho huynh cai trị, vài năm nữa có khi vương tộc chúng ta phải đổi chủ mất.” “ Mong vương huynh tự kể tội, nhường ra ngôi vị.” Phát Toản chắp tay. Lúc này, Tể tướng và một loạt bá quan bước ra, chắp tay đồng thành, “ Mong Quốc vương hạ chiếu kể tội, nhường ra ngôi vị.” Phát Hạo đứng hình, tay run cầm cập vì giận dữ, “ Các ngươi... các ngươi ép bổn vương tự phế sao? Các ngươi lấy quyền gì? Bổn vương đã nói mọi chuyện là mưu kế, Vương Phi vẫn là vợ ta, không có chuyện ta dâng nàng cho ngoại bang.” “ Phát Toản, ngươi muốn tạo phản? Mưu nghịch soán vị sao?” “ Đám loạn thần tặc tử các ngươi dám, chờ đi, chờ Vương Phi vào cung, ta sẽ bảo nàng giết sạch hết các ngươi.” Lúc này, hai thân ảnh kiều diễm bước từ bên ngoài vào, là Kiều Trinh và Vân Nhi. Thấy hai nàng, Phát Hạo mừng rỡ, “ Ái phi, Con gái yêu, ta nhớ các nàng muốn chết, thật ra ta là luôn tự tin vào năng lực của các nàng, biết các nàng sẽ dễ dàng diệt bọn tu sĩ đó nên mới giả vờ gả hai người ra ngoài, ta thật tâm vẫn yêu hai người, hai mẹ con là tâm can bảo bối của ta.” “ Mau, mau giúp ta tru diệt phản tặc, giết hết bọn chúng, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, Vân Lạc có các nàng sẽ vĩnh viễn phồn thịnh.” Hắn khua môi múa mép nói dối không ngượng. Kiều Trinh liếc vị phu quân này, nói một câu nhẹ nhàng mà như sét đánh đối với quốc vương, “ Phát Hạo, tự nhường ngôi đi, ta giờ không phải Vương Phi của ngươi nữa.” Hắn đơ người ra, tay run rẩy, “ Các ngươi, các ngươi hợp mưu nhau, muốn phế truất bổn vương... Bọn loạn thần tặc tử các ngươi.” Vân Nhi hừ lạnh, “ Ngươi không xứng ngồi trên ngôi vị, hèn hạ đầu quân cho giặc, còn gả bán mẹ con chúng ta, ta không có người cha như ngươi.” Phát Hạo cúi gằm mặt, sau đó như điên dại đứng lên chỉ trỏ, “ Thiên hạ Vân Lạc này là của bổn vương, hi sinh hai nữ nhân giữ lấy nước thì có gì sai? Các ngươi đám người tu hành này lại muốn xen vào việc phàm nhân, còn muốn truất ngôi bổn vương, ta là Vân Lạc Vương, ai dám ra tay với ta.” Phát Toản phất tay, “ Đưa Phát Hạo xuống, tạm thời giam lại.” Hai tên thân binh đi tới, giữ lấy tay Phát Hạo, mặc hắn kêu gào kéo đi ra ngoài. Quần thần nãy giờ im thin thít không ai dám nói gì nữa. Tể tướng cùng đám lão thần khác bước lên, đồng thanh, “ Vân Lạc không thể một ngày không vua, xin Phát Toản Thân Vương thuận theo ý trời lên ngôi Quốc Vương.” Đám quan ở sau cũng quỳ xuống phụ hoạ theo. Kiều Trinh cùng Vân Nhi cũng chắp tay, mời Phát Toản lên ngôi. Phát Toản cười lớn, “ Được, ta vì thiên hạ muôn dân, sẽ gánh vác trọng trách này, từ này xưng hiệu Phát Toản Vân Lạc Vương, thưởng cho những ai có công diệt giặc, miễn thuế hai năm, xá tội cho tù phạm.” Hắn ngồi lên ngai vàng, nhìn quần thần bên dưới tung hô vạn tuế. “ Báo... có thư từ Yên quốc.” Một thái giám chạy vào dâng thư lên. Phát Toản đọc thư, mừng rỡ, “ Yên quốc đã đẩy lùi được Tấn quốc, họ xin lỗi vì Tấn quốc chặn đường không thể gửi binh cứu viện được, nghe nói Vân Lạc đã thủ thành thắng lợi nên gửi thư chúc mừng, muốn quan hệ kết minh với Vân Lạc thêm vững chãi, nguyện gả em gái của Yên Vương cho Vân Lạc Quốc Vương, hai nước vững kết đồng tâm.” Tể tướng bước ra, “ Đây quả là chuyện tốt, khôi phục đồng minh với Yên quốc sẽ khiến Vân Lạc phồn thịnh, không ai dám ngấp nghé nữa.” Phát Toản cười nhìn Kiều Trinh và Vân Nhi, “ Đây đều là công lao của hai nàng, giúp ta đánh giết bọn tu sĩ, chắc Yên quốc có được tình báo về hai nàng nên mới hạ thấp mình kết minh với chúng ta, mau gửi thư trả lời, nói rõ tình hình của Vân Lạc đổi vương mới, ta đồng ý lấy em gái Yên Vương làm Vương Phi, kết minh chặt chẽ với Yên quốc.” Thái giám tuân lệnh lui ra. Buổi chầu cũng kết thúc, tiếp theo cần phải thanh lọc các quan trung thành với Phát Hạo để tránh hoạ, rồi bố cáo toàn dân. Chiều hôm đó, nhiều tờ bố cáo được dán trên các cổng thành, dân chúng đua nhau đi xem, trên bố cáo viết đơn giản, nhờ Vương Phi và Vân Nhi công chúa đại hiển thần uy, giết chết tu sĩ phe địch, Vân Lạc đã lật kèo, giành lại hai huyện thành, Phát Hạo cảm thấy mình vô năng bất tài, tự bỏ mũ áo nhường ngôi cho em trai là Phát Toản, chiếu cáo thiên hạ, miễn thuế hai năm, xá tội cho tù phạm, đồng thời Phát Toản sẽ tiếp tục kết minh với Yên quốc, lấy em gái Yên Vương làm Vương Phi. Dân chúng hoan hô rợp trời, ai nấy mưng rỡ, tổ chức tiệc tùng ăn uống ca hát. Tối đó, trong phòng Phát Toản, hắn yên lặng nhìn mĩ nhân trước mặt, người mà hắn yêu thương vô cùng. Kiều Trinh nắm lấy bàn tay hắn thỏ thẻ. “ Muội và Vân Nhi quyết định lùi về phía sau, âm thầm bảo vệ Vân Lạc, không làm Vương Phi hay công chúa gì nữa, Phát Toản ca hãy lấy em gái Yên Vương, để Vân Lạc có chỗ dựa vững chắc. Muội sẽ ở sau ủng hộ huynh.” “ Như vậy thiệt thòi cho muội quá.” Hắn yêu thương nhìn nàng. “ Không có đâu, muội và Vân Nhi dù sao cũng là người tu hành, không nên quá can thiệp vào thế sự, muội sẽ vẫn sống ở Vân Lạc quốc, nếu huynh muốn....” Kiều Trinh nắm lấy tay hắn đặt lên vú mình, “ Huynh bất cứ lúc nào cũng sẽ có được muội.” Phát Toản ôm Kiều Trinh vào lòng, âu yếm hôn đôi môi nàng, tay nắn bóp cặp vú sữa. “ Ta ngay bây giờ rất muốn nàng.” Hắn thì thầm vào tai nàng. Kiều Trinh cười nhìn hắn, “ Được, đêm nay muội là của Phát Toản ca.”
0 bình luận
aaa