Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 68: Dụ dỗ Phát Toản
Phát Toản dẫn đầu mấy nghìn kị binh, vài canh giờ sau đã đến doanh trại hai nước địch, ở bên trong, tướng sĩ vẫn chưa hay biết, vẫn đang ăn cơm vui vẻ.
Kiều Trinh từ trên mây tính búng một mồi lửa thiêu rụi doanh trại, nhưng Chu Cương Liệt giữ tay nàng lại, “ Đừng tạo quá nhiều sát nghiệp với phàm nhân.” Hắn khuyên nhủ, nàng gật đầu nghe theo.
Trước đó, Phát Toản đã tập hợp được 6000 tàn binh từ hai huyện thành đã mất, cộng với một vạn binh của hắn đã tập hợp đầy đủ, hắn tốc chiến tốc thắng, xông vào đại doanh quân địch.
Liên quân Càn – Ninh bất ngờ không kịp trở tay, nháo nhào kháng cự, quân Vân Lạc biết phía sau có tu sĩ trợ trận, càng đánh càng hăng, vừa giết địch, vừa phóng hoả thiêu rụi đại doanh.
Phát Toản cầm chiến kích phóng ngựa tới lấy đầu hai viên đại tướng của Càn – Ninh một cách nhanh gọn, quân địch như rắn mất đầu, tan tác bỏ chạy.
Ở đây tập hợp hơn ba vạn binh từ hai nước, nhưng lúc này lại mạnh ai nấy thoát thân, binh bại như núi lở, không còn ý chí chiến đấu, bị quân Vân Lạc gặt đầu như cắt cỏ.
Ở trên mây, Chu Cương Liệt vừa quan sát chiến trường, vừa đè hai mẹ con Vương Phi ra nắc, tưới nước lồn xuống đại quân giao tranh bên dưới. Đại cục đã định, hai nàng chỉ cần chém giết tu sĩ, còn lại để phàm nhân tự lo là được.
Nửa ngày sau, quân Càn – Ninh hơn một nửa bị diệt, một đám bị bắt, số còn lại bỏ hết vũ khí chạy khỏi biên giới Vân Lạc Quốc. Hai huyện thành được giải phóng, dân chúng ùa ra nô nức mừng vui, mấy ngày nay họ bị quân giặc cướp bóc, giết hại, nữ nhân bị cưỡng hiếp nhiều vô kể, ai cũng hận bọn chúng thấu xương.
“ Mọi người nghe đây, chiến thắng hôm nay là nhờ vào tài nghệ của Vương Phi và Công chúa, hai người đã giết hết những tên tu sĩ ỉ mình tài phép kia, giúp quân ta thoải mái xông trận, mọi người phải biết ơn đức của Vương Phi và Công chúa.” Phát Toản hô lớn trước toàn dân.
“ Hoan hô Vương Phi, hoan hô Công chúa, có Vương Phi và Công chúa, Vân Lạc bất diệt, mãi mãi trường tồn”, cả quân sĩ và dân chúng đều lớn tiếng tung hô.
Mà hai con người đang được quần chúng ca ngợi kia thì đang cần mẫn dạng háng ra cho Chu Cương Liệt địt, nước nôi từ trên cao vẫy xuống như mưa rơi trên mặt dân.
Phát Toản bắt đầu cho thu dọn chiến trường, bố trí quân binh phòng thủ các huyện thành, phòng ngừa hai nước quay lại. Kiều Trinh sau khi đã được đụ no nê mới xuất hiện bên cạnh hắn.
“ Vương Phi.” Phát Toản cúi đầu chào.
“ Phát Toản huynh không cần đa lễ, ta đã nói mình không còn là Vương Phi nữa.” Kiều Trinh nắm lấy bàn tay của hắn.
“ Hừ, Vương huynh đúng là hồ đồ mà, đợi lần này về kinh, ta sẽ tâu với huynh ấy khôi phục tước vị cho Vương Phi.” Phát Toản thật tâm nói.
“ Không, trải qua chuyện vừa rồi, ta và Vân Nhi đã quá thất vọng với Phát Hạo rồi, không thể trở lại hàn gắn gì nữa cả.” Kiều Trinh cúi đầu buồn rầu.
“ Một quân chủ nhưng vô năng, sẵn sàng bán vợ đợ con để giữ vững ngôi vị, hắn không xứng ngồi trên ngôi vương nữa, Phát Toản, huynh là người tài đức, giỏi đánh trận, có tài thao lược, huynh mới là nhân tuyển tốt cho ngôi vương.”
“ Xin Vương Phi đừng nói thế, ta rất tôn trọng đại ca, không thể nào làm chuyện bất trung.” Phát Toản lắc đầu.
“ Nếu Phát Hạo tiếp tục làm vương, Vân Lạc sẽ càng ngày càng hủ bại, Phát Toản ca nhẫn tâm nhìn dân chúng khổ sở sao? Ta và Vân Nhi cũng không muốn về cung nữa, nếu huynh không đồng ý phế truất Phát Hạo, ta buộc phải ẩn cư nơi sơn dã, không bao giờ gặp nhau nữa.” Kiều Trinh từng bước dụ dỗ Phát Toản, người này xứng đáng làm vương hơn Phát Hạo kia, để Vân Lạc thịnh vượng cần phải nâng đỡ hắn lên ngôi.
Nàng tiến tới, áp sát thân thể vào người Phát Toản, ôm lấy hắn, “ Nếu huynh chịu làm Vương, muội cũng không phải Vương Phi của Phát Hạo nữa, sẽ theo huynh suốt đời, giúp huynh trị vì Vân Lạc.”
Chu Cương Liệt ở sau, liên tục tác động cảm xúc của Phát Toản, hắn ôm chầm lấy Kiều Trinh, hôn lên bờ môi nàng, Vương Phi cũng nhiệt tình đáp lại.
“ Được, chờ ta sắp xếp xong công việc ở đây, sẽ trở lại kinh thành, cùng bá quan ép Phát Hạo phải nhường ngôi, hắn vô năng bất lực, sao xứng làm vương, sao xứng có được nàng.” Phát Toản vỗ ngực tự tin.
“ Cảm ơn Phát Toản ca.” Kiều Trinh vui mừng, lại ôm lấy hắn, cho hắn hôn, tay Phát Toản không thật thà hướng xuống bóp lấy cặp vú to của nàng.
Tiếp đó, Phát Toản sắp xếp hoàn tất việc thủ thành để lại bộ phận lớn quân sĩ giữ biên giới, hắn dẫn theo mấy trăm thân binh hướng thành Vân Lạc mà đi.
Tại thành Vân Lạc, trong thư phòng, Phát Hạo và các đại quan nghe tin tức từ đoàn đưa dâu trở về báo, cộng thêm chiến báo liên tục gửi về. Tin tức nào cũng làm họ chấn động không thôi.
Vương Phi và Công chúa giữa hai quân giết sạch bọn tu sĩ đối địch, Phát Toản phát quân kịp thời, theo Vương Phi tốc chiến tốc thắng giành lại hai huyện thành, quân Càn – Ninh lớp chết lớp bị bắt, tàn quân đã chạy sang biên giới, Vân Lạc đã được cứu rồi.
Quần thần mừng vui khôn xiết, nhưng chỉ có Phát Hạo vui không nổi, hắn ngay lập tức hạ chiếu, lệnh Phát Toản giữ vững biên giới, lại bố cáo toàn dân, việc gả Vương Phi và Công chúa chỉ là mưu kế để đánh phủ đầu địch, Kiều Trinh vẫn là Vương Phi.
Chuyện này cũng đã lan rộng khắp thành, dân chúng ai nấy vui mừng, mở tiệc liên hoan.
Một ngày sau, Phát Toản về tới kinh thành, nhưng không lộ mặt, lẳng lặng vào thành, tiếp sau đó đến thăm nhà nhiều vị quan trọng thần.
Chu Cương Liệt đã dẫn Kiều Trinh và Vân Nhi về từ trước, ở trong Kiều Tố Lâu, hắn để chúng nữ làm quen với nhau, kéo cả Thiên Thành tiểu thư tới. Tối đó, một trận nhất long chiến quần phượng diễn ra, hắn đại phát thần thông, đè lần lượt từng người Kiều Trinh, Vân Nhi, Kiều Anh, Tố Vân, Thiên Thành và Tiểu Yên, địt vào từng cái lồn và lỗ đít của các nàng, cả phòng mùi hoan lạc dâng trào, mãi sau nửa đêm các nàng mới mệt mỏi ôm hắn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, quần thần tề tựu về Chính Hoà Điện thiết triều, Chu Cương Liệt dẫn Kiều Trinh và Vân Nhi về, đứng quan sát toàn bộ hoàn cảnh, cười nhếch mép. Kịch vui đến rồi.
0 bình luận