Chương 67: Chấn kinh toàn trường

Ngày hôm sau, cả thành Vân Lạc chìm trong u ám, mọi ánh mắt đổ dồn về vương cung, dân chúng thành Vân Lạc ai ai cũng ảo não, vì an bình của đất nước, Phát Hạo Quốc Vương quyết định dâng cả Vương Phi và Công chúa sang nước địch. Trong cung, đội nghi lễ sẵn sàng, mặc đồ lộng lẫy, kèn trống tưng bừng, bá quan đều đến đông đủ, nhưng không ai vui nổi, tất cả cúi gầm mặt. Hai cỗ kiệu lớn do bốn ngựa kéo sẵn sàng, đám cung nữ đứng thành hai hàng hai bên. Vương Phi Kiều Trinh và Công chúa Vân Nhi mặc hai bộ áo cưới đỏ rực, đầu đội khăn voan che kín mặt lầm lũi bước lên kiệu, trước khi đi, hai người hé góc khăn nhìn Phát Hạo, hắn như không thấy, ngoảnh mặt đi. Hai mẹ con lắc đầu, vén rèm che đi vào kiệu của mình. Giờ lành đã điểm, hai cỗ xe kiệu cùng đoàn tùy tùng nối dài đi ra khỏi cung, dân chúng kéo nhau ra hai bên đường xem, chỉ trỏ bàn tán, người thì nói hi sinh hai nữ nhân để quốc gia này yên bình là đáng, có người phản bác, nói Vân Lạc đã hủ bại đến mức Quốc Vương phải bán cả vợ con mình để tiếp tục sống, quốc gia này tàn rồi. Đoàn xa giá vẫn tiếp tục đi, rời khỏi thành, đi về phía Nam, địa điểm đón dâu là giao giới giữa hai huyện thành còn lại và hai huyện thành đã mất. Khi Càn Quốc và Ninh Quốc đón được người, sẽ ngay lập tức lui khỏi hai huyện thành đó, ba nước từ nay cùng theo hầu Tấn quốc, không chiến tranh với nhau nữa. Phía bên Càn Quốc và Ninh Quốc, Thế tử Càn Quốc là một tên công tử dáng hình gầy ốm, gò má hõm vào, mắt thâm đen, Quốc sư Ninh Quốc là một lão già mập ăn mặc như đạo sĩ, áo xanh thêu thái cực, đầu hói, râu cá trê nhìn rất hèn mọn. Hai đội rước dâu đã đóng trại chờ sẵn ở nơi hẹn. Một ngày sau, đoàn đưa dâu đã tới. Thế tử Càn Quốc và quốc sư Ninh Quốc mỗi bên dẫn một đội người hầu và quân binh chạy tới. “ Thế tử Càn Quốc Ngụy Thăng đón Vân Nhi công chúa.” Tên thái giám đi theo hô to. “ Quốc sư Ninh Quốc Trương Đồng đón Vương Phi Lý Kiều Trinh.” Tên thái giám Ninh Quốc cũng hét lên. Cửa kiệu mở ra, hai thân hình mặc váy cưới đỏ, đầu đội khăn voan ngồi yên đó. Chu Cương Liệt ẩn thân ngồi cạnh Vương Phi, cả ngày đi đường chả có việc gì làm, hắn nhảy qua nhảy lại giữa hai xe kiệu đưa dâu, đè hai nàng tân nương ra địt nhau, vừa rồi mới cho Vương Phi ăn một miệng tinh trùng, nàng vẫn đang ngậm trong miệng chưa nuốt hết. Hắn liếc qua đội ngũ bên kia, tên thế tử Càn Quốc ốm nhách tu vi luyện khí hậu kì, tên quốc sư Ninh Quốc béo mập tu vi Trúc Cơ sơ kì. Đằng sau là tên lông mày sâu róm tu vi Trúc cơ sơ kì, tên râu dê Trúc Cơ hậu kì cùng ba tên nữa luyện khí cấp thấp. Tên râu dê kia cười dâm nhìn hai nàng dâu, hắn biết tuy bề ngoài là đưa hai nàng gả cho thế tử và quốc sư Càn, Ninh, nhưng thực chất người hưởng thụ thân thể hai nàng là hắn và sư đệ, hai người là đệ tử của một vị đại thần ở Tấn quốc, người đó quyền cao chức trọng, lệnh hai người hỗ trợ Càn Quốc và Ninh Quốc thâu tóm Vân Lạc Quốc. Vương Phi và Công chúa đây xem như chiến lợi phẩm của hai sư huynh đệ hắn. Chậc, nhìn hai thân hình kia quả là tuyệt sắc mĩ nhân nha. Hắn nóng lòng muốn đè hai nàng dưới thân mà quất cắm chơi đùa. Bỗng nhiên lúc này, tiếng tù và nổi lên, phía chân trời, một dãy màu đen xuất hiện, nhìn kĩ mới thấy, là một chi kị binh mấy nghìn người. Hai bên hoang mang, Vân Lạc Quốc đây là muốn đánh sao? Bọn chúng muốn chết? Một tiếng quát to, người dẫn đầu kị binh mặc Hoàng kim giáp, khuôn mặt uy nghiêm, râu quai nón gọn gàng, tay vung chiến kích, “ Vương Phi Công chúa đừng sợ, có Phát Toản ở đây, không ai được động tới hai người, giặc kia chờ làm loạn, Vương Phi và Công chúa của Vân Lạc không đến phiên bọn cẩu chúng bây nhúng chàm.” Phát Toản? Tên này muốn chịu chết sao, bên họ có cả đống tu sĩ, dù mấy nghìn kị binh lên đi nữa khác gì tặng mạng người. Viên thái giám đi theo đội đưa dâu hoảng hốt la lên, “ Phát Toản Vương thúc chớ làm loạn, gả Vương Phi và Công chúa hoà thân là ý của Quốc Vương, ngài tự tiện mang quân rời doanh ra phá rối Quốc Vương sẽ không tha cho ngài.” “ Ta mặc kệ, Vân Lạc có mục nát đến mấy cũng không thể để Vương Phi và Công chúa rơi vào tay giặc, Vương huynh ta hồ đồ, đám loạn thần các ngươi lại không khuyên can mà còn nối giáo cho giặc.” Phát Toản giơ kích gào lên. Chu Cương Liệt cười to, “ Kịch hay nha, không ngờ Vân Lạc vẫn còn một vị có lòng với đất nước như vầy.” Kiều Trinh nhìn ra, “ Phát Toản là người rất tốt, ngày xưa hắn cũng rất yêu thiếp, nhưng từ khi thiếp gả cho Phát Hạo, hắn được điều tới đây nắm giữ hai huyện thành. Mỗi khi về vương đô đều có quà cho thiếp và Vân Nhi.” Phát Hạo có hai người em trai, một tên là Phát Luân kẻ chỉ biết thơ ca, ong bướm, thi phú, cũng là vị khách hôm đầu tiên Tố Vân tiếp, rất tao nhã, kẻ này không thích vương quyền, cả ngày chỉ dạo chơi, rượu chè gái gú, đọc thơ làm nhạc. Phát Toản là tam đệ, là võ tướng dũng mãnh, giỏi luyện binh thao lược, bởi vậy Phát Hạo cho hắn cầm quân trấn giữ hai huyện thành. Lúc này, tên râu dê kia nhảy bật lên cao, rút ra một chiếc roi da, quất xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện vết lõm sâu, dài mấy chục thước. “ Kẻ nào bước qua vết roi sẽ chết không toàn thây.” Hắn hét lên. “ Phát Toản Vương thúc, mau lui về, không được phá rối kết minh của ba nước.” Tên thái giám lại hô lên. “ Hừ, chết thì chết, kị binh Vân Lạc dưới trướng ta không có ai sợ chết cả, để Vương Phi và Công chúa rơi vào tay giặc mới là ngày chết của cả đất nước này.” Phát Toản tiếp tục xông lên, các tu sĩ cưỡi ngựa tiến tới trước, chỉ cần kị binh xông qua vết roi sẽ lập tức hợp sức tru diệt. “ Đủ rồi!” Bỗng một tiếng hô vang lên, Vương Phi Kiều Trinh bước ra, từ kiệu còn lại Vân Nhi công chúa cũng đi ra. Lão thái giám vội nói, “ Vương Phi, mau khuyên Phát Toản Vương thúc lui về.” Nàng không nói không rằng, kéo khăn trùm đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp tuyện mĩ hiện ra, toàn trường đều trầm trồ. Vân Nhi tiến đến cạnh mẫu thân, hai người phụ nữ xinh đẹp tiến tới đứng giữa kị binh của Phát Toản và đám tu sĩ địch quốc. Khi cả hai phe đều nghĩ Vương Phi và Công chúa muốn khuyên ngăn để Phát Toản lui binh, vì vận mệnh của Vân Lạc mà nộp mình, hai nàng bỗng cùng lúc bộc phát tu vi, Vân Nhi hút tới một cây thương, nàng nắm thân thương phóng ra như sao băng xẹt, cắm vào ngực một tên tu sĩ Luyện Khí hậu kì, tất cả quá nhanh, không ai trở tay kịp, tên tu sĩ kia bay theo cây thương cắm cọc vào vách kiệu. Kiều Trinh vẫy tay, một quả cầu lửa tốc độ cao nóng bỏng từ tay nàng bay ra, tên quốc sư mập kia chưa kịp hét lên đã bị cháy rụi thành than. Toàn trường như hoá đá, không ai ngờ tới thực lực của Vương Phi và Công chúa, cũng không ai ngờ hai nàng lại bá đạo đến vậy, muốn giết là giết không cần biết kẻ thù là ai. Tên râu dê tỉnh táo lại, run rẩy chỉ tay, “ pháp thuật nguyên tố... ngươi... ngươi vậy mà lại là Kim Đan cảnh... không thể nào... rõ ràng bát quái bàn chỉ rõ ngươi hơn mười này trước chỉ là Trúc Cơ trung kì thôi mà, sao có thể được?” Tên lông mày sâu róm cũng run lên, “ Vân Nhi công chúa thế mà lại là Trúc Cơ hậu kì, nàng ta không phải luyện khí trung kì sao? Bọn chúng ẩn giấu tu vi?” Tên râu dê rất quyết đoán quay người, “ Chạy, sư đệ mau chạy, ả ta là Kim Đan cảnh, chúng ta không phải đối thủ.” “ Thế còn Càn quốc và Ninh quốc thì sao?” Tên kia hỏi lại. “ Thế cục này còn Càn với Ninh gì nữa, mau chạy, kệ mẹ bọn chúng, tu vi hai ả này nằm ngoài dự liệu của Tấn quốc, chúng ta không cứu vãn được, cứu lấy mạng mình mới là chân ái.” Tên râu dê vừa thúc ngựa chạy vừa nói. Kiều Trinh nhìn theo hai tên tu sĩ, khẽ lắc đầu, nàng thi triển phép do Chu Cương Liệt dạy, búng tay một cái, hai con ngựa sùi bọt mép lăn ra chết, hai tên ngã xuống, lại tiếp tục bò dậy phóng lên chạy như bay. Vân Nhi thân mặc váy cưới, cầm hai cây trường thương như sao băng xẹt bay tới, từ phía sau đâm vào lưng tên lông mày sâu róm, cắm cọc hắn dưới đất, tên này giãy dụa một chút rồi tắt thở. Tên râu dê thấy Kiều Trinh thi triển hoả thuật, vội dừng lại, quay đầu hét, “ Các ngươi không thể giết ta, ta là đệ tử của một vị Kim Đan hậu kì ở Tấn quốc, nếu các ngươi dám ra tay, sư phụ sẽ giết tất cả các ngươi báo thù cho ta.” “ Vậy thì để hắn bò đến đây, ta sẽ cho hai sư đồ các ngươi đoàn tụ, Kiều Trinh không chút do dự, phóng hoả thuật ra, cầu lửa bao trùm tên râu dê, hắn hét lên đau đớn vật vã rồi phút chốc cháy thành tro. Mấy tên tu sĩ còn lại kể cả thế tử Càn Quốc đều bị Vân Nhi dùng thương xỏ lòi, chết tươi. Đoàn đưa dâu cùng kị binh của Phát Toản vẫn còn đứng hình, bản thân vị Vương thúc này há hốc mồm, đây là Kiều Trinh mà hắn từng yêu sao? Kiều Trinh cũng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng âu yếm, “ Phát Toản ca, lâu ngày không gặp.” “ Xin Vương Phi chớ gọi như vậy” , Phát Toản cúi đầu. “ Trước khi gả đi, Phát Hạo đã phế truất ngôi Vương Phi của ta rồi, ta bây giờ chỉ là Lý Kiều Trinh, không phải Vương Phi nữa.” Nàng ôn nhu cười nói. “ Sẵn có kị binh ở đây, Phát Toản ca mau xuất quân tiến đánh, ta sẽ theo sau trợ trận cho huynh, nghe tin bọn tu sĩ chết hết, quân Càn, Ninh cũng sẽ sớm tháo lui thôi.” “ Đúng đúng, mau về điều thêm binh mã, cùng ta xông lên giết giặc, giành lại hai huyện.” Phát Toản giơ chiến kích xông qua, hàng ngàn kị binh theo sau, giết sạch đám đón dâu, rồi băng băng tiếp tục xông lên. Chu Cương Liệt ôm lấy hai mẹ con Kiều Trinh, ba người bay lên cao đi theo đội kị binh của Phát Toản.
0 bình luận
aaa